Chương 51: Nơi lạnh lẽo nhất?
Trăm ngàn vệt sáng nối đuôi nhau vẽ hình trên bầu trời, dựng đến cái khung cảnh quang cực tuyệt đẹp tựa hồ phản chiếu từ bên kia lục địa dị biến nên.
Mà bên trong cái quang cực phản chiếu đó, băng linh cùng dịch thủy đạt được đến sản sinh bạt ngàn, không ngừng thoát ly ào ạt ra ngoài, hòa mình tại trung ương chân quyển, thậm chí còn cao hơn hết thảy những dãy bạch sơn ở Anpơ tuyết trắng kia.
Rất nhanh sau đó, theo thời gian trận chiến kéo dài, sương mù cũng bắt đầu có khái niệm hình thành, phủ mờ cả không gian thiên không phía trên đỉnh đầu.
Đây là một hồi thu vũ cực kỳ sạch sẽ, có khối không khí ẩm ướt tràn ngập ở phía xa dãy núi, cũng tồn tại không ít sương mù che đậy trời cao, từ từ tan vỡ, tạo thành bông tuyết phần tử bên trên đám mây rất cao rất cao rơi xuống.
Bông tuyết thổi tán loạn, để cho không gian xung quanh cái gì cũng không nhìn thấy, giữa ban ngày nhưng không có chút ánh nắng nào, toàn bộ vẻn vẹn như đang sinh tồn nơi sông băng Nam Cực, ngoại trừ tuyết sa phủ kín mấy chục mẫu mặt đất cùng tôn quý vàng son khủng bố của quang minh tòa thành nhận ra, cũng chỉ còn lại tầm nhìn mơ hồ thấy được cái thân thể nữ tử linh hoạt đang treo mình lơ lửng.
Sắc mặt Mục Ninh Tuyết hơi đổi một chút, nàng đã bắt đầu xuất hiện lấm tấm tổn thương trên cơ thể ở phần vai, eo và khắp hành lang tay chân, tuy không được tính là chí mạng sâu hằn, cũng không phạm vào vùng trọng yếu, nhưng chân chính lại mang quá nhiều dịch thủy bên trong, hòa trộn cùng huyết mạch, khiến cho nàng càng lúc càng cảm thấy bản thân cạn kiệt thể lực, là một cái cảm giác rã người hệ thống.
Ngay trong chớp mắt tiếp theo, một đoàn bạch quang cường thịnh đột nhiên từ phía sau nàng bay vọt lên. Đó là một cỗ hình ảnh thánh thú mờ ảo, toàn thân lập lòe ánh hào quang màu trắng, nhưng bản thân lại có sắc tố xanh lam. Nó tựa như là do bông tuyết ngưng tụ lại mà thành, nhưng cũng lại tràn ngập hơi thở sự sống.
"Hống hống!!!!!!!"
Xuất hiện một đầu Thánh Ngân Ma Hổ to lớn, có bộ lông toàn thân trắng muốt, đang ở thấp thấp phía dưới địa phương linh cảnh mật tháp của tòa thành vỡ nát, bất thình lình nhào ra.
Bạch Hổ sở hữu cặp móng vuốt trường ngân tương đồng với mức độ hoành tráng của cơ thể, nhưng lại có thể nhẹ nhàng tầng tầng giẫm đạp lên mỗi viên bông tuyết tinh tử trên không trung kia tiến tới.
Tiếp cận Raphael, Bạch hổ lập tức hóa thành một vệt ánh sáng, nhào nặn ra băng thể trường ngân, mãnh liệt bủa xuống như mấy đạo thập xỉ đinh ba (đinh ba mười răng) của thiên địa đang cào cấu nhân gian.
Vị trí thập xỉ đinh ba quét tới, vừa vặn lại là vị trí lúc trước mà Cực trần hàn kiếm của Mục Ninh Tuyết múa ngang trời để lại. Hai cỗ tinh băng đụng vào nhau, mà giữa lưu vực sương vũ tụ tập này, cảm giác giống như bầu trời đang bị tách ra thành mấy mảng khác nhau nếu như lấy điểm cách ly là vệt dài của băng thể trường ngân.
Cuối cùng, hình thành một hồi bão táp nguyên tố lạnh lẽo mãnh liệt bạo phát, để đất trời chập chờn, hàng loạt dãy đồi sơn dồn dập bị phá nát, liền có cảm giác tòa thành phản chiếu bên trên tự nhiên có khả năng bất cứ lúc nào cũng có thể thuận theo đó mà tan biến mất.
"Đông!! Đông!! Đông!!"
Tốc độ ra đòn của Bạch Hổ là phi thường khủng khiếp, liên tục vỗ ành ạch lên người Raphael, không cho hắn bất cứ khoảng trống nào lơ là phòng ngự.
Lam bích với bạch ngân, hai màu ánh sáng giao hòa lẫn nhau, khuếch tán, trong nháy mắt làm cả nền mây mù cũng phân rã thành hơi ẩm phần tử, không ngừng thấm đến lực lượng bông tuyết kia, để nó hòa tan từng giọt từng giọt nước, rồi trải qua chấn động biến hoá rơi xối xả thành mưa xuống thành thị.
Mây xanh, băng khiết, thủy dịch hóa đọng thành sương, sương chuyển đổi thành bông tuyết, bông tuyết lại rã thành mưa…
Chỉ là quá trình diễn ra quá nhanh, thứ nguyên chưa kịp nhận dạng lại tín hiệu…liền đã thay đổi thời phương mới.
"Súc sinh, cút đi cho ta!!!"
Thoắt cái hòa thành vũng nước thân ảnh, Raphael phủ rộng mười bốn cánh của mình đến mấy cây số giữa nền trời, rồi ngay lập tức gập xuống bao khối lấy Bạch Hổ lại bên trong, mặc cho vùng vẫy, mặc cho gào xé cỡ nào, để cho tốc độ của Bạch Hổ gần như không thể phản ứng kịp với tình huống xảy ra.
Là bên trong…
"Thủy vực cấm giới…"
Một đầu đế vương thánh đồ đằng to lớn liền như vậy trở nên vô cùng nhỏ bé dưới thủy mang mười bốn cánh Sí thiên sứ rủ xuống, lại giống với một hồi sử thi quả trứng kinh thánh lấp ngược trở lại, để cho yêu ma nhân thế mãi mãi không có chỗ độn hình.
"Gừ gừ gừ ~~~~~~~~~~~~"
Bạch Hổ ở bên trong chỉ cảm giác xung quanh cơ thể mình không ngừng truyền đến từng luồng lực lượng áp chế, lưỡi kiếm dày đặc từ dịch thủy hà của Raphael khủng bố lan tràn chém đến toàn bộ mỗi một vị trí nhỏ xíu trên thân thể loài sinh vật không may mắn bị nhốt này.
Thủy nguyên tố…
Chính là sắc bén nhất hình thành lên vật thể…
Đại biểu cho mẫn diệt ma pháp.
Sinh cơ dịch thủy hòa chứa vô số lập phương thủy nguyên tố, bên trong dĩ nhiên có thể biến hóa thành không ít sóng thần mang tính chất hủy diệt, cuộn tròn lại nghiến ngấu mọi vật thể sống tồn tại, nhất định sẽ không để bất cứ thứ gì có thể thoát ra khỏi cơn đói ăn này.
Dịch thủy hà kiếm, xác thực cái này pháp bảo của Raphael ẩn chứa không ít cổ thần bùa pháp, nhất định không phải là một chưởng khống cấu tạo thông thường. Dĩ nhiên cùng Cực trần hàn kiếm của Mục Ninh Tuyết bên trong Vĩnh Dạ khuynh thế thanh vũ…miễn cưỡng có thể cùng nhau đối kháng, tuy vẫn còn đôi chút kém hơn, nhưng Dịch thủy hà kiếm tuyệt đối không có để chủ nhân của mình bị mất thế thượng phong.
Đến cả Bạch Hổ tham chiến thì cũng chẳng có mấy khác biệt, đồng dạng như cũ không cách nào chạm tới được trên người vị thiên sứ lãnh tụ của Thánh Thành.
Nguyên do, uy hiếp lớn nhất chính là thiên tính của mười bốn cánh thủy vực đằng sau lưng Raphael quá đỗi cường đại. Từng cánh, từng cánh một hoạt động độc lập như những ma chuôi thủy tinh dẻo siêu bền dài hàng chục, thậm chí có thể giãn ra hàng trăm mét để đồng thời phụ trợ hắn nửa bước lùi, hai bước công đáp trả lại, ôn nhu, cương dã nhuần nhuyễn đến không gì sánh được.
Khi co người lại, chính là miễn cưỡng hóa thân thành đại dương bất tử bất diệt.
Đến khi bật người lên, liền có thể đem đến tàng ảnh thủy quái khổng lồ biển sâu đang gào thét, dang tay mẫn diệt mọi tồn tại nhỏ bé du nhập.
Đây chính là thực lực của người thủ thành quang minh thần thánh!!!
Nhân gian chấp trưởng, một trong ba lãnh tụ trở thành đỉnh tháp che chắn cho Thánh Thành suốt bao nhiêu năm nay.
Là bức tường thủy vực thực sự…
Mười bốn cánh Sí thiên sứ Raphael!!!
Nhưng dã tràng chi lực hắn tỏa ra thậm chí còn mang đến cảm giác vượt trội hơn, khiến cho người khác nhầm tưởng như một vị thần chỉ đã đạt đến cấp bậc truyền thuyết mười sáu cánh…
So ra phải nói, giả sử nếu có một trận đối đầu, Raphael cảnh giới liền coi như có tư cách cùng Michael giao chiến vài trăm hiệp đi.
….
Thoảng chốc, băng sương hộ khải quanh thân Bạch Hổ trực tiếp bị đánh nát, để lộ ra lớp da mang chịu rất nhiều lỗ thủng, hốc mắt dần dần sưng lên từng sợi tơ máu nhưng vẫn không có hả miệng gào thét, chỉ giữ mình đau đớn hé răng gào dài ra…giống như muốn bảo vệ vật gì đó bên trong vậy…
"Roạt roạt roạt~~~"
Hơi thở…
Lạnh giá hơi thở thổi ra…
Sương mịn hiện tượng do trận chiến hình thành, đang thống trị ở tầng cao cao chân quyển, chúng dày đặc rộng khắp, hoàn toàn đủ sức thôn phệ cả mấy thành phố ven theo đường núi dãy Anpơ, không biết nguyên cơ thế nào liền không ngừng cuồn cuộn đến thảm cồn tại Thánh đình, để cho toàn bộ những địa phương khắp nơi quan sát đến, đều chỉ thấy được một màu trắng bọt bóng đang chiếm lĩnh Quang Minh tòa thành này.
Bất luận dịch thủy trở thành du sương, hay là băng tuyết cảnh giới đông đặc hơi ẩm tạo thành, cái cảnh sắc màu trắng kem sữa này bao giờ cũng mang lại cái cảm giác giống như phù sa kim tuyến bạch ngọc trên thiên đường thần giới vậy, là kỳ ảo mà rộng lớn như thế!
Không thống nhất, cũng không bất đồng, vĩnh viễn là cái cảm giác cao quý, tồn tại tinh hoa nhật nguyệt đổ về thế gian, càng tùy ý tràn đến, phủ lên đầu mũi kiếm của Mục Ninh Tuyết.
Phảng phất dưới thời gian ngắt quãng, thứ nguyên đại địa Thánh Thành có một điểm sửa đổi rất nhỏ như vậy, những giọt sương nhiễu xuống vô số lên Cực Trần Hàn Kiếm với tốc độ chóng mặt, nhưng trên thực tế người khác nhìn vào hoàn toàn chỉ thấy chậm rãi tuyết rơi.
Là thiên phương băng lĩnh vực…
Sương mây hòa lại một thể cùng ma pháp…hầu như không khác gì thời gian bất động…
Một loại ngụy thời gian bất động, có thể để cho người ở dưới nhìn chăm chú mãi mãi thu được càng nhiều thời gian tương tư, hoa cả mắt.
Không khí, nước mưa, quang mang dĩ nhiên cũng bị cuốn vào ở bên trong sương mịn kéo xuống, xung quanh hình thành lên một cái cột băng sương vạn năm, mà ở Thánh thành lúc này liền lẻ loi đứng sững ở trong một mảnh hư vô khủng bố cực điểm.
"Băng hà thẩm quyết!!"
Dưới chân, một luồng cỗ lực cực lớn đột nhiên bạo phát, Mục Ninh Tuyết trên tay cầm Cực Trần hàn kiếm, tạo thành chấn kiếm vách ngang trời, tựa hồ như một mảnh thiên giới chi thạch của vũ trụ dựng ngược lên.
"Oanh!!!"
Nàng hít một hơi sâu, nén lại toàn bộ khí quyển bên dưới, đùng đùng khoét đến một lỗ sâu bên trong thủy vực cấm giới của Raphael, miễn cưỡng tạo thành thanh băng hà thẩm quyết, cường đại đâm xuyên qua chân không, chọc thủng cả màng lưng của hắn, tạo nên một cái hiện tượng vỡ tan nguyên tử, chấn động không khác gì một vụ nổ bom giữa bầu trời.
Đem cái vết đâm này kéo dài, xé toạc tầng mây ra hai bên từ tận mấy ngàn km bình nguyên ở Đông Anpơ, xuyên suốt qua bao nhiêu quốc gia châu Âu, phủ về tới rặng nguyên phía Tây cùng dãy.
Mà dĩ bên cái chấn động này, liền đưa thiên không Thánh Thành cũng xé tan ra mấy lỗ thủng cực lớn, tràn vào bên trong vô số tuyết chi lạnh lẽo, dập tắt hết tro tàn, hỏa diễm từng tồn đọng.
Đại địa Thánh Thành bên dưới ngước lên, liền vô duyên vô cớ xuất hiện một khối hư vô to lớn như vậy, tựa như trụ trời trống rỗng bằng thủy tinh, còn có lồi lõm vào đơn thuần kia, không có nguyên vẹn, càng như là không gian to lớn xuất hiện một hiện tượng thiếu hụt khủng bố, cũng không ai biết khu vực thiếu hụt đang phát sinh cái gì, càng không biết khu vực thiếu hụt sẽ cuốn đến nơi nào…
Bất quá, có thể mờ mờ cảm nhận được một thi thể đông đặc lại đang rơi xuống như một viên đạn pháo, cũng không có dấu hiệu dừng lại. Nếu nhìn kỹ hơn, sẽ để ý được cái tử vong thi thể này, vác thêm tám cánh khô héo nhưng nặng nề, tương đối góp phần tăng thêm trọng lượng thể trạng khi rơi.
"Không có khí tức sự sống, hắn tử vong rồi…" Blanche lão sư thất thần nói rằng.
"Ma pháp…ma pháp có thể đạt tới trình độ này sao…" Heidy một bên níu lấy tà áo lão sư của mình, trên khuôn mặt tựa hồ như là trực tiếp cảm nhận nỗi đau thấu tủy mà Raphael vừa mới nhận được.
Bọn họ, không một ai dám nhìn trực diện vào Mục Ninh Tuyết, nàng nhưng giống như một thực thể tồn tại, mang đến cho người ta cái cảm giác chân thực muốn tôn sùng, chân thực sợ hãi, càng khó khăn khi đối diện.
"Nữ nhân…của Mạc Phàm, chính là phải như vậy…" Tương Thiểu Nhứ nói rằng.
Raphael rơi oành xuống một dãy nhà bên trong Thánh Thành, cơ thể đã hoàn toàn đóng băng lại, đôi đồng tử vẻn vẹn một màu trắng tử vong, cơ thể cũng không còn tồn tại nửa điểm nhiệt độ, là âm độ tuyệt đối, mạch máu, tim, gan đều là âm độ, không thể sống, không thể hoạt động.
Chẳng đợi mất nhiều thời gian, Mục Ninh Tuyết một cái tay khác nhanh chóng bện ra một mảnh tinh tọa màu bạc hoa lệ, khi nàng bóp nát, xung quanh Tiểu Bạch Hổ lập tức xuất hiện một cái tinh tọa màu bạc hoàn toàn giống thế.
Ngay lúc Raphael vừa nhận đại thương chí mạng, Tiểu Bạch Hổ nhanh chóng biến mất ở trong tinh tọa màu bạc, một giây sau càng là xuất hiện ở bên người Mục Ninh Tuyết.
"A a a a ~~~~~ "
Tiểu Bạch Hổ thương tích khắp người, nó thậm chí bị đánh trở về nguyên hình, thân thể thu nhỏ lại, như một con mèo hoang màu trắng, đến thanh âm cũng yếu ớt đến cực điểm.
Mục Ninh Tuyết cúi người xuống, ôm lên Tiểu Bạch Hổ.
Kiếm treo ở bên trái, Mục Ninh Tuyết dùng khuỷu tay nâng Tiểu Bạch Hổ, một cái tay khác ngón tay thon dài nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa thân thể Tiểu Bạch Hổ.
Tiểu Bạch Hổ là thể chất thuộc tính "Băng", mà Mục Ninh Tuyết hiện tại càng là trời sinh hồn thể, y ôi ở trên thân thể người có một cái thể chất đặc biệt như vậy, đối với Băng hệ Thánh linh như Tiểu Bạch Hổ mà nói là phi thường thoải mái, chỉ tiếc trong thời gian quá khứ dài dằng dặc, Tiểu Bạch Hổ đều không được hưởng thụ đãi ngộ này, phải đến lúc này, phần băng linh mang đến yên tĩnh cùng ôn hòa, để Tiểu Bạch Hổ cảm thấy đau đớn đều giảm bớt rất nhiều.
"Ngươi bình thường háu ăn, háu nghịch, không phải mạnh nhất chính là bộ hàm này sao…chỉ vì một pho tượng mà kiên quyết không mở miệng, lần sau đừng như vậy… có biết không!" Mục Ninh Tuyết nhẹ nhàng nói với Tiểu Bạch Hổ, một tay vuốt nhẹ vùng miệng trọng thương của nó.
Tiểu Bạch Hổ cúi đầu, nước mắt cũng đã ướt lông mi, điệu bộ oan ức cùng làm nũng dúi người đến ngực của Mục Ninh Tuyết nằm nghỉ ngơi.
….
….
"Tách tách tách tách ~~~~~~~"
Mưa…
Trời đã bắt đầu đổ mưa xuống...
Như thể muốn gột rửa đi cái hư không khó lòng chấp nhận này…
"Mưa sao?" Mục Ninh Tuyết liếc nhìn những hạt mưa từng điểm từng điểm rơi xuống với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Những hạt mưa bắt đầu rơi nhiều hơn.
"Rào rào rào~~~"
Chẳng mấy chốc, mưa đã thành cơn bão, mây đen ở một tầng thượng lưu xuất hiện, đây lại là một cảnh tượng hiếm thấy, mưa vốn bắt nguồn từ mây đông đặc ở tầng đối lưu, nhưng ở tầng này, Mục Ninh Tuyết đã đóng băng toàn bộ, nó lại tụ tập ở tầng thượng lưu, là khu vực bề mặt cao nhất của địa cầu.
Mưa từ đây rơi xuống, tuyệt đối là thảm họa, ở độ cao này lượng mưa sẽ như là lực thác hủy diệt chứ không đơn giản là bão.
Cơn bão như quét ngang, đổ bộ xuống Thánh Thành, lực lượng thủy triều mạnh mẽ nhanh chóng thẩm thấu qua mọi ngóc ngách thành thị, luồng lỏi xuống ngọn cỏ, tòa nhà ven đường.
Đại thiên sứ trưởng Raphael nằm đó như một thi thể hóa đá dĩ nhiên cũng được gột rửa bởi mưa lực, dần dần rã đông ra.
Nhưng hắn vốn dĩ đã chết đi, Mục Ninh Tuyết không có để ý tới Raphael, mà nhìn chăm chú cơn bão tựa như trận hồng thuỷ hạo kiếp giáng xuống đại địa thánh thành.
Bên dưới không còn là đại địa, mà là nguyên bản thủy triều, cơn bão lớn đã làm toàn bộ một mảnh đệ nhất đại đạo ngập chìm trong nước, lượng thủy vực dâng lên kèm theo triều kiếp từ bờ đại dương bên dưới xáo động đổ vào đã vượt quá một tòa nhà hai mươi tầng, chẳng mấy chốc sẽ nuốt trọn toàn bộ đại địa Thánh Thành.
Mà bên trong thành thị của đại địa, dĩ nhiên vẫn còn rất nhiều cư dân sinh sống, họ chắc chắn không thể tự mình đón nhận lấy cái cường đại thiên kiếp này trĩu xuống.
"A a a a",
"Là hồng thuỷ hạo kiếp, mau chạy nhanh a…"
"Thánh Thành, Thánh Thành sụp đổ rồi…."
"Chạy mau…"
Đại địa tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết, một số người bất lực chạy khỏi trận hạo kiếp này đã cũng sẽ bị dòng thác kia nuốt chửng, họ vốn hi vọng rằng thần thánh chi thành, thiên sứ chấp chưởng thế gian sẽ bảo vệ an toàn tuyệt đối, thế nhưng…
Ả nữ nhân kia… giết rồi còn đâu!!!
Thông thường, một thủy triều hạo kiếp cũng phải mất tương đối thời gian để dâng lên một mực nước, nhưng lần này Mục Ninh Tuyết không có rõ ràng lý do gì, toàn bộ triều vực đổ xuống mạnh mẽ quá đỗi kỳ lạ.
Tựa hồ giống như một cái ma pháp cường đại nào đánh sập liên kết mây tinh thể, kéo toàn bộ nước trên trời rơi xuống.
"Dịch thủy hà kiếm…" Mục Ninh Tuyết nhớ ra loại vật phẩm pháp bảo này của Raphael.
Liền trên thân thể hắn không thể tìm thấy thủy hà kiếm, khẳng định nó đã bám vào tầng mây nào đó phân rã đi để bùng nổ tạo thành trận đại hạo kiếp này.
Nhưng mà, để làm gì?
Một hồi mưa bão như vậy… vốn dĩ không có thể đả thương được Mục Ninh Tuyết.
Nếu Raphael muốn đồng quy vu tận…thì cái loại suy nghĩ này không phải quá đỗi trẻ con, tẻ nhạt sao!?
Raphael đắm mình trong khối tinh thể nguyên chất thủy vực, lúc này nước đã len lỏi từ mọi ngóc ngách vào trong cơ thể hắn, nước điều hòa lại nhịp tim, ổn định lại huyết mạch, đồng thời cũng hồi phục lại tất cả các bộ phận chức năng cơ thể cho hắn.
Mở mắt ra, từ trong đáy mặt nước ở tòa Thánh Thành, Raphael nhảy vọt lên tít trên cao, một lần nữa mở rộng thiên sứ thủy dực của mình ra, tương tự cái hình hài lộng lẫy đến tột độ ban đầu, chỉ là trên gương mặt hắn giờ phút này đã xuất hiện vô số nếp nhăn nheo phẫn nộ.
"Thủy sinh tái tạo!?"
Phải rồi…
Thế giới này rộng lớn như vậy, vạn vật tương sinh tương khắc, rõ ràng không phải chỉ có một cái trùng minh thần hỏa mạnh mẽ kiếm viêm.
Raphael nhưng là có Thủy lưu sinh cơ, gặp nước nguyên chất cũng sẽ như cá vào chậu, tự động tái tạo, tự động tái kiếp.
"Ngươi đã chuẩn bị từ trước?" Mục Ninh Tuyết ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy thiên sứ trưởng Raphael.
"Ha ha ha, ta chỉ bất quá làm một cái đề phòng tình huống, nếu không như vậy liền chẳng thấy được ngươi chân chính uy lực." Raphael thoải mái đáp lời.
"Thủy kiếp để cứu sống một mình ngươi, có thể nhấn chìm cả quốc gia này…" Hơi thở Mục Ninh Tuyết bắt đầu thay đổi, nàng nhưng cả người đang từng điểm từng điểm sản sinh ra cơ nhiệt hàn băng."
"Thì lại làm sao? Chúng ta bất quá đã bảo vệ bọn họ hàng ngàn năm nay, ta đã từng làm tất cả để bảo vệ… nhưng khi chúng ta đối mặt chân chính tử vong thì lại là chuyện khác. Nếu ta chết rồi, yêu ma, dị đoan giả, thậm chí là sự tồn tại cấp bậc ly tai giả như ngươi… ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
"Sự tồn tại của ngươi hoàn toàn vi phạm tự nhiên pháp tắc, nguyên tố nên thuộc về tự nhiên, Ma Pháp sư càng chỉ là mượn nguyên tố, mà ngươi nhưng là nô dịch chúng nó, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ mang đến một hồi tai ương cho nhân loại, một cái Tuyết chi ma cơ như ngươi cũng quan tâm đến những kẻ bên dưới sao?"
"Thánh thành chúng ta mang sứ mệnh chấp chưởng thế giới này, chỉ cần có thể diệt trừ tất cả dị đoan để thiết lập lại trật tự vốn có, mọi sự hy sinh đều là đáng giá, kể cả là toàn bộ người ở đây". Raphael lạnh lùng nói.
Hắn nhưng từ đầu đã đề phòng cho mình một tiểu phương án, trong trường hợp xấu nhất, sẽ trực tiếp nhấn chìm tòa thành này, mang lấy cơ hội hồi sinh.
Trong mắt Mục Ninh Tuyết, Raphael cái tên này, thậm chí còn đáng chết hơn bất cứ ai trên thế giới từng tồn tại…
Ngày trước, còn tưởng rằng hắn là một cái thủ vệ bảo hộ người dân, đến cuối cùng, vào nguyệt cảnh, vẫn là quay đầu trở lại, mạnh mẽ giẫm đạp lên người bọn họ.
Ít nhất Michael dù cho tệ hại đến không chịu nổi, hắn tuyệt đối mang ý nghĩa bảo vệ cái lý tưởng của mình nhưng không có ra tay đánh đổi lạm sát người bình thường như vậy…
Nàng nhìn ngó xuống dãy kia góc sơn tòa thành chìm thủy vực, biết bao nhiêu thi thể lởm chởm nổi lên trong tuyệt vọng.
Nhiều người như vậy…
Họ có lỗi lầm gì sao!?
Tại sao nhất định phải ở chỗ cao cười nhạo, ở chỗ cao đùn đẩy trách nhiệm…
Tại sao liền không thể vươn tay ra, kéo những người này một cái, cứu vớt bọn họ!?
Hóa ra nơi lạnh lẽo nhất không phải là cực nam chi địa,
Cũng chẳng phải là địa ngục thâm sâu,
Mà là nơi không có tình người…
"Ta hiểu rồi…" Mục Ninh Tuyết nở một nụ cười băng lãnh.