Chương 385: Lão Tổ.

Nghịch Thần Ký

Chương 385: Lão Tổ.

Sau khi cải biến dung mạo cùng với thu liễm toàn thân khí tức. Trần Tinh mới từ từ tiếp cận mục tiêu.

Vạch ra tán lá um tùm, Trần Tinh tầm mắt theo đó chăm chú nhìn lấy. Lục Triển Ngưu đã không thấy đâu. Hiện tại chỉ còn Hạng Thiếu Tu một mình ngồi đó ngắm nghía Túi Trữ Vật.

Không, chính xác mà nói thì Hạng Thiếu Tu đang cố tìm cách phá giải trận pháp được thiết trí bên trong.

Điều này không quá khó hiểu, đối với Khương Kiệt người này, biết một hai thủ đoạn trận pháp không phải là việc khó khăn cái gì.

Trần Tinh lẳng lặng đứng đấy quan sát tình huống, bất quá lúc này Hạng Thiếu Tu đột nhiên ngẩn đầu quát lớn một tiếng:

-Kẻ nào!

Tiếng quất ẩn chứa đại lượng linh lực đánh tới, tuy không thể gây nên to lớn động tĩnh nhưng cũng có thể hiệu quả chấn nhiếp một hai.

Gió thổi tán cây động, một thanh niên bình thường bước ra khỏi, khuôn mặt có vẻ kinh sợ hô lớn:

-Ta..ta chỉ đi ngang qua...

Nguyên bản Hạng Thiếu Tu trong lòng còn nổi lên sát tâm, bất quá chứng kiến người này, cư nhiên hắn lại thu hồi địch ý mà mở miệng nói:

-Há, là ngươi sao? Nói đi, Thi Nhị có tin tức gì bẩm báo?

Trần Tinh nghe vậy trong lòng cũng là ý động, vẻ mặt biến ảo trong chốc lát rồi trở lại bình thường.

Trần Tinh thật sự không nghĩ tới, bản thân chỉ dự tính cải trang một chút dung mạo của kẻ đã chết mà thôi. Chẳng ngờ lại nhắc lên một tầng quan hệ thế này.

Xem ra kẻ này nhất định không thể lưu được. Mặc kệ Hạng Thiếu Tu có phải là kẻ chủ mưu sai sử Thi Nhị hay không. Bằng vào tầng này liên quan thì hắn nhất định phải chết.

Trần Tinh nghĩ nghĩ, sát tâm bắt đầu bạo khởi, chỉ là tầng này sát tâm đều bị Trần Tinh chôn giấu rất sâu. Khó có thể dò xét.

Bề ngoài, Trần Tinh giả vờ khó xử vẻ mặt, ánh mắt đảo quanh nhìn một chút. Hạng Thiếu Tu chứng kiến một chút hừ một tiếng nói:

-Ở quanh đây không có ai đâu, ngươi mau chóng nói. Ta còn có việc.

Trần Tinh quả quyết lắc đầu:

-Không được, chuyện này quan hệ trọng đại, xin đại nhân thiết lập cấm chế, đề phòng người khác nghe lén.

Hạng Thiếu Tu nghe vậy lập tức chau mày lại, thái độ có chút không vui, bất quá hắn vẫn là nhanh chóng thủ quyết thiết hạ cấm chế.

Trần Tinh thấy thế tiến lên vài bước, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Khi khoảng cách đủ ba bộ thời điểm, Trần Tinh dừng lại thân hình, mắt hơi đảo xuống.

Đang lúc Hạng Thiếu Tu chờ đợi Trần Tinh lên tiếng thì đột nhiên thân hình Trần Tinh truyền tới dị động.

Trần Tinh lật tay, ngay lập tức một cái tát hướng Hạng Thiếu Tu đập tới.

Cái tát này không hề hoa lệ hay sử dụng chiêu số kỹ xảo cái gì, chỉ đơn thuần là một cái tát bình thường. Bất quá Trần Tinh cơ hồ đã dồn hết sức lực bình sinh vào trong như thế.

Ba mươi lăm vạn cân lực lượng ầm ầm bạo phát, thế tựa thái sơn áp đỉnh, ẩn ẩn nghe được chưởng phong gào thét theo sát phía sau.

Biến cố bất ngờ xảy ra, Hạng Thiếu Tu cũng là giật nảy mình, hoa dung thất sắc bộ dáng nhanh chóng làm ra tránh né.

Chỉ là Trần Tinh tốc độ quá nhanh, vả lại khoảng cách giữa hai người không tính là lớn, do đó chỉ trong tích tắc Trần Tinh liền hữu thủ liền đến ngay trước mặt Hạng Thiếu Tu.

Hạng Thiếu Tu trừng lớn con ngươi, miệng thống khổ hô:

-Ngươi dám!!!!!!!

-Ầm~

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, hồ lô bên hông Hạng Thiếu Tu đột nhiên rung lên dữ dội thoát ly ban đầu vị trí bay đến trước mặt Hạng Thiếu Tu đỡ lấy tối cường nhất kích.

Song phương va nhau, Huyết Sắc Hồ Lô lập tức mất đi sắc thái vốn có, trở nên ảm đạm điêu linh rất nhiều. Về phần hữu thủ của Trần Tinh cũng bị chấn ngược trở lại, máu thịt be bết một mảnh, cả bàn tay cơ hồ còn run lên trong thấy.

Trần Tinh không màn đau nhức, tả thủ lần nữa huy động bồi thêm nhất kích.

Tuy Hạng Thiếu Tu không phải loại người hảo thủ thần kỹ cái gì, thế nhưng dù sao hắn vẫn là Địa Tiên hàng thật giá thật, mẫn tiệp cùng phản ứng vẫn là rất nhanh.

Hắn chật vật lùi lại phía sau, lộn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại thân hình, ngay cả Huyết Sắc Hồ Lô cùng Túi Trữ Vật của Khương Kiệt cũng đã bị rơi trên mặt đất, bộ dáng chật vật không thôi.

Trần Tinh dĩ nhiên không dự tính cứ thế buông tha Hạng Thiếu Tu. Sát tâm đã khởi, Trần Tinh cơ hồ đều sử dụng toàn lực.

Trần Tinh giẫm mạnh mặt đất lao về phía trước. Lúc này Hạng Thiếu Tu đột nhiên từ trong lớp y phục ở cổ lôi ra một vật trong giống giọt nước lúc đang rơi, màu sắc đỏ sẫm như huyết dịch cô đọng nhiều năm, hắn nắm chặt trong tay, miệng lâm râm khẩu quyết.

-Coong~~

Tức thì, phía trước Hạng Thiếu Tu đột nhiên xuất hiện hư ảnh trong suốt, xung quanh hư ảnh được bao phủ bởi lớp hào quang màu đỏ tươi. Huyết khí tanh nồng phảng phất trong gió có thể ngửi được rõ ràng.

Hư ảnh xếp bằng tĩnh toạ, đôi mắt nhắm nghiền, toàn bộ cơ thể để bị y phục che khuất, lộ ra bên ngoài chỉ là một khuôn mặt già nua vô cùng xa lạ. Các nếp nhăn cơ hồ che đi ngũ quan, xấu xí cùng cực.

Bất quá từ khi hư ảnh xuất hiện, Trần Tinh lại cảm thấy trên vai giống như bất chợt xuất hiện một toà thái sơn, áp lực trầm trọng không thôi.

Chứng kiến hư ảnh này, Hạng Thiếu Tu mừng rõ miệng hô lớn:

-Lão tổ!

Trần Tinh thế công đã bị chặn ngang, cho nên hắn cũng nhanh chóng lùi lại phía sau. Trong lúc đó, Trần Tinh cũng không quên thu hồi Túi Trữ Vật của Khương Kiệt. Động tác này, Hạng Thiếu Tu cũng không nhìn thấy.

Khi Trần Tinh lùi lại một khoảng cách nhất định, đột nhiên như ảnh nhấc tay điểm về phía hắn một chỉ.

Tức thì, một luồn cực quang bắn tới. Cực quang tốc độ vô cùng nhanh, không thể nào làm ra né tránh. Tức khắc cực quang chui vào trong Trần Tinh thể nội.

Trần Tinh động tác đột nhiên cứng đờ, tựa hồ trúng phải Định Thân Thuật một dạng.

Không, có vẻ như Trần Tinh thật sự trúng phải Định Thân Thuật.

Chỉ thấy hư ảnh già nua đột nhiên mở mắt, ánh mắt hơi đảo qua Trần Tinh rồi lại thu hồi, giọng điệu có chút không vui vang lên:

-Thiếu Tu, không nghĩ tới ngươi lại luân lạc đến trình độ này. Chỉ một tên Xuất Khiếu Kỳ tu sĩ cũng phải khiến ngươi gọi ta ra...

Hạng Thiếu Tu nghe vậy nguyên bản vui sướng vẻ mặt lập tức chấn kinh thất thanh nói:

-Cái gì, Xuất Khiếu Kỳ tu sĩ, điều này...điều này làm sao có khả năng?

Nghe vậy, Hư ảnh giọng nói nhàn nhạt vang lên:

-Ngươi đây là nghi ngờ lời nói của ta sao?

Hạng Thiếu Tu hoảng sợ vội vàng cúi đầu:

-Tôn nhi không dám, mong lão tổ thứ tội.

Hạng Thiếu Tu là chấn kinh, bất quá Trần Tinh thì trong lòng giờ phút này cũng đã nhắc lên kinh đào hải lãng.

Hư ảnh lão giả này thực lực thâm bất khả trắc. Rõ ràng đã vượt xa tầng thứ của Hàn Thiên Ma. Áp lực mà ông ta mang đến thật sự là khủng bố vô cùng. Chỉ điểm chỉ một cái liền làm cho Trần Tinh vô pháp cử động không khác gì cá nằm trên thớt.

Lão giả này rốt cuộc là ai?

Trần Tinh trong lòng gào thét không thôi. Bất quá lão giả lại không để ý cho lắm mà tiếp tục mở miệng.

-Chuyện ta giao cho ngươi, ngươi đã điều tra thế nào?

Hạng Thiếu Tu nghe vậy sắc mặt lập tức khó coi vô cùng, hắn quỳ xuống cúi đầu nói:

-Tôn nhi vẫn chưa điều tra được, lão tổ thứ tội!

Lão giả nghe xong hừ lạnh một tiếng, quát:

-Phế vật! Ngươi chưa điều tra ra tự tiện sử dụng Huyết Lệ Câu gọi ta ra. Ngươi có phải hay không là muốn chết!!!

Hạng Thiếu Tu thân hình run lên bần bậy vội vàng dập đầu:

-Lão tổ tha tội, tình thế quá khẩn cấp, cho nên tôn nhi buộc phải làm như thế.

-Hừ!!

Hư ảnh lão giả hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thì lại nhìn lấy Trần Tinh, bên trong chứa đựng sát ý không thôi.



*Hết chương.