Chương 895: Chúng ta chiến thắng
Bịch một tiếng, tiểu thánh pháp Jeff uể oải đứng không vững trên hai chân, cả người nhuộm máu đỏ lem luốc cuối cùng buông lỏng, thả thân thể nằm ngửa người lên lưng Huyền Vũ, con mắt phóng tầm nhìn lên bầu trời, cảm xúc không ngừng tích góp rốt cuộc bộc phát thốt ra:
"....Khà khà"
"Thắng!".
Âm thanh có sức lan truyền hưởng ứng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đều sẽ tác động mạnh đến cảm xúc những người đối diện, những người chung quanh.
Vẻn vẹn chỉ là một chữ ‘thắng’, nhưng sức bộc phát lại tựa như núi lửa phun trào, so với cấm chú huyền âm còn khiến mọi người phát tỏa cuồng hoan hơn.
"Chúng ta thắng?". Giang Dục vẫn còn bất tỉnh mê man, trong mê man tỉnh dậy, lần thứ nhất nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp ra sao.
Triết La nằm nhoài bên cạnh hắn, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười vui mừng, gật đầu một cái nói: "Ân, chúng ta thắng."
"Ngươi gọi là Giang Dục phải không?". Triết La hỏi thêm.
"Ừ". Giang Dục thở phào một cái, tiếp tục ngã xuống nằm nghỉ.
"Rất cừ nha, rất lợi hại". Triết La cũng là mệt mỏi tột độ giương lên ngón tay cái.
"Hả?"
"Ý ta là Dạ La Sát, trong mắt ta, nó là một chiến binh rất cừ...".
"..."
"Cảm ơn ngươi"
"Ta biết, Dạ La Sát rất cừ"............
"Mọi người... chúng ta đã thắng". Nhiều cái khác pháp sư bất chấp mệt rã rời, trong khoảnh khắc lập tức buông hết mọi động tác đang làm ra, đồng đều la toán lên, hò hét nhiệt liệt.
Ai cũng mỏi mệt, từng nhóm pháp sư ngồi bệt trên mặt đất ở lưng Huyền Vũ, dù là mặt đất ướt nhẹp, dơ bẩn hỗn tạp đủ loại Hải yêu dịch thể thì bọn họ cũng không để ý, bởi vì không có niềm vui nào sánh được nữa rồi.
"Thắng... thắng thật sao?". Già nua pháp sư Adrian không có sức mở mắt nổi nữa, hắn đồng dạng nằm bất động trên mặt đất, hô hấp rất khó khăn, cũng là theo thời gian đường sinh mệnh ngày càng mờ nhạt dần, xa lánh tránh khỏi hắn.
Chỉ là, cho dù như vậy, bên tai hắn vẫn như cũ loáng thoáng nghe qua một vài tạp âm, một vài tiếng động phát ra hình ảnh, trong lòng liền nhanh bắt nhịp được, có chút cảm giác giống như bài ca chiến thắng nhen nhóm.
Mạc Phàm thanh toán xong xuôi Thượng Cổ Hung Thú về sau, hắn đi dạo trên lưng Huyền Vũ, nhìn xem những gương mặt nhân loại phúc hậu kia cố gắng như thế nào trong trận chiến này, chính mình cũng thật khó giữ được cảm xúc.
Hắn bước tới vị già nua pháp sư Adrian đang nằm thoi thóp, gật đầu một cái, xoay người ngồi dưới đất, ngồi sát bên cạnh, nhìn về phía Adrian nói: "Phải, chúng ta đã chiến thắng".
"Còn có, cảm tạ ngài!".
"..."
Thái Dương chậm chạp từ chân trời lặn xuống phía Tây Hải, từng sợi tinh tế hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt đám pháp sư nhân loại còn sống sót sau cuộc chiến này, tất cả đón nhận chiều tà ánh sáng, dù cho thở hổn hển, mệt nhoài cả người đi chăng nữa, vẫn như cũ không che giấu được nụ cười ấm áp trên môi, tựa như tiếp nhận một hồi tẩy lễ cuối cùng, tẩy lễ, để biết mình là người chiến thắng.
Soạt soạt soạt soạt ~~~~~~~~
Viễn hải thần đảo tại trong hoàng hôn buông xuống càng hùng vĩ hoành tráng, oai nghiêm như di tích Phục Sơn vậy. Dưới chân nó, chung quanh nổi lên bòn bọt hàng ức bong bóng cá, chứng minh triều tịch đang rút về, mực nước bắt đầu suy giảm, dàn trải trở về bốn biển còn lại.
Hải yêu đã rút lui, chỉ để lại đầy mặt biển Hải yêu thi thể trôi nổi. Nói đúng ra là bị đánh bại, bị loài người đánh lùi, bị Triệu Hoán Vị Diện ngũ nhạc thế triều từ thượng cổ thần môn giáng lâm đánh lùi.
Thiên Không hai tòa thành đều đáp xuống Huyền Vũ trên lưng đại gia viên, vô luận là pháp sư sống sót có mặt đầy đủ, hay những người đã khuất đi, người đã khuất thì được người còn sống vận động đi tìm kiếm vớt xác, dù thế nào cũng phải mang hài cốt về, không thiếu một người, không bỏ sót một ai.
"Phàm Tuyết Thành, Nam Dực pháp sư đoàn, Phàm Tuyết tộc gia tộc liên minh tất cả pháp sư tập hợp xong, những người đã ngã xuống cũng được vớt về". Tống Phi Dao đi đến trước mặt Linh Linh cùng quân bài Nhật Ánh báo cáo.
"Thiên Quốc, tất cả thánh pháp sư đã quay lại." Một vị thánh pháp Thiên Quốc khuôn mặt đầy nước mắt đến báo cáo.
"Linh Vĩ Quốc, tất cả thánh pháp sư đã quay về đủ.". Thánh Cung Laura báo cáo.
"Wakanda, gia tộc chiến binh liên minh pháp sư cũng đủ." Wakanda một vị chiến binh cấm chú pháp sư đến báo cáo.
"Maya đế quốc...phó cáo".
"Cái gì phó cáo?"
Tương Thiểu Như thay mặt người Maya, cúi đầu thấp xuống: "Toàn bộ chết trận, tâm linh pháp sư, thực vật hệ pháp sư bị Hải Mị Yêu Hoàng thừa cơ phá trận đánh lén, diêm thủy hạ độc tất cả đều chết"
Mọi người toàn trường nín lặng, trái tim tựa như bị cắt vào một vết cứa thật sâu.
"Atlantic, tương tự phó cáo"
Ngay sau đó, Liễu Như thay mặt người Atlantic nói ra.
Không đợi mọi người hỏi lại, nàng bổ sung: "Tất cả thủy thủ chiến đấu thăng hoa đến phút giây cuối cùng, hi sinh anh dũng ngã xuống".
Linh Linh trong lúc nhất thời bật khóc, nàng mặc dù không có ra chiến trường chiến đấu, nhưng lúc này cũng là thâm tâm trầm tích, gần như cả người đổ xuống mặt đất, khóc thút thít.
Quá nhiều tang thương chỉ có tới tàn cuộc mới thấu rõ, làm một người chỉ huy hợp lệ của Phàm Tuyết Thành, Linh Linh tuổi tác là quá nhỏ quá nhỏ, nàng mới hai mươi mấy, bình thường nhưng là đi sinh hoạt cùng Mạc Phàm một chỗ có nguy hiểm bao nhiêu, tụ chung vẫn không thể hung ác bằng một lần này, tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát, vượt quá độ lớn mà nàng có thể tiếp thu được.
Mà tại Lãnh Linh Linh sau lưng, đứng cũng là Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ, Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên, những người trẻ tuổi pháp sư, những pháp sư này đều không ngoại lệ hết thảy đều là thế hệ tuổi trẻ, cứ việc nổi danh mấy trên toàn thế giới, nhưng cơ hồ cũng chỉ tầm 32 tuổi bên dưới.
Hạp một tiếng, thi thể của một vị quân pháp sự được đặt ngay ngắn trước mặt mọi người, mọi người nhìn Ngải Giang Đồ toàn thân độc huyết lan tràn đứng lên, khuôn mặt nhợt nhạt lạnh lẽo vô biên, tựa như một cái Mao Sơn Huyết Ma từ Địa Ngục trỗi dậy vây, trên trán có Tà Miếu biểu tượng, sau lưng càng xuất hiện tám cái chân màu đỏ chót mang theo âm hưởng đáng sợ cực kỳ.
"Đông bộ Nam bộ hai cái quân đội quân pháp sư, Ngải Thái Sơn, Ngải Giang Đồ điểm danh".
Lời của hắn thô bạo mà chua xót, giống như muốn ngẩng mặt lên trên, gào thét với thiên đạo vậy.
Đông Bộ, Nam Bộ, Ngải Thái Sơn Ngải Giang Đồ điểm danh, ý vị cực kỳ đơn giản, chính là toàn bộ hai nhánh quân đội quốc gia chỉ còn mỗi hai người sống sót, đó là cha con Ngải Thái Sơn.
Trong lúc nhất thời, thời gian phảng phất dừng lại, không khí trở nên ngưng trọng, những thứ này bị, cổ họng giống như là có đồ vật gì chặn ngang cho thắt lại, cũng không ra được âm thanh, quanh đi quanh lại chỉ là nức nở nghẹn ngào.
Tại cuối cùng sinh tử tồn vong thời điểm, những cái kia thế lực trong quá khứ đã từng mâu thuẫn thế nào, từng dùng biết bao thủ đoạn dơ bẩn nhằm hạ bệ đối phương ra sao, thái độ trước công chúng cao cao tại thượng hống hách ngập trời, nhưng một khắc cuối cùng, quốc gia lâm nguy, thế giới đại nạn, bọn hắn cũng là không có trốn tránh trách nhiệm, tất cả cùng nhau bảo hộ lấy nhau, người già đứng trước mặt người trẻ làm gương chỉ dạy, người trẻ đứng sau lưng chèo chống người già lái đò.
Bức tranh đó, giá như có Thiên Phụ ở đây, để bọn hắn nhìn được, thực sự bọn hắn sẽ xúc động đến phát khóc đấy.
Bởi vì 4000 năm trước, Thiên Phụ đã từng tưởng tượng lấy một ngày này, toàn bộ nhân loại văn minh đứng vững thủ hộ lấy chính mình, sau lưng hậu thế chính là bọn hắn một đời lớn nhất ý nghĩa tồn tại.
Tuyệt Hải Hoàng Điệp là chí cao Hải Thần của Triệu Hoán Vị Diện, nàng rất khó có thể hiểu được nhân loại hành vi, nhân loại cảm xúc.
Tuổi thọ của nhân loại ở trong mắt nàng, thực sự chỉ là một giấc ngủ trưa dài, nàng nhắm mắt tỉnh lại một cái, đã vài thế hệ con người trôi qua. Mà 4000 năm dài dằng dặc kia, họa chăng chính là một kỳ bế quan tu luyện đột phá của nàng.
Nàng không biết, tất cả triệu hoán sinh vật, yêu ma khắp nơi đều không hiểu được, giá trị sinh mạng của một cái trăm tuổi nhân loại là đáng giá thế nào, là phái khó khăn như thế nào chắt chiu, chừa phần cho hậu bối đâu!?
Hoa Triển Hồng ngồi trên xe lăng, được Vi Nghiễm đẩy xuống trên lưng Huyền Vũ.
Hắn không chết, hắn cũng không nói không cười, càng không một chút dấu hiệu sẽ khóc.
Hắn cứ như thế vô hồn, giống như một đứa trẻ ngây ngẩn nhìn về phía đám người khóc thương, nhìn về phía quân bài Nhật Ánh, nhìn về phía Mạc Phàm.
Dương quang lan tràn trên khuôn mặt phúc hậu của người thực vật, của vị quân thủ quốc gia tên ‘Hoa Triển Hồng’, thành thật mà nói, liền viết xong câu này, người ghi chép lại ký sự lịch sử giáo sư Stein cũng đã bật khóc.
Đây chính là chiến tranh, chiến tranh, không từ một ai, không một ai chạy thoát..................