Chương 667: Tìm thủ sủng mà đánh.

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 667: Tìm thủ sủng mà đánh.

Chương 667: Tìm thủ sủng mà đánh........

"Hưu ~~~~~~~~~~"

Gió hiu hắt thổi nhẹ, sượt qua từng vạt áo, từng cái lọn tóc, mái đầu người.

Bọn hắn trọn vẹn đứng hình mấy chục giây, trong đầu có chút không cách nào liên hệ được ngôn ngữ mẹ đẻ.

Phụng Sơn trên cao là một cái lòng chảo sử thi chiến trường.

Trên chiến trường sử thi giành cho Cự Nhân Cự Yêu khủng bố đó, dĩ nhiên đang có một màn từ xưa đến nay ảo thuật chưa từng phát sinh, ngược lại chẳng ai cảm nhận được vô luận một cái đồ án tinh thần nào được thành lập, chẳng một cái ma pháp nào được khởi xướng, cũng không có bất cứ dạng gì pháp môn được thi triển.

Cứ như vậy, người kia là nước Úc đỉnh cấp thổ hệ cấm chú pháp sư, nhẹ nhàng như một sợi lông hồng, bị gió cuỗm bay lên, bị hỗn độn chụp biến mất, bị thế giới này trật tự gạt bỏ.

Những người còn lại, có ai không phải là cấm chú pháp sư, ai không phải là nhân loại văn minh bên trong thuộc về đỉnh phong tuyến đầu. Bọn hắn dĩ nhiên đại biểu quốc gia bọn hắn lá bài có thực lực kiềm chế cùng Đế Vương đấy, khả năng cảm thụ gợn sóng ba động càng không thể mắc sai lầm được.

Ngồi xe lăn nam nhân thực sự là không có làm gì cả; hắn nếu có làm, vẻn vẹn chỉ là phun ra hai chữ, mà hai chữ kia cũng chẳng hề tồn tại bất cứ thứ gì huyền âm sát thương. Chẳng qua là vô cùng phổ thông giao tiếp, nhưng từ người nào đó phát ra, lại trở thành một thần ngôn được pháp tắc thừa nhận, pháp tắc vì nó đạt hiệu lực.

Hiệu lực chính là, bất động thanh sắc đem cấm chú pháp sư ném văng về nhà, trực tiếp đào thải.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mấy vị cấm chú pháp sư tọa lạc liền trừng trừng đặt ở trên vóc dáng ngồi xe lăn Mạc Phàm, cũng bắt đầu đối hắn tiến hành lần nữa bình phán thực lực.

Vị thế ngược lại, Mạc Phàm không bận tâm bọn hắn đánh giá cái gì, mình đi đường mình, tà tà không câu nệ, không khách sáo, tự niệm xe lăn di chuyển thẳng lướt ngang đám người, phía sau lão lang trong kích cỡ thu nhỏ chậm rãi bước theo.

Những vị cấm chú như cũ duy trì cảnh giác cực cao, đồng thời chậm rãi tránh ra một con đường, nhường hắn đi qua.

Trước mặt cách đó khoảng 30 thước có một gò đất đồng thiếc nhô cao hơn thường lệ nửa mét, ngay tại mọi người còn đang nhìn xem động thái của mình, Mạc Phàm dừng ở khu gò đất này. Hắn chậm rãi xoay người lại, cũng chọn đứng tại một cái chí cao điểm, tựa hồ nổi bần bật, dễ gây chú ý nhất toàn bộ lòng chảo chiến trường.

Tất cả mấy ngàn thiết bị diều hâu camera đều tập trung thu sóng trực tiếp, bắt được toàn cảnh hình ảnh trên thiên đỉnh Phụng Sơn, tất cả mọi góc quay hiển nhiên cũng đang hướng về Mạc Phàm cận mặt.

Đây đồng dạng là hắn chủ đích.

"Hmm hèm. Xin lỗi vì bất tiện một chút, các vị, gia chủ có việc gấp phải làm, không thể chờ đợi các ngươi tốn thời gian thăm dò chiêu số lẫn nhau", Mạc Phàm hai tay chấp lên đùi, lấy tư thế không khác gì một cái chủ tọa nhìn xem đám khách mời đến dự lễ: "Vì vậy, ta chính thức thông báo một chút. Từ bây giờ, Thiên Quốc Thánh Nguyên bắt đầu tiến hành đổi quy tắc tranh bá"

Mọi người ngưng thở, yên tĩnh một hồi lâu.

"Thi đấu chục ngày dằng dặc như vậy đều không dễ dàng, vì cái nói đổi là đổi. Nếu như ta không đồng ý thì sao?", thâm tâm không nhịn được nữa, cái kia nữ cấm chú Kimmy rốt cuộc bất xúc hỏi.

"Ngươi sống được cho đến bây giờ, đều không dễ dàng. Điểm này nói rõ ngươi trí tuệ lẫn thực lực đều không tệ", Mạc Phàm cười cười, rất từ tốn phản hồi: "Ta chẳng qua là cảm thấy lấy trí tuệ của ngươi như thế trình độ, nhất định có thể minh bạch ở trong đó mấu chốt"

Kimmy khẽ giật mình.

Bằng vào mình thông minh trình độ.

Tuổi còn trẻ nhưng lời nói ngông cuồng. Hỗn đãn!!!

Nhưng đúng lúc tức giận nhất, nàng vừa vặn chợt nhớ lại vấn đề mấu chốt kia, cơ thể bỗng nhiên lung la lung lay một trận, có chút bàng hoàng đắm chìm trong hồi tưởng.

Một lời nói, hai chữ, đào thải thổ hệ cấm chú pháp sư...

Cả người nàng khí tiết toàn bộ bị trấn áp, tạm thời nuốt xuống cơn giận.

"Ta không biết ngươi làm trò quỷ quái gì mà thao túng được quy cũ giải đấu. Nhưng chúng ta giống ngươi một điểm, đều không có thời gian. Đã ngươi là Thiên Quốc phát ngôn, vậy thì trong đầu ta chỉ có một cái lý niệm, Thiên Quốc nhân sự dở thủ đoạn bẩn thiểu bên trong, đem ngươi cài vào tranh giải. Bất quá, hết thảy không ý nghĩa. Chỉ cần ngươi không tiếp tục bỉ ổi sử dụng thủ đoạn hèn mọn nào đó, tỉ dụ sắp xếp sẵn Thiên Quốc cấm chế, thì quy tắc nào ta cũng sẽ chấp nhận"

"Các ngươi nói quy tắc, chúng ta công bằng tranh tài, không thủ đoạn, không dở trò, không xài ảo thuật, không mượn Thiên Quốc một kĩ năng kia thao túng. Mau kết thúc mấy trò quỷ quái này đi thôi".

Bảy vị cấm chú bên trong, một vị là chân chính hủy diệt pháp sư lôi băng song tu hai hệ cấm chú, hắn là người vừa mở miệng.

Ngoại trừ trung niên mặt sẹo không có nửa điểm biểu lộ cảm xúc trên mặt ra, năm người còn lại liền nhanh chóng gật đầu gật đầu hưởng ứng.

Mạc Phàm cũng nhìn xem người này thần sắc cùng quyết đoán cử chỉ, thâm tâm không khỏi có chút vừa tán thán vừa ủy khuất dở khóc dở cười.

Chính mình dùng dằng dặc thời gian đi lĩnh ngộ tuần hoàn chi đạo, suýt chút bị Phượng Vĩ Uyên Ưng đánh cho bỏ mạng, cuối cùng may mắn thu được pháp tắc thừa nhận, rút ra một ít quyền lợi bên trong đi lòe người. Nơi nào là thủ đoạn bỉ ổi a???

Bất quá, Mạc Phàm kì thật không hề có ý định dùng pháp tắc để đi đường quyền.

Hắn bình thản nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ không dùng lại chiêu số kia để đối với các ngươi đào thải. Chúng ta dùng quy cũ đánh."

"Ta là một cái triệu hoán chủ tu pháp sư, trong nhà liền nuôi tương đối vài đầu tốt sủng thú cần tiến hành trải nghiệm cấm chú thực chiến"

Không có để cho mọi người chờ lâu thêm, Mạc Phàm tư thế ngồi thoải mái dựa vào thành ghế, chân trái gác lên chân phải, tay phải giương lên ngang cằm, dùng ngón giữa và ngón cái quẹt vào nhau một tiếng ‘póc’.

"Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~~~~~"

Một trận phi thường ầm ĩ âm thanh từ sau lưng Mạc Phàm trở về phía sau bồn địa vang lên.

"Gào gào gào rú u u~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"

"Lánh lánh ~~~~~~~~~"

"Ti~~~~~~~~~~~"

"Na ~~"

"Gru ~~~~~~~~"

Một đạo đồ án màu xanh từ từ trôi nổi dưới mặt đất bốc lên trời.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ Phục Pháp Phụng Sơn chìm vào một trận khuyếch tán dữ dội lực lượng ba động trùng kích.

Từ trái qua phải, Thấu Đình Lôi Ti, Tử Linh Hỏa Long, Kỳ Lan Thanh Thánh Xà, Viêm Cơ Quốc Mẫu, Thương Văn U Lang.

Bọn chúng tại giống như tại trên mấy chục vạn thước bầu trời chi vân, cùng một chỗ được thả xích đi ra ngoài, cùng một chỗ mở ra sử thi chiến trường, là mặt trận sẵn sàng để nhân loại cùng quốc thú chi chiến.

Một cỗ yêu khí không kém hơn một đế quốc chi tộc thổi phà phà vào mặt đám người phía trước, để bọn hắn không hẹn bất trí bất giác lùi về sau một bước.

Lùi, cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà bọn hắn lùi, bởi vì trong lúc nhất thời không cách nào tưởng tượng được người tương đối trẻ tuổi trước mắt, lại nắm giữ cho mình thực lực cường đại như vậy.

Hắn thực là siêu giai pháp sư đâu???

Kimmy dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Ngươi đang phô trương thanh thế, chẳng lẽ quy cũ của ngươi...thực muốn lấy sức một mình ngươi đánh chúng ta sao?".

Nàng trong tận sâu đáy lòng, kì thật cũng là mong chờ điều này.

Người này quá đáng sợ, cần phải trước tiên bị loại.

Nàng thậm chí còn cho rằng Mạc Phàm đã đáng sợ hơn cả vị trung niên mặt sẹo kia rồi.

"Không", Mạc Phàm nhìn nàng, thở dài một hơi, mở miệng phủ nhận.

Khỏi phải bàn, Kimmy khóe miệng đột nhiên co quắp, âm thầm thất vọng.

Còn tưởng rằng đối phương thực sự là ngu ngốc ngạo mạn.

"Không phải là lấy sức một mình ta. Nếu ta cũng đánh, các ngươi chắc chắn đều thua cuộc. Như thế sủng thú của ta cái gì cũng đều không trải nghiệm được."

"Hết thảy các ngươi lần lượt tự tìm cho mình một cái thú sủng bên trong, đánh hội nhóm cũng được, miễn là có tự tin chiến thắng. Người nào đả thương được bất kì một đầu nào thú sủng của ta cho nó tâm phục khẩu phục, tự nhiên là ta rất sẵn lòng tình nguyện phong hắn làm đệ nhất danh hào, đồng thời tự ta sẽ đào thải hết những kẻ còn lại, dọn cỗ cho hắn"

Mạc Phàm lần nữa thản nhiên nói ra.

Hắn lời nói này, phải gọi là thần thái cùng ngôn ngữ đều thăng hoa tột đỉnh, không chút nào lay động.

Nói đến phong khinh vân đạm, sớm không coi cấm chú pháp sư đặt ở trong mắt.

Mà bảy vị cấm chú nghe được, tuyệt đối ngây ra như phỗng!

Đừng nói là bọn hắn bản thân nghe được vô cùng sửng sốt, liền coi như Phục Pháp Phụng Sơn óc đảo, nếu vật thể này có linh hồn mà nói, khẳng định cũng đều giống như nghe hiểu gã nhân loại này càn rỡ đến vô tiền khoáng hậu.

Hậu thế Thiên Phụ, làm sao miệng lưỡi thế kia, đây là không biết trời cao đất rộng hay sao!?

Hai chữ ‘Phục Pháp’ chẳng phải khắc chơi cho vui, kì thật thiên địa chi linh kém chút đồng loạt ra phẫn nộ sấm sét đánh vào đầu gã chấp pháp pháp tắc này cho bừng tĩnh.

Đại cấm chú chính là đại cấm chú, từ xưa đến nay, chưa từng nghe qua cấm chú bị khinh bạc đến cường độ này.

Mà năm sủng thú của hắn, cũng không phải toàn bộ đạt tới Đế Vương cấp; tổng hợp lực chiến so với bảy vị cường giả cấm chú, chưa chắc đã nằm ở cửa trên.

Ngoại trừ trung niên mặt sẹo bên ngoài cười khổ xoa xoa sóng mũi, không biết nói gì cho phù hợp. Sáu người còn lại, bọn hắn đồng thời nhíu chặt lông mày, cặp mắt kia không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Quá sức ngạo mạn!!!.

Lần đầu tiên gặp người như thế.

"Tốt cho một cái Thiên Quốc bồi dưỡng nhân vật người, đã sớm nghe nói Thiên Quốc mấy ngàn năm nay ẩn cư lạc mình, người thường đồng dạng phách lối đến cực điểm, không coi ai ra gì, nay mới được chân chính yết kiến. Quả nhiên danh bất hư truyền", vị cấm chú lôi băng cười lạnh ra một tiếng tới.

Kimmy cũng cười, thật không khéo, nụ cười của nàng trào ý mấy phần, điểm này so với dự tính càng muốn tốt.

Năm đầu thú sủng, tùy tiện chiến thắng một đầu liền tính là thắng sao.

Khinh thường ai vậy!!.......