Chương 1: Những chuyện kì lạ

Tình

Chương 1: Những chuyện kì lạ

"Hahaha"

"Giết người thì sao? Chẳng lẽ các ngươi tay chưa từng dính máu? Gì mà thay trời diệt ma, ta Ma Đế chưa từng sợ qua Lão Thiên há gì sợ các ngươi"

Hai mắt hắn đỏ ngầu, ma khí tỏa ra xung quanh che kín cả bầu trời. Tay phải đưa lên chém một đao, tiếng sét rít gào, giống như thời gian trôi qua nhanh một dạng.

Những người muốn hắn chết nhanh chóng lấy ra binh khí của thần nhằm bảo vệ mạng sống, tuy tránh được một kiếp nhưng tổn thương không nhẹ.

Thiên Long: "Ma Đế, ngươi giết hại vô số sinh mạng, không tha bất kì một ai trên con đường của mình kể cả người, ma và thần. Vì ngươi, thế giới đã chịu không ít đau thương, trải qua nhiều cuộc chiến tranh đẫm máu kéo dài hàng trăm năm. Ngươi là tai họa cho cả ba giới nên phải bị tiêu diệt"

Đòn đánh vừa rồi là tất cả sức mạnh còn sót lại của Ma Đế sau vài tháng tranh đấu giữa hai bên. Lợi dụng lúc Ma Đế suy yếu nhất, mọi người đồng loạt sử dụng Thần khí tiêu diệt hắn.

Trước khi trở về với cát bụi Ma Đế nhìn về một hướng, nơi có một người vô cùng quan trọng với hắn và binh ma khí luôn đi theo bên cạnh hắn khi mới bước vào con đường tà đạo. Tay trái hắn nắm thứ gì đó vô cùng cẩn thận.

"Lại là giấc mơ kì lạ đó"

Đó là giấc mơ có từ khi Phan Nguyên 10 tuổi, cùng với nó là hình một miếng ngọc bội xuất hiện trên vai trái của cậu ta.

Cũng vì chính bởi cái hình đó mà Bố Già đã mém cho cậu ta ăn cơm ở ngoài 1 tháng. (Tưởng xăm đây mà)

Nhưng cái hình ấy chỉ xuất hiện khi bị ướt nên cậu ta mới được ăn cơm nhà trở lại. (Xăm chắc không có vụ này đâu mấy huynh nhỉ)

Phan Nguyên nhìn ra bên ngoài máy bay "Trời hôm nay thật đẹp, không biết sau này mình sẽ sống như thế nào đây?"

Hôm đó là ngày đầu tiên cậu ta đến trường của năm lớp 8.

Khi đang đi trên một con đường đầy nắng và gió. Bỗng cậu ta thấy một cụ già đang bị một đám thanh niên chặn đánh.

Lòng tốt trỗi dậy, cậu la to: "Bà con ơi!!! Hấp diêm, hấp diêm, một đám hấp diêm một người" Ôi vãi main, lạy chúa.

Sau đó chạy lại chỗ cụ xem thử cụ sao không nhưng không thấy cụ đâu cả.

"Haizzz, nếu như mình mạnh như người trong giấc mơ thì đã cho tụi kia 1 trận chứ đâu có nhờ cái miệng như thế này, thật yếu đuối!!!"

Một ngày học vất vả đã qua nhưng khi cậu về nhà lại phát hiện cụ già lúc sáng đang nói chuyện với Bố Già của mình.

"Nhờ có lòng tốt của cháu mà sáng nay tôi mới thoát khỏi tay đám côn đồ nên tôi hy vọng có thể đưa cháu ra nước ngoài du học để phát triển và tiếp thu nền văn minh của họ, mong gia đình cho phép"

"Nó giỏi vậy sao? Tôi không thể quyết định thay con trai mình nên chúng ta cần phải chờ cháu nó về hỏi ý kiến của cháu nó suy nghĩ như thế nào thôi ngài?"

"Có chuyện gì vậy Bố Già?"

"Ông ấy muốn đưa mày đi du học để có tương lai tốt hơn"

"Thật vậy ạ?"

"Ông ấy là doanh nhân hay xuất hiện trên TV, mày có xem đâu mà biết, mày làm như mày có giá để người ta lừa hả thằng kia"

"Ba Cứ nói vậy" (Nghĩ thầm: chỉ Bố Già hiểu mình ^^)

"Ta muốn trả ơn lúc sáng và muốn tương lai của cháu tốt hơn"

"Vâng ạ, nhưng cho cháu thêm thời gian để suy nghĩ kĩ"

"Nếu cháu đồng ý thì 2 tháng sau sẽ sang Luân Đôn để học tập"

Ông ta đi ra ngoài, bước vào xe, lấy điện thoại ra và gọi, nói gì đó xong cúp máy rồi đi.

Trước khi lên máy bay.

"Mày có biết tiếng nước ngoài không con?"

"Bố Già yên tâm, riêng chuyện gì chứ tiếng nước ngoài là con biết hết"

"Ừm vậy tốt! Cố học cho giỏi, làm có tiền rồi về nuôi ông già này, hahaha"

"Bố lo kiếm bà nào về chăm sóc cho bố đi là vừa"

"Mẹ mày mất cũng đã nhiều năm rồi nhỉ?"

"Ừm"

"Xin Thông báo! 10 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, xin quý khách hãy chuẩn bị"

Phan Nguyên không biết rằng khi cậu ta đặt chân lên đất nước này, cuộc đời cậu ta đã thay đổi hoàn toàn.