Chương 1: Tiết tử

Tinh Cầu Alva

Chương 1: Tiết tử

Trên phi thuyền lớn đang trôi nổi trong vũ trụ, có hàng triệu người đang nhốn nháo kêu gào. Họ phải rời xa nơi mà họ đang sinh sống, phải bỏ lại những thành quả mà bao lâu nay họ đã tạo nên, phải một lần nữa dựng nên nền văn minh mới với một hy vọng nhỏ nhoi.

Trong một căn phòng lớn chứa hàng chục chiếc tủ kính, mà bên trong chiếc tủ kính đó chính là những cô gái mang trong mình khả năng sinh sản lớn nhất. Trước khi Trái Đất có dấu hiệu bất thường, thế giới đã có một dấu hiệu bất thường không nhỏ. Nguyên nhân ở đây chính là do một ngày biến cố xảy ra, hầu như toàn bộ thế giới đều bị bao phủ trong ánh sáng mãnh liệt và nóng bức của Mặt Trời. Sau khi hiện tượng đó xảy ra nhiều ngày, khoảng 5 năm từ lúc đó số lượng nam nữ trên thế giới bắt đầu không ổn định, tỉ lệ sinh đẻ không cân đối, nam nhiều hơn nữ. Không còn cách nào khác, các nhà khoa học và các y bác sĩ bắt tay vào cuộc, tuy rằng không thể khắc phục được tình trạng này trong thời gian ngắn nhưng họ có thể xác định được những cô gái nào vẫn còn có thể sinh ra con gái với tỉ lệ khá nhỏ.

Các cô gái đó được đưa vào trong những chiếc tủ kính để bảo quản cho họ bằng cách lâm vào trạng thái ngủ say, dự tính sau khoảng 50 năm nữa sẽ đưa họ ra ngoài. Nhưng người tính không bằng trời tính, Trái Đất đã gặp một vấn đề khủng khiếp và tai họa, không thể không rời khỏi nơi đó.

Trong một căn phòng tràn ngập bóng tối, có một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới những người dân đang nhốn nháo kêu gào, mày nhíu chặt như đang suy nghĩ, ánh mắt đăm chiêu cùng mệt mỏi. Khe khẽ thở dài vô lực, hắn ngồi phịch xuống ghế và khổ não xoa xoa thái dương. Giọng nói khàn khàn vang lên:

-" Không biết, còn điều gì sẽ xảy ra…."

Lời nói đó như muốn nhắc đến những khả năng nhỏ nhoi để sống sót, muốn nhắc đến tương lại mờ mịt ở phía trước, muốn hy vọng con người có thể sống sót và tiếp tục lạc quan bước trên con đường chông gai sau này….

Dường như Thượng đế không thể đáp ứng được mong muốn này, không lâu sau đã có tiếng đập cửa dồn dập, chạy xộc vào là một sĩ quan, ánh mắt hắn hoảng loạn cùng tuyệt vọng, giọng nói đau khổ báo cáo:

-"Báo cáo….có một vụ nổ xảy ra cách đây 100000km, dự đoán sẽ lan đến phi thuyền trong thời gian…" (t/g: cái nì là mk xạo đấy chứ chả biết có đúng không, thế nên đừng tin là thật nhé!!)

Chưa kịp báo cáo xong, bóng dáng của cấp trên đã biến mất hút sau cánh cửa phòng. Trần Lộc chạy thẳng vào phòng nghiên cứu với tâm trạng phức tạp: lo lắng, tuyệt vọng, đau khổ…Khi đến nơi, hắn vẫn không thể tin được với kết quả báo cáo của các nhà khoa học, một câu trả lời mà hắn không mong muốn nhất, một hoàn cảnh mà hắn không mong muốn nhất….đều đã xảy ra.

Suy sụp tinh thần chạy về một cách vô thức, cho đến khi ôm vợ con vào lòng, ít ra, hắn vẫn còn có thể ở bên cạnh gia đình mình cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Cho đến khi toàn bộ người dân trong chiếc phi thuyền đều được nghe tin tức động trời này, có người khóc nháo, có người oán hận, có người đau khổ và tuyệt vọng, cũng có những người nhắm mắt cam chịu ôm lấy chính người mà mình thân yêu, thủ thỉ những lời nói cuối cùng, vì họ sợ rằng họ sẽ không còn cơ hội hiếm hoi đó nữa.

ẦMMMM

Chấn động lớn làm phi thuyền rung chuyển, di chyển với tốc độ tối đa để nhằm thoát khỏi. Bất chợt, phía trước phi thuyền xuất hiện một lỗ xoáy màu đen đang xoay tròn, xung quanh là những mảnh vụn thiên thạch hay những mảnh đá không biết tên. Là HỐ ĐEN!!! Phi thuyền đang lao nhanh còn chưa kịp tránh đã gặp thêm một chấn động lớn hất văng tất cả vào hố đen trước mặt.

Ngày 30 tháng 12 năm 2235, chiếc phi thuyền chứa hàng triệu con người biến mất trong một hố đen vũ trụ, đồng thời lúc đó, một hành tinh xanh mang tên Trái Đất mang theo một kỉ nguyên chưa được hoàn toàn khai phá biến mất khỏi lịch sử vũ trụ.

*
Lơ lửng trong không gian đen tối đã lâu, một chiếc tủ kính đã bị bụi bám hiện ra rõ ràng trước mắt một đám người. Những người đó có một bộ dáng cao lớn hơn con người bình thường, hơn nữa cơ thể họ vô cùng cường tráng và khuôn mặt rất hăm tợn. Họ nói chuyện rất to bằng một loại ngôn ngữ kì quái, ánh mắt soi mói nhìn về chiếc tủ kính bụi bẩm mà họ đã đưa về này.

Bất chợt, một tiếng báo động vang lên làm cho họ vội vàng chạy ra ngoài, không lâu sau đó có một loạt tiếng đánh nhau cùng chửi bới vang lên, theo đó là một vụ nổ lớn trong khoang thuyền.

Đằng sau khói bụi trắng xóa là một bóng dáng cao lớn và mạnh mẽ, bóng dáng bước tới gần chiếc tủ và khẽ nhìn lướt qua, sau một lúc suy ngẫm hắn mới mở miệng nói gì đó với người nào đó vô cùng quỷ dị xuất hiện một cách không tiếng động ở đằng sau rồi quay đi và rời khỏi nơi này thật nhanh, chiếc tủ cũng được hai người khác khiêng đi lên chiếc phi thuyền có lẽ là của nhóm người tới sau đó.

*

Một bóng dáng không ngừng đi qua đi lại trong căn phòng toàn màu trắng cùng với những dụng cụ kỳ quái, vừa đi trên tay hắn vừa cầm một đống giấy tờ, miệng còn lẩm bẩm những từ không hiểu. Sau một hồi xác nhận thân phận, hắn vội vã chạy xộc vào căn phòng nghiên cứu, ánh mắt láo liên tìm một bóng dáng nào đó, cho tới khi thấy được mục tiêu cần tìm, hắn vui vẻ chạy tới ôm một người cao lớn đang còn mặc quân phục, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc đang quan sát cái gì đó. Hai người gặp nhau, ôm nhau sau đó còn vô cùng thân mật như ở chỗ không người, khụ…mà kỳ quái ở chỗ, hai người đó đều là đàn ông, chỉ khác là một người cao lớn vạm vỡ còn người kia nhỏ bé yếu ớt. Thân mật như vậy mà chả có ma nào để ý, rốt cuộc là đang xem cái thể loại gì thế này. (t/g: đó là đam mỹ, yếu tim thì đừng xem / Ai đó k bít tên: k sao k sao, đam mỹ rất hay ^^ / t/g:….. ờ)

Cạnh đó có một lồng kính trong suốt, bên trong chứa một bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm ngủ. Đó là một cô gái nhân loại tầm tuổi 20, cô có một mái tóc đen bóng dài ngang vai cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch và đôi môi hồng nhợt nhạt. Thân hình yếu ớt chỉ cần bóp một cái là bể làm cho những nhân vật đứng ngoài đang quan sát kia không khỏi trầm trồ thán phục, thảo nào mà mắt mãi cứ nhắm như vậy, yếu như thế mà vẫn sống sót cho tới bây giờ đã là may rồi.

Bất chợt, đôi mày của cô gái ấy nhíu lại làm cho không ít người hồi hộp ngó nhìn. Hàng mi khe khẽ rung rinh rồi từ từ mở ra, dường như ánh sáng chói mắt làm cho cô khó chịu khẽ nhắm lại khiến cho mọi người xung quanh vội vã tắt bớt điện. Đôi mắt lại lần nữa mở ra, đó là một màu đen trong suốt, trong ánh mắt ấy cất chứa nghi hoặc cùng mừng rỡ khi tỉnh giấc. Cố gắng cử động sao cho cơ thể cứng ngắc của mình dễ chịu một chút thì bỗng dưng, một giọng nói vang lên trên đầu khiến cho cô giật mình quay lại.

-" Oaa! Cô đã tỉnh rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không tốt không cô gái? Cô tên là gì vậy?" ^^