Chương 304: Bố vũ treo thưởng

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 304: Bố vũ treo thưởng

……….

Cả Haken và Fenner, dù là địa vị hay mức độ ảnh hưởng đối với toàn thể Ai Cập cũng là phi thường không mấy ai sánh bằng.

Nếu là chết đi, Mạc Phàm thậm chí còn cho rằng bọn hắn sẽ ít nhất phải làm một cái quốc tang nghiêm chỉnh, càng không phải loại này thờ ơ chẳng ai biết, không ai hay.
Bao quát vị tân nhiệm quân thủ Nole này, Mạc Phàm hoàn toàn không hiểu cái tên này hành vi, vì cái gì gương mặt hắn tỏ ra điềm đạm mà bình tĩnh đến mức độ như vậy?

"Có phải ngươi đang hoài nghi ta làm một chút điên rồ sự tình?" Quân thủ Nole tự nãy giờ quan sát rất kĩ Mạc Phàm, cuối cùng mở miệng ra nói.

"Lấy thân phận của ngươi, cũng cần hạ xuống cùng ta giải thích?" Mạc Phàm cảnh giác chất vấn.

"Yên tâm, ta có thể giải thích nếu ngươi hỏi, ta làm việc, trọng yếu luôn phải minh bạch." Quân thủ Nole hồi đáp.

"Được, vậy ta không cần khách khí. Đổi làm góc độ quen biết mà nói, hai người quá cố kia đều là bạn cũ của ta, bao quát cả tiền nhiệm quân thủ Ethan. Một cái đồng đạo lâu năm như vậy đến thăm, hay tin dữ, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ không hoài nghi sao?" Mạc Phàm không chần chừ, trước thử thăm dò một câu, nói rằng.

"Hoài nghi, phải hoài nghi. Nếu là ta, ta cũng sẽ hoài nghi." Quân thủ Nole trên miệng thoát ra một ít tiếng cười xác nhận.

"Há, vậy là chúng ta khác biệt." Mạc Phàm thay đổi luồng suy nghĩ, cười khổ nói rằng, "Hoài nghi cũng cần tư cách a, ở ngoài Ai Cập, ta bất quá là một cái chuột rãnh cống ngầm, ở trong Ai Cập, ta nhưng tới chuột rãnh còn không đạt tới. Ngài quân thủ, hay là chúng ta kết thúc hội thoại đi, ta cảm thấy tán gẫu với ngươi là một cái không có bao nhiêu ý nghĩa."

Lời hắn vừa nói ra, hai huynh đệ cao gầy thanh niên mặt mũi đều tím tái sửng sốt, liền mang tai đỏ rực thành mấy vành.

Dù gì người ta cũng là quân thủ quốc gia, vậy mà cái cách hắn mở miệng nói đến thật giống như không quá coi vào mắt, thậm chí còn muốn ngừng trò chuyện.

Đồng dạng quân thủ Nole cũng lập tức dở khóc dở cười.

Thanh niên trẻ tuổi bây giờ, làm sao lập trường liền không vững vàng gì hết.

Tại Mạc Phàm thay đổi tư duy như lật mặt bánh tráng, quân thủ Nole trên mặt đều suýt chút mất đi vẻ điềm đạm của mình.

"Khặc khặc, huynh đệ, kết thúc thế này kỳ thật làm cho ta hơi hụt hẫng. ngươi từ nãy giờ cho ta không ít câu hỏi, cũng nên đến lượt ta rồi. Ngươi cùng hai vị bằng hữu của mình, xưng hô thế nào, cả tiểu thiên sứ trên tay ngươi nữa." Quân thủ Nole có chút thẹn thẹn, cuối cùng đổi chủ đề hỏi rằng.

"Ngươi gọi ta là Mạc Vỹ Kỳ, người này là Mei Mei, người này là Ap… A Kỳ Lan. Con gái ta tên là Mạc Thiên Hy." Mạc Phàm tránh việc gọi trực tiếp danh xưng của mình cùng Apase.

"Hảo, Mạc Vỹ Kỳ huynh đệ, lần tới có dịp, chúng ta sẽ gặp lại." Quân thủ Nole vuốt vuốt cằm nói, gương mặt như cũ vẫn không để cho người khác thấy một loại ôn hòa cùng khí phách chuẩn mực.

"Ân, vậy hẹn gặp lại!"

……….

Tiếp giáp ranh giới cuối cùng của thủ đô Cairo chính là trụ sở liên minh thợ săn Phi Châu.

Tòa tháp đón tà dương, lưng ở mặt đông, nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy mấy đứa trẻ nghịch ngợm ăn mặc đơn giản đang nô đùa trên dưới cửa cổ thành, bọn chúng bò lên phía trên, lại theo cát đất xây lên trượt xuống, lăn xuống, làm cho đầy người là bụi, đầy mặt là đất, đều không nhận rõ ai là ai.

Những đứa trẻ này cũng không phải phổ thông nhân vật, bọn hắn đều là con cái của một ít anh linh thợ săn đại sư cấp bậc cao trong khu vực.

Vì thế cho nên, vấn đề lương thực cũng không phải khô khan tới mức chẳng có chút gì lót bụng, phải đi làm ăn mày như dòng người ở Quất Sa trấn.

"Các ngươi… các ngươi cũng là thợ săn thành viên?" Cao gầy thanh niên thất kinh hỏi.

Hắn tại ban nãy dẫn mọi người đến Liên Minh Thợ Săn trụ sở ở Phi Châu, trong lòng vẫn chỉ đinh ninh bọn người này nhờ đến truy tìm một ít người bạn của mình thất lạc, nào ngờ biết được bọn hắn có tư cách thợ săn thành viên bên trong tồn tại.

Bất quá, cao gầy thanh niên lời nói mới vừa phun ra miệng liền ý thức được tự mình hỏi vậy rất ngu ngốc.

Rõ ràng cũng chỉ có thành viên thợ săn hội, thậm chí là cấp cao chức vị thì dạng này mới có khả năng tại thời điểm chết chóc hạn hán còn dám đi nhận phần treo thưởng, bằng không nếu là tìm người thân thất lạc, tự mình tìm đến Ai Cập bây giờ là cực kỳ ngu xuẩn.

"Chúng ta không phải, nhưng vị đại ca ca này của chúng ta, hắn là thợ săn thất tinh đại sư!" Apase cười cười, ánh mắt hội ngưng trên người của Mạc Phàm treo lại.

Khỏi phải nói, cao gầy nam nhân cùng đứa em trai của mình nhanh chóng miệng mồm ngoác to, kinh ngạc không thôi nhìn Mạc Phàm.

Thất... Thất tinh thợ săn đại sư?

Mở cái gì trò đùa!

Hết thảy lãnh thổ Ai Cập cái ưu tú kia có thể trở thành thợ săn đại sư lác đác không có bao nhiêu, tóc hồng nam nhân trước mắt này cao lắm cũng chỉ tam tuần, làm sao có thể là thợ săn đại sư cấp bậc Thất tinh!

Này chính là toàn bộ thế giới có thể suy xét không bao nhiêu người làm được ấy.

Còn tốt, may mắn chính là tự mình ban nãy còn hăm dọa một trận đòi đánh con người này...

Đến lúc biết được Mạc Phàm là thợ săn thất tinh đại sư về sau, hắn giờ phút này nội tâm cuồn cuộn lên sóng lớn đều có thể so ra mà vượt bầu trời biển mây a.

Liền một chút dại đời múa mép, khả năng đã suýt bị quả trời mây này cuốn thành bột mịn!!!

"Chớ kinh ngạc, ta chỉ là hi vọng ngươi hảo tốt không kể với quân thủ Nole về tình huống thân phận của ta." Mạc Phàm nói rằng.

"Ta…ta…chỉ là... cho dù người là thợ săn thất tinh đại sư, làm sao có thể cùng quân thủ so…" Cao gầy thanh niên sợ hãi nói.

"Ngươi giữ im lặng, chính là quân thủ không cách nào biết. Quân thủ biết, ta tự tin có thể dễ dàng trừ ngươi, cho dù huynh đệ ngươi có chạy đến phương trời nào đi chăng nữa, căn bản cũng không thoát được thợ săn tai mắt." Mạc Phàm bình thản nói.

Thợ săn đại sư, càng là thất tinh cấp bậc, mặc dù không phải sánh ngang với nguyên thủ, quốc thủ quốc gia, không thể tương đương sinh khí, nắm giữ vận mệnh quân đội; nhưng bản lĩnh của thợ săn liền nằm ở khả năng truy lùng thông tin, vơ vét tài nguyên.

Đổi lại ngày trước, không có Linh Linh cái kia nha đầu giúp đỡ, Mạc Phàm rất nhiều chuyện đều làm không được. Nhưng bây giờ, liền phải coi đến độ khó cao nhất rồi.

"Ta…" Cao gầy thanh niên còn đang lưỡng lự không biết phải trả lời sao.

"Thấy khó sao?" Mạc Phàm tông giọng càng lúc càng trầm ổn nói ra.

"Không khó, không khó, chỉ không nghĩ tới trùng hợp như vậy... Cái kia, ngươi thật là Thất tinh thợ săn đại sư?" Cao gầy thanh niên cố ý hỏi thêm một lần nữa, xác nhận thân phận Mạc Phàm.

"Ài, trước kia có cái cộng tác rất lợi hại, đều là nàng mang theo ta, cho ta tích lũy chút điểm cống hiến thợ săn mà thôi." Mạc Phàm khiêm tốn nói.

"Nguyên lai là kiểu này, đã nói mà, nào có Thất tinh thợ săn đại sư còn trẻ như vậy, mục tiêu của ta cũng là trở thành Liệp Vương, cùng một chỗ nỗ lực a!" Cao gầy nam tử thật dài thở phào nhẹ nhõm.

Đám Apase, Tiểu Mei, Mạc Phàm mỗi lần càng nghe hắn nói, càng cảm thấy nhức đầu hơn.

Liệp Vương từ khi nào muốn phấn đấu liền sẽ đến tay không???

"Ta cần sự tình bên Liên Minh Thợ Săn để giải quyết công việc, không rảnh nói đùa với ngươi." Mạc Phàm thở dài một hơi nói.

….

Bên trong trụ sở Liên Minh Thợ Săn.
Trong tòa hành chính bảng vàng, rõ ràng là in lên một cái tham khảo chỉ tiêu, chỉ tiêu này ghi đầy đủ, chi tiết các mốc treo thưởng đến.

Mạc Phàm đọc trở lại mấy cái nhiệm vụ danh ngạch này, trong lòng nhiều thời điểm thật có chút hoài niệm a.

Bây giờ chính mình hợp tư cách so đến, xem ra Liệp Vương cũng không phải là hạng mục đáng để ngồi cùng một chỗ.

Hắn trực tiếp đọc mấy cái nhiệm vụ chót vót trên cao giành cho tứ tinh đại sư cấp bậc trở lên.

Mấy loại ở bên dưới, vẻn vẹn tìm chó, tìm người thân mất tích, tìm một ít thảo dược, hải sâm… gần như không cần đọc nhiều. Những loại tiểu nhiệm vụ này, Mạc Phàm có thể không đến năm phút liền hoàn thành.

Cân nhắc đến mấy mục thứ hạng đầu, Mạc Phàm cũng có chút biến hóa thần sắc.

"Treo thưởng: một chai nước uống sạch vận chuyển trong lãnh thổ Ai Cập, một lít là năm ngàn đô la Mỹ."

"Thảm án diệt vong linh ven thành phố, treo thưởng hai mươi vạn đô la Mỹ."

"Treo thưởng: truy tìm suối nguồn Pharaoh, treo thưởng một lít một triệu đô la Mỹ."

"Treo thưởng: Bố vũ Cairo thành, sắc phong Liệp Vương người, treo thưởng một tỷ đô la Mỹ!"

Bố vũ?

Bố vũ một trận, trực tiếp phong làm Liệp Vương, lại còn có phần thưởng một tỉ đô la Mỹ???

"Cách cách ~~~"

Tiếng kéo cửa từ bên ngoài thang máy đi vào.

Mạc Phàm cũng không có quay người lại nhìn xem ai, hắn chỉ tiếp tục ở đó kiểm tra mấy giải thưởng lớn.

"Bố vũ là một lựa chọn không tệ nha, Cairo thành nói riêng, toàn thể Ai Cập nói chung đều đã chịu trận bão nhiệt suốt thời gian rất dài rồi, cho nên là phần thưởng kỳ thực muốn chất lượng." Là một cái thanh âm thành thục gợi cảm, bên trong cường điệu đoan trang mang theo một chút vũ mị, tựa hồ một loại đặc thù dùng để đối đãi với người bạn lâu năm chưa từng gặp lại.