Chương 1452: Miệng lưỡi thế gian

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1452: Miệng lưỡi thế gian

Chương 1452: Miệng lưỡi thế gian...............

Không có rãnh rỗi đi bắt quả tang Triệu Mãn Duyên, cũng đã là tầm này tuổi tác, có phải trẻ tuổi gì đâu mà nhúng mũi vào cùng một miệng hố bon chen, Mạc Phàm để nữ chủ quán rời đi làm việc gì đó làm.

Chính mình vẻn vẹn là viết một cái lá thư tay, dùng không gian thần đồng ném xuống Eileen phòng ngủ, nắn nót ghi lại cái địa chỉ thân mật.

Mạc Phàm ở trong phòng tiện tay ăn bốc quýt bỏ miệng nhai nhai, lưng ngã về sau, nằm có vẻ hưởng thụ.

Tầm nhìn chỗ này không tệ.

Hướng Đông Thành nhìn ra biên ngoại.

Khi Mạc Phàm nhìn ra biên ngoại lúc, vừa vặn trông thấy được chính diện dung nhan một tòa đứng sừng sững hùng vĩ đứng lên pho tượng.

Pho tượng kia đúc bằng cẩm thạch một loại nguyên liệu quý hiếm được đánh sáng bóng, pho tượng cao vạn dặm, khuôn mặt điêu khắc cẩn thận nguyên gốc đồng dạng có duy tâm linh khí cải tạo qua qua, thực sự là Thiên Đạo thần vận, rất hoàn mỹ giống mình khí chất.

Nhìn mình pho tượng, Mạc Phàm thâm tâm có cái tự hào.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới những ngày đầu bản thân mất đi ký ức, là cuộc sống gian truân thống khổ như thế nào tung hoành ở trong thế giới vô tận rộng lớn này, chính mình từng bước leo lên, đạp qua hết thảy âm mưu cùng thủ đoạn, biết được cao tầng thế giới bộ mặt, biết được khoáng cổ khởi nguyên đủ loại bí mật tà ác, a..., thật rất dài rất dài.

Thật giống trước đây vị Triệu Hoán Cấm Chú đầu tiên của Hoa Hạ là Đường Huyền Trang hành trình đi Đông Thổ Đại Đường đến Tây Thiên thỉnh kinh phổ độ chúng sinh như thế.

Một hành trình kinh lịch nạn kiếp không kém chút nào thế giới ma pháp hành trình, thậm chí ở mỗi một kiếp càng khiến người ta khắc sâu sương huyết cùng giông oán hơn, không cẩn thận một chút liền bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã vào địa ngục u tối, đạo tâm chỉ cần lung lay thì chắc chắn sẽ rơi xuống hắc ám tuyệt vọng.

Hàn Hải Thẩm Tước.

Cuối cùng là Xích Miện Pháp Thần.

Ngồi tại Mộng A Viện lầu mười ba, Mạc Phàm vừa ngẩng đầu một cái bắt gặp tầm nhìn chính là dạng này một đời huy hoàng say mê pho tượng...

Khụ khụ, mộng bắt đầu địa phương.

Xảo chính là, so với chính mình pho tượng bên ngoài biên ngoại đang chịu đựng Thiên Đạo Diệt Tuyệt giáng xuống tai kiếp. Bên trong thành, Triều Ca nội thành bên trong, vô số bình minh bách tính thường thường cũng không có cầu phúc thắp hương thờ mình, chủ yếu quanh quẩn Nam Thành vị kia nữ Thần Cơ càng đẹp lộng lẫy.

Người ta tấp nập, bọn hắn vây quanh ở cái này đẹp đến cực điểm pho tượng trước, dùng chính bọn hắn đặc biệt thành kính phương thức tại biểu đạt tín niệm của mình.

Nàng thậm chí toàn bộ thiên kiếp đều không có xuất hiện qua.

Nhưng như cũ là tại cái này Triều Ca thụ nhất kính ngưỡng Minh Nguyệt Thần Cơ..., nói không chừng muốn một chín một mười với người không thể chạm tới như Hạo Nhiên Sở Giang.

Mạc Phàm đột nhiên cảm thấy, con dân đúng là phần lớn chỉ có bị cảm xúc nhất thời chi phối, sau đó đâu lại vào đấy.

Trước đại nạn thì cầu cứu là được, miễn cưỡng đưa lên cái này thế Thần làm Thần là Mạc Phàm để thành kính cùng tôn sùng, đại nạn qua đi, phía sau con dân liền đâu lại vào đấy thành lập trật tự, trúc tạo tín ngưỡng của bọn hắn.

Rõ ràng là bọn hắn cần một cái ổn định chí hướng, một vị có tinh tế tỉ mỉ tâm tư, có khoan dung cùng kiên định tín niệm, có thực lực quản chế lâu dài, nhân từ mà không mềm yếu, nhẹ nhàng mà uyển chuyển, có ân cần, có vũ dũng, có tràn ngập trí tuệ,..., so với Mạc Phàm, Lucifer, Triệu Mãn Duyên mấy cái pho tượng dùng một lần rồi thôi này, đương nhiên con dân bá tánh phần nhiều là muốn chọn Minh Nguyệt Thần Cơ để cầu an.

Trên thực tế thì mọi chuyện diễn rất đúng với kịch bản như vậy.

Bản thân Mạc Phàm cố sự giai thoại đúng là có một chút mất trật tự cùng tâm tư cá nhân.

Lại nhìn một chút chính mình, làm quan bỏ dở nửa chừng.

Nhận quân tướng lệnh xong lại quay đầu trảm chủ thần.

Luyện kiếm đem kiếm làm mất rồi.

Nuôi sủng thì để sủng tự bơi vào ma giới rèn luyện.

Có cái thị nữ xuất chúng, rốt cục cũng không biết là nàng bây giờ ở đâu đang làm gì, thật tức trách.

Con dân cùng khắp nơi thương sinh, thật yên tâm người như hắn trở thành quản thế thờ phụng sao???

Từ trong ra ngoài hắn lộ ra tản mạn cùng không đáng tin cậy, đối với thái độ thì là bất quy tắc mất trật tự, đối với lực lượng, quyền lực căn bản cũng không mưu cầu danh lợi, suốt ngày liền nghĩ qua bản thân chủ yếu tương lai đen tối phía trước, ai gây chính mình, chém, càng là bất chấp hậu quả đại khai sát giới.

Thật không phải là chỗ dựa tinh thần cho con dân a.

Sùng bái cùng ưa thích chỉ là mặt ngoài. Trước đây Mạc Phàm hành tẩu trên đường chỉ cảm thấy mọi người sẽ tôn kính mình cũng không sai, có thể hắn được ưa thích vì sự tích khoáng thế anh hùng lúc xưa, nhưng bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, tốn kính và thắp hương quỳ lạy khác biệt, hắn còn không tới mất trở thành nhân vật tín ngưỡng.

Không ai đi tín ngưỡng kẻ ‘hỗn loạn’ cả.

Giữa hỗn loạn và trật tự, Mạc Phàm dĩ nhiên quán tính ngã sự hỗn loạn.

Hỗn loạn mới tự do tự tại.

Mạc Phàm là hỗn loạn, hắn hành vi hướng về phá vỡ quy tắc nhiều hơn, hắn biết mình không thể nhận hương khói cứu độ cho ai.

Bảo thiên tai vũ trụ hồng hoang quái vật tập kích tới, hắn còn có cân nhắc khả năng đối phó.

Bảo hắn bình thường việc nhỏ chăm bón phù hộ người ta, xin lỗi không thể đi.

Mạc Phàm tinh thần thực hải đi theo dòng người đi tới, cảm thụ được các con dân đối với tự mình máy bay nương tử tỏ lòng kính yêu, nhìn ra được mỗi người đều rất sùng bái, có chút cũ người Chủ cấp, Vương cấp cảnh cường giả mang theo cháu của mình cháu gái, từ từ giảng thuật bọn hắn đã từng nhận ân huệ, theo bọn hắn nghĩ đối mặt thế gian không thể kháng cự tai hại cùng cực khổ lúc, có người vì bọn hắn lên tiếng cũng đã là cực lớn ân đức, huống chi còn trực tiếp giương ra cánh tay đến nâng đỡ như Minh Nguyệt Thần Cơ.

Con dân phần này chân thành đội ơn là không pha tạp nửa điểm hư giả, vẫn là Minh Nguyệt Thần Cơ thích hợp trở thành đệ nhất tín ngưỡng Triều Ca, nàng không làm việc lớn, nàng chỉ làm việc nhỏ, nhỏ nhặt và vụn vặt, chân thành tích tiểu thành đại, trăm năm qua chưa từng dao động qua.

Nói thật, Mạc Phàm càng lúc càng nhìn không ra, nếu như nói Mang Đế Horakhty là một cái mang đến cảm giác thanh xuân tình đầu hơi thở, mang đến sự thoải mái đến cực điểm cho người ở bên cạnh, vậy thì Minh Nguyệt Thần Cơ đúng giống phần kia trải qua hết mọi khổ ai thảm khốc nhất, thu mình nhốt lại trong buồng, điềm đạm mà hiểu rõ thế nhân, cũng vì thế nhân dần dần trả lại từng cái.

Hai nàng rốt cục là đằng sau bí mật gì?

Rõ ràng là cùng một người không sai, nhưng mang đến tuổi tác cùng trải nghiệm nhân sinh phi thường khác biệt...

Bất quá, chưa kịp quan tâm đến vấn đề đó, Mạc Phàm đột nhiên ánh mắt lại co rút về.

Con dân tới thành kính rồi thì thôi, để Mạc Phàm đang yên đang lành khó chịu ra mặt chính là, đột nhiên hắn nghe được một chút ít lời nguyền rủa cay nghiệt bên trong bỗng chốc bàn luận về chính mình, cái gì mà chính mình không biết xấu hổ núp dưới váy của Minh Nguyệt Thần Cơ, chính mình nam tử mặt dày không đúng đắn ăn nhờ ở đậu nhà nàng, có gian dâm, có đập chậu cướp hoa, không biết thân biết phận muốn mê luyến nữ thần...

Quả nhiên bao nhiêu công trạng đều sẽ theo thời gian bị mọi người cho lãng quên, chỉ vì Minh Nguyệt Thần Cơ của các ngươi đối ta sủng nịch một điểm, các ngươi liền không tiếc lời, lưu ngôn phỉ ngữ mắng ta thành cái dạng này???

Không xứng!?

Như thế nào ta không xứng với nàng!?

Các ngươi mẹ nó xứng, đem nàng về nuôi đi.

Tốt cho ta, các ngươi bắt được nàng đi, ta thấp nhang cho các ngươi, miễn phải bị nàng ám quỷ suốt đời chạy theo thành cái đuôi sau lưng ta.

Mạc Phàm tự nhiên là có chút ủy khuất.

Nói bọn hắn thờ phụng Minh Nguyệt Thần Cơ, chẳng bằng nói, bọn hắn con dân giống nhau lũ vượn, thèm thuồng nhỏ dãi cơ thể của nàng, sau đó lại từ từ phát sinh lý niệm, ghen ghét với cả nam nhân bên cạnh nàng.

"..."

Đúng miệng lưỡi thế gian.

"Thôi được rồi, nhà ta tiểu thê đẹp, làm gì cũng đúng cũng được ủng hộ, để nàng nhận tín ngưỡng coi như cũng không phải là rất tệ tình huống, ngoại trừ việc nàng có khả năng tại một ngày nào đó nóng giận phu quân mà một chưởng mưu sát chính mình". Mạc Phàm tự nói thầm với bản thân...........