Chương 1: Hối tiếc

Tổ Vương

Chương 1: Hối tiếc

người trong đời có bao nhiêu lần hối tiếc?
hắn thì mỗi ngày lại luôn tự trách và hối hận...

hắn khi còn bé rất thích những cơn gió trên sông,
thích cảm giác trôi nỗi lềnh bềnh vô định
năm ấy hắn 12 tuổi mè nheo bố mẹ muốn đi du lịch trên sông
ác mộng của hắn bắt đầu khi ấy...

con thuyền trắng nhẹ nhàng lướt nước,
hắn vui vẻ chạy nhảy trên boong thuyền
thuyền đi qua lòng cầu
có tiếng xe thắng gấp rất to vang lên, tiếng gạch đá vở chèn ép, tiếng người la thất thanh
hắn ngước mặt nhìn lên
thành cầu vở toang... gạch đá tung tóe, một chiếc te tải phá hủy thành cầu lao từ không trung đâm thẳng xuống thuyền
khi ấy hắn chỉ thấy người nhẹ bổng, mẹ hắn đẩy hắn vào khoang tàu
một chớp mắt hắn thấy xe lao xuống, con tàu bị xé tan, rung lắc dữ dội... rất nhiều máu, hòa vào nước như những ngọn khói màu đỏ
hắn bất tỉnh

mơ màng tỉnh dậy là lúc hắn đã ở trên bờ, nghe mang máng âm thanh
"thằng bé tỉnh rồi..."
"tìm được ai nữa không..."
....
"chỉ còn mổi thằng bé còn sống..."
....
hắn lại ngất đi

10 năm sống trong dằn vặt, hắn như người mất hồn
IQ vẫn còn nhưng phản ứng lại chậm chạp
họ hàng nói có khi ở dưới sông quá lâu, nảo thiếu dưỡng khí ảnh hưởng, giống kẻ bị té giếng lại không giống

hắn học lấy bằng đại học công nghệ thông tin rồi sau đó lại đi làm,
Eq thấp nhưng tay nghề còn tốt nên vẫn xin được vào một công ty tầm trung.


... một ngày năm hắn 22 tuổi.
tỉnh đậy bởi ác mộng đã theo hắn suốt 10 năm.
hắn xuống ghế salông
phải, là ghế sa lông
bởi vì hắn đang ngủ ở phòng khách, hắn có thói quen làm việc đêm tại phòng khách rồi ngủ luôn trên ghế
, tiện tay mở tivi, hắn không biết là vì muốn xem thời sự buổi sáng, hay chỉ đơn giản muốn nghe tiếng của một ai đó mà thôi.
đánh răng, tắm rữa, dõng tai nghe tiếng tivi đang phát thời sự
"hôm nay ngày xx tháng y năm x0xz một đội du khách người mỹ phát hiện một xác ướp hoàn hảo trong động sơn dòng, điều kỳ lạ xác ướp được phán định trên 2000 năm tuy không có dấu hiệu ướp xác thủ công nhưng lại hoàn toàn hoàn hảo, xác ướp này là một phát hiện mới cho..."
hắm tấm tắc làm kỳ, nhưng lại không quan tâm nhiều lắm..
vài phút sau hắn tắm rửa, xong mở tủ lấy một đoạn bánh ngọt hắn mua hôm qua, ngậm vào miệng tiện tay gom laptop giấy tờ trên bàn vào cặp xách sau đó đi ra ngoài,
sáng sớm con hẻm vắn lặn đến lạ, 5h30 con hẻm ở đoạn đường cách xa trung tâm thành phố nhỏ, những gia đình này hầu hết người già, con cái đều đi thành phố lớn làm việc.
mọi khi cũng thấy một hai cô dì quét tước ngoài cỗng nhưng hôm nay lại không thấy ai, hắn cũng không để ý nhiều.
bước ra con hẻm đi trên đường quốc lộ
hắn tiến đến trạm xe bus, ngồi đợi

tuyến quốc lộ 5h40 sáng vẫn cố những chiếc xe tải chở hàng chạy qua lại, hay một vài chiếc xe khác vẩn bận rộn công việc thường ngày
hắn tiện tay mở điện thoại giết thời gian chờ xe tới
không bao lâu một thằng bé khăn quàng đỏ đi xe đạp đang cố sức đạp xe đang trên đường tiến qua chổ hắn,
hắn chú ý vì thằng bé rất thấp, có thể là lớp 4-5 gì đó nhưng lại đạp chiếc xe khá cao, nhìn khá chật vật, mổi khi đạp xuống tay lái lại nghiêng sang bên một tý
khi thằng bé cách hắn còn 1-2m thì bổng có một âm thanh làm hắn sợ hãi vang lên từ phía sau
tiếng thắng gấp quen thuộc của một chiếc xe tải
hắn quay đầu lại nhìn thấy một chiếc xe tải từ đằng xa né qua một chiếc xe hơi xông ra từ ngả ba, đang lao về phía hắn
hắn đứng dậy vươn tay ôm lấy thằng bé đi xe đạp đang cố lướt qua mặt hắn và lao về phía trước
chiếc xe tải vượt tuyến lao về phía hắn, sau đó dường như phát hiện hắn và thằng bé chiếc xe tải lại tiếp tục bẻ cua gấp
hắn kéo thằng bé lui nhanh về sau,
chiếc xe tải cua gấp, cả thân xe như trượt ngang, container phá tung trạm xe bus nhưng không dừng lại mà lao về phía hắn tốc độ vượt qua hắn có thể né tránh
container như vấp phải cái gì rồi đổ ập xuống nơi có hắn và thằng bé
dường như quyết định khó khăn trong chốc lát, hắn vươn tay ném thằng bé ra khỏi tầm ngã của container
hắn biết nếu bỏ qua thằng bé hắn có thể chạy thoát nhưng hắn vẩn làm thế
bởi vì hắn biết nếu bỏ qua, hắn sẽ hối hận một hối tiếc với hắn là đã đủ... có lẽ đây là cách tốt nhất mà hắn muốn?

nhưng vào lúc này thời gian như ngừng lại, hắn cảm giác thấy diều đó, cơ thể hắn và mọi thứ xung quanh bất động, chỉ có lí trí của hắn là còn có thể hoạt động.

một tiếng cười như ma âm không biết xuất phát từ đâu vang lên bên tai
"ha ha ha.... ta đã tìm được..."
hắn còn chưa định thần, trước mắt hắn container gồ lên
một cánh tay gầy còm chui ra, sau đó là một cánh tay khác
như xé một mảnh giấy hai cánh tay đẩy ra, theo sau là một cái đầu xác ướp treo trên mặt một nụ cười quỷ dị, hàm râu và mái tóc xơ xác lộ ra hàm răng xĩn màu vì thời gian
hai đôi mắt hỏm sâu vào hộp sọ nhưng lại híp thành 2 đường vòng cung
lần này hắn lại chính thức thấy thây khô nói với một nụ cười không bỏ
"ta tìm thấy ngươi..."

hắn trợn mắt, đầu ong một tiếng
cảnh vật xung quanh lùi về sau lưng thây khô
để lại không gian chỉ toàn màu trắng xóa
lại ong một tiếng mọi thứ xung quanh chớp mắt mà thay đổi
hắn thấy mình đang nằm trên mặt đất
trời mờ sáng đã trở thành hoàng hôn
đường nhựa trở thành nền cỏ xanh
gió thổi mạnh từ sau lưng
khói bốc cao nghi ngút
trong gió thấp thoáng mùi máu và thịt cháy khét gắt mũi

cơn đau nhói tuyền đến từ cơ thể và trí óc
hắn bỏ qua cơn đau cơ thể, nhắm mắt lại, vô số tin tức tràn vào tâm trí
Bạch Nha 6 tuổi, làng Hồng Hà, gia cảnh bình thường, có chăn bất thường là hắn và tộc dân quanh đây có huyết thống xa của Lạc Long thần tộc vì huyết thống thấp không thể tu luyện nên ở đây sinh sống, chung quanh đây có vô số làng như vậy

nhưng một hôm nay ngoại nhân xâm lấn
giết rất nhiều người,
nghe chúng nói là cần long huyết luyện đan, huyết thống xa nên dùng số lượng thay thế
người cả làng bị tươi sống lấy cạn máu mà chết
hắn bị 4 vết chém ở 2 tay và chân, nhưng vì còn nhỏ tuổi ít máu nên hút xong bị tiện tay ném qua một bên
xong việc chúng bỏ đi mà không biết bên này hắn đã đoạt xá sống lại
nhưng hắn đây cũng là đang thoi thóp
nhắm mắt lại hắn nghĩ
"xuyên qua sao, đùa gì thế này, tại sao? không lẽ vì cái xác ướp kia sao?"
hắn nhận mệnh, nằm yên suy nghĩ mông lung

Rất lâu sau
có tiếng bé gái vang lên từ xa đánh thức dòng suy nghỉ của hắn
"gia, bên kia còn người sống"
từ ngữ xa lạ, nhưng kỳ quái là hắn lại hiểu được
có lẽ do ký ức còn lại của thân xác này đi
hắn mở mắt đập vào mắt là một cô bé với đôi mắt khá to, mặc một bộ váy màu trắng được tếch từ lông ngỗng
đằng sau là một ông lão.
nói là ông lão nhưng cơ bắp lại cuồn cuộn nhin vô cùng hữu lực
ông lão có hàm râu trắng khá dài
khuôn mặt khí khái và đầy uy quyền như một lão tướng dày dặn trận mạc, lại như một bậc vương giả, từ đôi mắt có thể nhìn thấy một tần trí tuệ cùng tang thương
áo mặc khoát qua một bên, lộ ra một bên cơ ngực, trên 2 bắp tay gồ ghề cơ bắp mang một vòng tay bằng vải với họa tiết hình rồng khá bắt mắt
trên trán mang một băng vải thô với họa tiết màu đen nền vàng, ở giữa kẹp một khối đồng như một chiếc sừng bằng đồng mọc lên đem tóc chia làm hai bên, để cho mái tóc rậm và dài kia không phủ được xuống mắt

ông lão nhìn hắn khá bất đắc dĩ, từ trước khi đến ông đã phát hiện ra hắn và hoàn cảnh nơi đây, ông biết tất cả căn nguyên tại sao ngôi làng bị hủy, chuyện này cũng xảy ra vài lần, những ngôi làng ở những nơi hẻo lánh này rất dễ phát sinh sự kiện như ngày hôm nay,
lại rất khó quản lý toàn bộ
dù sao những ngôi làng như thế này rất nhiều lại rất xa khu quản lý.

còn thằng bé này chỉ còn một hơi, có thể nói đã bước qua hoàng tuyền lộ chỉ còn lại gót chân, kinh mạch bị hút cạn tinh huyết gần như là phá hỏng
tuy lấy sức của hắn có thể cứu được mệnh nhưng không thể hồi được căn cơ
dù sao kinh mạch hủy gần như toàn bộ
muốn làm một người bình thường còn khó khăn,
trong cái thời đại kẻ mạnh ăn kẻ yếu này thì có lẽ cứu sống hắn mới là hại hắn đi
cô bé ở bên mè nheo, lại lo lắng
"ông, cứu hắn nhanh lên, hắn chết mất"
dường như sợ ông lão kéo dài thời gian cô bé lại uy hiếp
"nếu ông không cứu hắn ta mỗi ngày đều vặt lấy râu ông, ân mỗi ngày 1 sợi,... không là 10 sợi đến khi không còn thì thôi"

ông lão lại bất đắc dĩ, cứu cũng sai nhưng không cứu lại không được, vậy thì trao quyền quyết định cho hắn đi
"hài tử, ta có thể cứu ngươi mệnh,
nhưng không thể phục hồi kinh mạch cho ngươi, ngươi chỉ có thể làm một người yếu đuối hơn bình thường, thậm chí đến 20 tuổi ngươi cũng sẽ suy kiệt kinh mạch trở thành bán thân bất toại, ngươi có muốn ta cứu ngươi hay không?"
ông lão nói cho hắn nghe, dường như cũng nói cho cô bé kia nghe
cô bé nước mắt chực chảy, đáng thương nhìn hắn.
hắn trong lòng cười khổ
"lão xác khô.... ngài thật biết cách chơi, vậy ta chiều ngài đi, dù sao trọng sinh chưa hiểu đầu đuôi lại chết thì rất bi ai."
suy nghĩ hắn làm ra quyết định, nhưng lại không thể mở miệng ra nói được vì hắn chỉ còn một hơi tàn
hắn lấy ánh mắt kiên nghị cố vươn tay về phía ông lão
ông lão nhìn hắn, thở dài một hơi
sau đó vươn tay về phía hắn
lòng bàn tay ông lão như hội tụ ánh sáng
hắn cảm thấy cơ thể sáng lên theo
sau đó kinh mạch như vô số kiến bò, lại như vô số cây kim trong cơ thể đâm mọi phía rất thông khổ, nhưng hắn lại cắn chặt răng cố gắn không kêu ra tiếng
vết thương ngoài da ngừng chảy máu

rồi chốc lát cảm giác đau biến mất,
lúc này ánh sáng từ bàn tay ông lão bay vào hắn thể nội
cảm giác suy yếu chớp mắt mất đi
hắn trợn mắt không thể tin, không đùa chứ chỉ vài giây là khỏi, quá giả đi
sau đó hắn lấy lại tinh thần ngồi dậy hướng về phía ông lão nói lời cảm ơn
"đa tạ ngài ơn cứu mạng, ân này sau có thể ta sẽ trả lạ ngài"
ông lão khoát tay
"không nói đến cảm ơn, sức ta có hạn chỉ làm được đến thế, mệnh ngươi sau này xem như duyên số đi"
sau ông hướng về phía cô bé
"Mị nhi đi thôi, chúng ta về nhà, chuyện này gia còn có việc xữ lý"
cô bé chần chờ "ông nội!, còn hắn thì sao"
ông lão nhìn cô bé lại nhìn về hắn, rậm rãi nói "theo mệnh đi"
cô bé trầm tư, quảng đường này cô đã thấy rất nhiều người chết, người bị kẻ mạnh giết, cướp giết, dã thú giết, đói chết... nàng thấy rất nhiều.
nàng không đành lòng cứu sống một người rồi để cho người đó chết theo một cách khác tàn khốc hơn
nàng nói "Gia, không phải nhà ta có rất nhiều người hầu sao, cha, mẹ tỷ, đều có người hầu riêng, ta nhận hắn làm người hầu cho ta ngài thấy thế nào"
ông lão cự tuyệt "không được, hắn là nam hài làm sao có thể làm người hầu thiếp thân cho ngươi được"
cô bé sững sờ lại suy nghĩ, sau đó lại nói
"vậy làm cận vệ thì thế nào, không đánh nhau được nhưng cũng sai vặt được nha"
ông lão cũng lâm vào suy tư
cô bé thấy vậy cũng thuận thế dùng "tuyệt chiêu" làm nũng cùng đe dọa kết hợp
"Đi mà, ông nội, nếu lại không ta lại mỗi ngày vặt râu, lần này mõi ngày ta lại vặt rất nhiều nha.."
ông lão nhìn cô bé khoa trương, lại nhe nanh múa vuốt hắn bất đắc dĩ gật đầu
"thôi cũng được, xem như mang hắn về làm những việc vặt trong phủ đi"

hắn trợn mắt
"cứ vậy là xong sao, không ai hỏi ý kiến của ta?"
nhưng hắn cũng biết, thật ra hắn chưa hiểu nhiều về tình huống thế giới này, trí tuệ của một cậu bé 6 tuổi vùng hoang dã là không đủ, hắn trước cần một nơi trú thân an toàn, đành phải theo 2 người vậy.

ông lão ôm cô bé, cô bé ngồi trên cánh tay lưng dựa vào ngực
còn hắn? được rồi, hắn được xách ngang hông, như xách một bao cát
ông lão nhún người lao mình về phía không trung cực nhanh, bao bọc toàn thân một lồng bảo hộ vô hình
hắn chỉ nghe thấy tiếng gió nhưng lại không có cảm giác gió đập vào mặt
cảnh vật xung quanh trôi qua rất nhanh, thậm chí hắn còn không kịp thấy rõ cảnh vật dưới chân, hắn giật mình, cái vận tốc này cũng quá nhanh đi, phải biết tàu siêu tốc cũng có thể nhìn được cảnh vật xung quanh nha, nhưng cái vận tốc này bay rất lâu mà chưa đến nơi? vậy nơi đến có bao nhiêu xa?
nhìn cũng không nhìn được, hắn nhàm chán nhìn về phía cô bé
chỉ thấy một đôi mắt to cũng đang hiếu kỳ nhìn hắn
hắn ngây người
lại nghe cô bé nói
"chào ngươi, ta là Mị nhi, ngươi tên gì?"
hắn ấp úng, sắp xếp từ ngữ, quả thật cơ thể này từ ngữ cũng không quen
"Ta.. tên Bạch Nha.!"
cô bé lại nói "Bạch Nha (răng trắng), tên rất xấu nha"
nói xong cô bé cười mắt híp thành nguyệt nha
"ta lấy cho ngươi tên khác thế nào, dù ghì ngươi cũng là cận vệ riêng của ta nha, nghe nói người hầu trong phủ cũng được phong lại tên làm vinh dự, ngươi muốn không ta cho ngươi một cái tên khác đảm bảo đẹp hơn cái tên này"
nói xong cô bé có phần chờ mong nhìn hắn
hắn suy nghĩ, Bạch Nha cũng không phải tên của hắn, muốn dằn vặt thế nào thì tùy nàng vậy
"có thể!" hắn gật đầu
cô bé vui mừng sau đó lại chau mày suy tư, lại bóp miệng nhỏ nghĩ thật lâu sau mới nói
"Ngươi họ Bạch ta gọi ngươi Bạch Ngọc (viên ngọc màu trắng) thế nào nghe hay hơn cái tên Bạch Nha đó, đúng không?!."
hắn cương tại chỗ, lại bất đắc dĩ, quả nhiên không nên đễ tiểu hài đặt tên, nhất là tiểu cô nương, đặt tên... thật sự rất nương môn, Bạch Ngọc không phải tên cho nữ nhi sao?