Chương 21: Giáng lâm trường học, Mục Ninh Tuyết
Ký túc xá học sinh
"Phàm ca, nên đi, sát hạch hàng năm a, đến muộn có thể không tốt." Trương Tiểu Hầu nói với Mạc Phàm.
"Ngươi đi trước đi, ta luyện khống chế một hồi nữa." Mạc Phàm nói rằng.
"Nước đến chân mới nhảy a."
Ký túc xá mấy người cũng không chờ Mạc Phàm, ăn mặc ra dáng lắm đến trường thi.
Trường thi đương nhiên sẽ không là ở trong phòng học nắm một tờ giấy thi múa bút thành văn, ma pháp lý luận tuy rằng cũng thi, nhưng chiếm điểm số không phải rất lớn, quan trọng nhất vẫn là thực tiễn sát hạch hàng năm.
Nói trắng ra, chính là kiểm nghiệm tình hình tu luyện một năm qua của hết thảy bọn học sinh sau khi thức tỉnh, theo đó tiến hành chia lớp lại.
Mạc Phàm là cái cuối cùng đến thao trường huấn luyện, trong ngày thường mọi người đều là ở đây lên lớp thực tiễn, nhưng hôm nay sân bãi rõ ràng liền bố trí đến có chút không giống, ngoại trừ bày ra bàn giám khảo nửa hình cung ra, còn có một cái Tinh Cảm Thạch lơ lửng trên không.
Tinh Cảm Thạch vật này nhìn qua khá giống đá cuội màu đen, lớn như dưa hấu, giờ khắc này đang bay trên một cái đôn đá ở phía trước sân huấn luyện.
Tinh Cảm Thạch này chính là máy móc quan trọng nhất sát hạch bọn học sinh.
Sát hạch hàng năm thật sự rất đơn giản, lại như điển lễ thức tỉnh lúc trước vậy, bọn học sinh chỉ cần đặt bàn tay mình ở trên Tinh Cảm Thạch khổng lồ này, các giám khảo là có thể lập tức thông qua độ sáng của Tinh Cảm Thạch để phán đoán thành quả tu luyện một năm nay của học sinh.
Lại như thi đại học, vận mệnh bọn học sinh rất khả năng liền bị này một tờ giấy phán định, chính là chỉ tiêu của cái thế giới này, hoặc là tiếp tục học tập, thu được cơ hội càng tốt hơn, hoặc là cuốn gói rời đi tìm lối thoát khác.
"Nhớ tới ta đã nói với các ngươi, hào quang Tinh Trần mạnh yếu đại diện cho ma năng cao thấp trong Tinh Trần các ngươi, các bạn học lớp tám, thời khắc chứng minh thành quả một năm nỗ lực của các ngươi đã đến, tỏa ra ánh sáng Tinh Trần của các ngươi đi!" Chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh một mặt sục sôi nói rằng.
"Tiết lão sư, xin lỗi, ta khả năng cũng bị xin mời rời trường học." Một cô gái có vẻ rất nhu nhược nước mắt như mưa nói rằng, dáng dấp căng thẳng cùng bất an dẫn tới các bạn học xung quanh một trận đau lòng, thương tiếc.
"Làm sao biết, ngươi mỗi một hạng đều rất nỗ lực, đừng bi quan như vậy."
"Nhưng ta rất ngốc, coi như mỗi ngày đều rất nỗ lực tu luyện, Tinh Trần nhìn qua vẫn yếu ớt như vậy." Nữ hài tên là Hà Vũ nói rằng.
"Hà Vũ, ngươi đừng sợ, coi như ngươi không hợp lệ, không phải còn có ta ở đây sao, trong nhà chỉ cần một cái là pháp sư là được." Lục Kiến Hoa xá trường ký túc xá Mạc Phàm ở vỗ lồng ngực nói với Hà Vũ.
"Ngươi liền đi sang một bên đi, không chừng chính mình cũng bị quét!"
"Đùa gì thế, chờ lão tử thả tay ra, ánh sáng tuyệt bức chói mù mắt chó ngươi!" Lục Kiến Hoa kiêu căng tự mãn nói rằng.
Rất nhanh, ba vị lãnh đạo nhà trường cùng giám khảo rốt cục trình diện.
Giám khảo trên căn bản là nơi dạy đạo đức, quản kỷ luật, bình thường bọn học sinh sợ nhìn thấy bọn họ nhất.
"Được rồi, yên tĩnh. Ngày hôm nay sát hạch hàng năm mấy vị giám hiệu sẽ dò xét, hi vọng các ngươi biểu hiện ra diện mạo tinh thần làm Ma Pháp sư của mình!" Tiết Mộc Sinh nhắc nhở như vậy bọn học sinh nói.
Giám khảo dồn dập vào chỗ, 30 lớp tân sinh, 1500 người mặc đồng phục học sinh Trường THPT Ma Pháp Thiên Lan, khí thế đồ sộ đứng ở trên thao trường huấn luyện, sắp xếp thành từng khối vuông đội ngũ.
Trước khi sát hạch, tự nhiên là hiệu trưởng nói chuyện, hàng năm như vậy.
Sau đó, chính là quản lý trường đọc diễn văn.
Làm Mục Hạ đi tới đài chủ tịch, hùng hồn miêu tả Ma Pháp sư mỹ hảo tương lai cho bọn học sinh, trong đám người Mạc Phàm nhưng không khỏi buồn cười.
Hắn đọc diễn văn quả thực tràn ngập kỳ vọng của trẻ tuổi, trên thực tế Mục Hạ cái tên này là đạo đức gì, Mạc Phàm so với ai khác đều rõ ràng.
"Ngày hôm nay, hay là một ngày phi thường đặc thù."
"Bởi vì, chúng ta mời đến nữ Ma Pháp sư kiệt xuất nhất Bác Thành chúng ta, nàng ở 15 tuổi thì liền trực tiếp được Đế Đô Ma pháp Học Phủ đặc cách trúng tuyển, ta nghĩ không ít người các ngươi đã nghe qua truyền kỳ của nàng... Không sai, nàng chính là Mục Ninh Tuyết! Thiên tài ma pháp được chúng ta vỗ tay hoan nghênh này lẽ ra nên cùng khóa các ngươi, nhưng đã sớm lên cấp đại học!" Mục Hạ cao giọng nói rằng.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ thao trường hơn một ngàn người đều rối loạn lên.
"Trời ạ, là Mục Ninh Tuyết a, ta nghe nói nàng thức tỉnh thì Băng hệ sức mạnh trực tiếp đông mặt đất dưới chân thành khối băng."
"Đó đều là lời đồn, tin này của ta mới chuẩn xác nhất, ta nghe nói nàng chỉ dùng tám tháng liền học được Băng hệ sơ giai kỹ năng - Băng Mạn."(dây leo băng)
"Tám... Tám tháng?? Ông trời của ta, ta ở trường học qua một năm, cũng bất quá nắm giữ 5 viên tinh tử a! Người với người chênh lệch làm sao lại lớn như vậy!!"
"Những cái này đều không phải trọng điểm được không... Trọng điểm là, nàng hay là một đại mỹ nữ nha, chân chính tài mạo song toàn, thiên chi kiêu nữ của Bác Thành!"
Lập tức toàn trường bọn học sinh đều bắt đầu bàn luận, từ mọi người phản ứng đến nhìn bọn họ đều đối với Mục Ninh Tuyết không có chút nào xa lạ.
Bọn họ không nghĩ tới ngày hôm nay bọn họ sát hạch hàng năm dĩ nhiên có thể nhìn thấy vị này trong truyền thuyết ma pháp thiên tài!
"Phàm ca, Phàm ca, là Tiểu công chúa, đúng là nàng a, nàng dĩ nhiên đến trường học chúng ta." Trương Tiểu Hầu một mặt kích động kéo tay áo Mạc Phàm.
Mạc Phàm ngước đầu phóng tầm mắt tới đài chủ tịch, xác thực nhìn thấy một bóng người mỹ lệ đứng yên ở đó ngạo tuyết như sen, một thân váy cao eo ôm sát người trắng như tuyết làm dáng người ngạo nhân của nàng phô ra đến vô cùng tinh tế.
Để người nhìn chăm chú nhất, cũng không trọn vẹn là cả người nàng toả ra gợi cảm thiếu nữ mị lực, càng là mái tóc dài tuyết bạc kinh diễm tuyệt luân của nàng...
Cứ việc khí trời khô nóng, cô gái đứng ngạo nghễ ở đài chủ tịch nhưng dường như một tiên nữ tuyết từ trong Thiên Sơn băng tuyết bước chậm đến thế gian, là xuất trần mỹ lệ, lại không thể khinh nhờn!
Sau khi các học sinh lão sư toàn trường nhìn thấy cô gái này lên sàn, nhưng là một mảnh kinh động.
Nhiều lần nghe nói giai thoại về Mục Ninh Tuyết, chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật, ai có thể nghĩ tới cả người nàng thật sự giống như còn băng chi nữ thần ở thời kì thiếu nữ, bất kể là khí chất, ăn mặc, hay là tóc dài phiêu dật màu Tuyết Ngân mà nàng từ lúc sinh ra đã có.
Đây chính là Mục Ninh Tuyết??
Từ trong xương tỏa ra cao quý tuyệt ngạo!
Mạc Phàm chính mình cũng nhìn đến xuất thần, sợ là sau khi xảy ra sự kiện kia đây là lần thứ nhất mình lại nhìn thấy Mục Ninh Tuyết, có 3 năm?
Trước đây, bọn họ một đám hài tử này đều thích gọi nàng là Tiểu công chúa, mà nàng cũng đúng là công chúa trong lòng mọi người, sống ở pháo đài trên núi, mặc quần áo cùng trang sức đẹp đẽ hơn các cô gái phổ thông không biết bao nhiêu lần, còn có dáng dấp dễ thương mê người...
Bất quá này 3 năm thời gian, Mạc Phàm cảm giác có chút không nhận ra nàng rồi.
Nàng biến hóa rất là lớn.
Nguyên bản nàng vẫn tính thoải mái bình dị gần gũi biến thành hoa quý, dĩ nhiên khiến người cảm giác càng thêm khó có thể tiếp cận...
Đến tột cùng là khí chất nàng phát sinh ra biến hóa, hay là theo tuổi tác tăng trưởng, địa vị chênh lệch to lớn làm cho tâm lý sản sinh ý nghĩ như thế?
"Phàm ca, ngươi khi đó liền hẳn là mang theo tiểu công chúa bỏ trốn..." Trương Tiểu Hầu nhìn Mục Ninh Tuyết giống như hạc đứng trong bầy gà, thở dài nói.
"Đầu óc ngươi va cửa nhà cầu choáng váng à?"
"Híc, ta chỉ thuận miệng nói như vậy."