Truyện Tiểu thiếp bá đạo (hướng dương hồng)

Tiểu thiếp bá đạo

Tiểu thiếp bá đạo

Tác giả:
hướng dương hồng
Thể loại:
Tình trạng:
Đang ra
Đọc từ đầu:
Chuong1:gây náo loạn
Mới nhất:
Chuong1:gây náo loạn (3 tuần trước)

Đánh giá

0
Đã có 2 người đánh giá
Xuyên không !1 từ ngữ nói ra thật dễ dàng nhưng áp dụng vào thực tế thì có lẽ không bao giờ xảy ra.Vâng !nó _Uyên Linh từng nghĩ thế.Xong không ngờ rằng ,cái từ ngữ ấy được vận dụng ngay vào nó.oa..oa...phải làm sao đây?
Nó tỉnh lại sau cú va chạm ô tô khốc liệt.Nhưng quái thật!nó không cảm thấy đau đớn hay bất kì hiện tượng nào cho thấy nó bị gãy xương...!nó cảm thấy rất chi là bình thường.Nhưng ...
-Oa...oa...tiểu thư!rốt cuộc người cũng đã tỉnh rồi .Người làm cho Hoa Nhi sợ quá !
nó trợn mắt nhìn cô bé tầm 13-14 tuổi đang khóc sướt mướt bên cạnh mình ,mà cô bé không ngừng gọi nó là tiểu thư.quái!nó nhớ nó là trẻ mồ côi mà ,sao lại lòi ra cái từ tiểu thư cao quý thế được ? nó vẫn ngơ ngơ nhìn cô bé tên Hoa Nhi
- Ngươi là ai ?_câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy phọt ra từ miệng nó .đầu óc nó vẫn mờ mịt.
-Hả? Oa...oa..tiểu thư! người có sao không ? Em là Hoa Nhi mà sao người không nhận ra em? Oa ...hay tiểu thư bị đánh đến hỏng não rồi???oa...
Đầu óc nó nặng trịch . nó đảo mắt một vòng xung quanh mình ,toàn là kiến trúc cổ xung quanh toàn củi khô trông bẩn tưởi đến kinh hoàng.và còn cô bé tên Hoa Nhi nữa,người cô bé mặc toàn đồ xưa, Không lẽ ...nó xuyên không??!...
-Hoa nhi ! Đỡ ta day!_Hoa Nhi nín khóc, chật vật đỡ người nó dậy. cổ nó truyền đến 1 trận đau khiến nó bật lên thành tiếng.
-Trời ơi, đau!!!
-Tiểu thư ráng lên 1 chút!_Hoa nhi kiên trì đỡ nó dậy, tựa vào vách tường. Nó kìm nén nỗi bất an trong lòng, nhìn Hoa nhi đang lúng túng bên cạnh, hỏi:
-Ngươi có thể kể cho ta truyện gì đang xảy ra không?
-Tiểu thư! Người thật sự k nhớ gì sao?_Hoa nhi mắt rơm rớm như chuẩn bị sắp khóc.
-Ừ!
-Oa...tiểu thư...người...
-KHÔNG ĐƯỢC KHÓC!_nó gằn giọng ra lệnh. Mặc dù cái cổ nó bị thương nhưng trông nó lúc này rất đáng sợ! Hoa nhi im bặt, không dám khóc. Hoa nhi tự hỏi sao từ khi tỉnh lại đến h, tiểu thư vốn hiền lành nhu thuận biến đâu mất rồi! (ý là nó sao đanh đá hơn xưa)
-Ta là ai? Trả lời thành thật không được hỏi lại ta, hiểu chưa?_Hoa nhi run run gật đầu.
-Nói đi!
-Người là Đỗ Bạch Uyên!
-Tuổi? Thân phận hiện tại và trước đây?
-Tiểu thư 16 tuổi, hơn Hoa Nhi 2 tuổi! Là con của quan thất phẩm Đỗ Thành Nhạc. Hiện là tiểu thiếp của Thái tử Hoàng Phong!
Nó nuốt nước bọt cái ực. Nó xuyên không thật! và trớ trêu thay lại lọt vào cái thời đại phong kiến cổ hủ. Còn là thiếp của người ta nữa mới đau! 16 tuổi...16 tuổi, nó nhăn mặt, nước mắt trực trào ra. 1 Hoa Khôi nổi tiếng xinh đẹp thông minh nhất Thành phố A -giàu có, văn minh nhất nước mà lại lọt vào thời khỉ ho cò gáy, ông trời thật bất công...
-Vì sao ta vào đây làm thiếp? Vì sao lại bị uýnh?
- Úynh? Tiểu thư nói em không hiểu!_Hoa nhi gãi gãi đầu.
-Là bị ăn đòn ý._nó cau mày lại.
-Thật sự tiểu thư không nhớ?
-Nếu nhớ thì hỏi làm gì? Nói nhanh!_Hoa nhi bị dọa k dám hỏi nhiều, liền kể 1 mạch
-Vì người lần đầu tiên gặp thái tử ở Hội hoa đăng 2 năm trước nên đem lòng yêu, nhất quyết k chịu lấy người khác. 3 tháng trước người nén ra ngoài và hóa thân thành tiểu nhị để hầu rượu Thái tử vì biết người đến tửu lầu uống rượu. Tiểu thư đã chuốc say Thái tử để bày ra kiểu "bắt gian tại giường". Thái tử do bị ép buộc nên nạp người làm thiếp.-Nó gật gù. không ngờ thân xác hiện h nó đang trú ngụ lại mưu mô xảo quyệt đến thế.
-Vì sao ta bị đánh?
-Tiểu thư bị Hồng Ngạc và Dạ Cơ cô nương ức hiếp._Nó gãi gãi đầu vẻ k hiểu, Hoa nhi giải thích tiếp -2 vị ấy đều là thiếp của thái tử.
-Thế hắn có biết ta bị 2 người đó khi dễ k?
Hoa nhi gật đầu như bổ củi
-Có chứ !Nhưng mà thái tử thật nhẫn tâm, ngoảnh mặt làm ngơ mà k cứu người.
Hoa nhi tỏ vẻ tức giận. Huz! Nó thầm nghĩ trong đầu: đúng là xuyên k! cơ mà Thường thái tử chết tiệt ý sao nhẫn tâm quá vậy trời? Dù gì thì thân xác mày cũng là thiếp của hắn mà! Đúng là bi ai a! Người tên Bạch Uyên này quả thực có mắt như mù nha. Thái tử dù có quyền cao chức trọng nhưng cũng k thể so sáng được với người dân bt nhưng mà yêu nàng thật lòng nha. Đúng là nữ nhân thời cổ, đấu đá tranh giành với nhau vì một người đàn ông. 5 thê 7 thiếp! ôi giời ơi! Thật là kinh tởm! Mong cho Thường Thái Tử kia mắc bệnh hoa liễu mà chết đê. Há há há!
-Tiểu thư, người k sao chứ?_Hoa nhi thấy vẻ mặt nó trầm ngâm, nụ cười lạnh thấu xương k biết từ bao h nhếch lên.
-Đỡ ta đi ngủ! Dù gì ta cũng mất quá nhiều sức rồi!_Nó cười nhìn Hoa nhi, k còn là nụ cười lạnh mà là một nụ cười ấm áp. Hoa nhi vội vàng đỡ nó nằm xuống.
-Tiểu thư, ở đây k có giường nệm, người lấy áo Hoa nhi đắp vào cho đỡ lạnh!_Vừa nói Hoa nhi vừa cởi áo ngoài.
-Không cần! Ngươi cứ mặc ta! Ngươi cũng nằm xuống nghỉ đi! Không chừng ngày mai sẽ có khách đến thăm!_Nó nhắm mắt lại.- Đây là mệnh lệnh!
Huz! Dù sao đi nữa, nó hiện tại k phải là Uyên Linh ở thế kỉ 21 nữa, h nó là Đỗ Bạch Uyên. Dù Đỗ Bạch Uyên trước kia là người ntn đi chăng nữa thì h đây nó sẽ k để ai khi dễ cái thân xác này nữa. Nó sẽ bắt tất cả phải trả giá, phải sống dở chết dở...
Àooo...
-Trời ơi! Lạnh quá!_Nó bật dậy vì lạnh, cả người nó ướt đẫm.
-Tiểu thư! Người k sao chứ?_Hoa nhi vừa khóc vừa nói, vùng vẫy để thoát khỏi 2 người đang ghìm Hoa nhi lại. Lúc này nó mới để ý đến có người xuất hiện trong phòng củi.
-Các người là ai?_Nó đứng dậy mặc dù cái cổ thì vẫn đau tê tái nhưng nó hiểu rằng, ludc này mà tỏ ra yếu đuối k làm ăn đc gì hết.
-Hahaha... Đỗ Bạch Uyên! Công nhận ngươi hồi phục rất nhanh! Mới hôm qua bị đánh, vậy mà..._Người đàn bà trước mắt nó tầm 20-21 tuổi nói.Trông ả ta xinh đẹp, 1 vẻ đẹp rất bắt mắt. Nhưng giọng nói mỉa mai của ả khiến ả như già đi hàng chục tuổi. Và h nó biết hung thủ đánh chết Đỗ Bạch Uyên là ai...
-Ngạc nhiên à? Hay thất vọng là ta chưa chết?_Nó vênh mặt lên, giọng mỉa mai k kém.
-Huz! Sắp chết đến nơi rồi mà còn vênh váo! Người đâu! Bắt con tiện nhân này lại!_Ả ta cười nhếch mép, vung tay ra lệnh cho 2 tên nam nhân mặc quần áo kiểu nô bộc lên bắt nó. Nó lùi lại hai bước, nó phân vân k biết có nên đánh trả hay k! Ở bối cảnh này, nó vẫn là người mới, chưa hiểu j hết. Nó k biết người đàn bà trước mặt nó có thù oán j với Đỗ Bạch Uyên. Còn Hoa nhi thì khóc ré lên.
-Huhuhu... cầu xin Ngọc Uyển nương nương tha cho tiểu thư! Nô tì cầu xin người tha cho tiểu thư!...
Bốp._Ả tên Ngọc Uyển vung tay tát Hoa nhi.
-Tên ta để cho ngươi gọi ta hả đồ súc sinh?_Hoa nhi im bặt, người run lên, khóe miệng nàng còn vương chút máu đỏ. Qúa đáng! Đúng là cái thời cổ đại. Nó dùng chân tung lên 2 cước vào cổ 2 tên nô bộc khiến chúng k kịp né mà ngã nhoài ra đất. Ngọc Uyển tái mặt, run run chỉ vào nó.
-Ả tiện nhân! Dám đánh người của ta! Ả vung tay lên.- Tất cả lên bắt ả cho ta!_ Hơn chục tên nô bộc nghe lệnh đi lên, dù võ giỏi thế nào đi chăng nữa thì nó cũng k thoát được. Nó bị túm lôi ra hoa viện. Nó vùng vẫy, kêu gào làm ầm ĩ cả phủ Thái tử. Nó là ai? Nó là hoa khôi thành phố A thế kỉ 21, là niềm mơ ước của tất cả những người đàn ông thành đạt nhất mà!
- Thả ta ra, đám người điên này! Thả ta ra, mụ yêu tinh kia!...
Hoàng Phong đang ngồi trong thư phòng nói chuyện cùng Dung Cảnh_tướng quân của Hoàng triều.
-Ai za! Huynh nha! Sao đa tình vậy? Ngươi còn lại mới rước thêm 1 cô nương từ Xuân Lâu về làm thiếp. 7 vị thiếp kia thực chưa thỏa mãn ngươi sao?_Dung Cảnh ngồi gác chân lên ghế, vừa nhâm nhi chén trà sen vừa chọc Hắn.
-Hoa rơi cố ý, nước làm sao có thể vô tình?_Hắn cười nhạt, lấy sách từ trên giá xuống xem.
-Chẹp! k hổ là thái tử Hoàng Triều! Sao nhiều vậy còn chưa lập phi?_Dung Cảnh tog mò, chạy ra khoác vai hắn.
-Chưa có người thích hợp!
-Ngươi đúng là..._Dung Cảnh chưa nói hết câu đã bị tiếng hét làm cho giật mk.
"Thả ta ra! Các ngươi có biết mk đang lạm dụng tư quyền k? Ta sẽ kiện các ngươi...Đúng là 1 đám người k có óc..."
-Thật là khủng khiếp! Nữ nhân phủ thái tử có khác._Dung Cảnh nhún vai, hắn nhếch mép cười
-Ngươi hiểu câu "lòng dạ đàn bà" chứ?_Dung Cảnh gật đầu.
-Hay cho câu " lòng dạ đàn bà!"
"Thả ta ra! Phủ thái tử cái rắm a! Toàn 1 lũ súc sinh! Ta mà thoát được ra, ta sẽ đốt cái phủ thái tử này! Cho lũ lòng dạ ác độc các ngươi chết như chó thui 1 lũ,...ta..."
-Kìa! Hình như có người muốn đốt phủ của ngươi!_Dung Cảnh toát mồ hôi nói, lòng thầm nghĩ: " Sao lại có nữ nhân to gan đến vậy? "
Nó kêu gào. Nó muốn gặp tên thái tử đáng ghét mà Đỗ Bạch Uyên ngu xuẩn yêu đến chết k hối hận. Nó phải chửi cho hắn ta lòi cái mặt ra mới thôi.
Ngọc Uyển muốn tát vào mặt Đỗ Bạch Uyên vì dám xúc phạm đến ả, đến thái tử nhưng k dám lại gần vì phản ứng quá dữ dội của Bạch Uyên. Dù có 3 người đàn ông cao to kìm kẹp lại nhưng Đỗ Bạch Uyên vẫn k ngừng phẫn nộ đạp chân loạn xạ. Ngọc Uyển tức đỏ mặt.
-Con tiện nhân kia! Dám dùng thủ đoạn để ép thái tử cưới ngươi! Đúng là đê tiện, đê tiện mà!
-Chẳng lẽ ngươi thì k? Cũng chỉ là thiếp cùng con tiện nhân này thì ngươi có gì cao quý? Cũng chỉ là tiện nhân!
-Ngươi...! Hừ! Bắt ả quỳ xuống, tát ả 100 cái!
Ngọc Uyển ra lệnh. Những nô bộc trong phủ của hắn vì sự náo loạn của nó đã kéo nhau lũ lượt ra hoa viên của phủ. Ở đây, 5 vị nữ tử mặc đồ sặc sỡ đã ngồi đó.
-Ngọc Uyển muội muội sao lại để Đỗ Bạch Uyên nói vậy?_Người nữ nhân mặc y phục màu hồng rực rỡ nói mỉa mai châm chọc Ngọc Uyển.
Hahaha... những nữ nhân ngồi trong đình nhỏ cười rộ lên.
-Cười cái gì đám chó má kia, k thả lão nương ra!_Nó trừng mắt nhìn đám tiểu thiếp của hắn, lời nói đã k còn loạn lên nữa.
-Hừ ! Hôm nay ngươi to gan rồi đấy! Chẳng phải hôm qua ngươi nhẫn nhục lắm mà?_ Người nữ nhân mặc y phục màu vàng cười nhìn nó, ánh mắt như dao găm như muốn đâm vào mặt nó.
-Sao? Sợ ta làm náo loạn à?_Nó cười nửa miệng, ánh mắt như phát ra nhiều tia lạnh băng khiến người nhìn vào k rét mà run.
-Tại sao phải sợ? Dù gì ngươi cũng được thái tử giao cho tỉ muội chúng ta chăm sóc, bọn ta sao dám trái lời! Đinh Đông , sao ngươi còn chưa tát ả?