Chương 1: Tiêu Minh

Tiêu Dao Tại Tu Chân Giới

Chương 1: Tiêu Minh

Chương 1: Tiêu Minh
Tiêu Minh kỳ tài võ học trăm năm mới gặp của Phái Tiêu Dao, thành công học hết võ học Tiêu Dao trong 20 năm, là người có nội công thâm hậu trẻ nhất trong lịch sử phái Tiêu Dao.

Ngồi thiền tại tiểu viện của hắn lúc này, 1 bóng lưng đưa về, hình bóng kia to lớn, cao cả tựa như có thể gánh cả thiên địa trên mình.

Một người thanh niên bình thường, giản dị như bao người, 1 thân trường bào trắng, toát lên phong thái phong lưu phóng khoáng.

Khác hẳn với vẻ ngoài thì tâm trạng hắn lúc này khá là phiền muộn, đồng thời cảm thấy bản thân xui xẻo.

Lần này hắn bế quan tu luyện để cải thiện công pháp Duy Ngã Độc Tôn. Bản chất của công phu này là cải lão hoàn đồng, làm cho cơ thể trẻ lại còn nội công thì tăng tiến. Người luyện Duy ngã độc tôn công mỗi 20 năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần lại mất thêm 30 ngày. Trong thời gian đó cơ thể sẽ tạm thời mất hết võ công, mỗi ngày đều phải uống máu tươi để điều hòa kinh mạch.

Tại lúc hắn đang không ngừng tìm hiểu, cũng như cải thiện Duy ngã độc tôn công cũng là lúc nội công bản thân hắn tạm thời mất hết thì nhìn lên bấu trời. Tiêu Dao phái ngàn năm không xuất hiện thiên kiếp thì lúc này cuồng phong gào thét, từng cơn mây đen tụ lại dần tạo thành Thiên kiếp rộng mấy trăm dặm.

Bỗng

Oanh ~~

"Không tốt " Tiêu Minh cả kinh, sử dụng Lăng Ba Vi Bộ tránh đi nhưng cả thân không có nội lực đành trơ mắt nhìn tia chớp màu đen với 1 tốc độ mắt thường không thể thấy đánh tới. Dù sao cũng là 1 cao thủ nội công thâm hậu, thân thể tu luyện cứng rắn cũng phải biết nhưng lúc này da thịt cũng cháy xém, máu me đầm đìa, toàn thân đau nhức.

Nhìn thiên kiếp đầy trời đành nhấm mắt lại hô lên một tiếng không cam lòng.

Oanh ~~

Oanh ~~

Oanh ~~

....

Đấy là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, linh hồn hắn bị sấm sét đánh tan phiêu dạt trong không gian, cho đến 1 vị diện màu xanh dừng lại.

Một loại đau đớn tựa như hồn phách bị xé rách khiến người khác không chịu đựng nổi tràn vào đầu hắn, tuy thế một lúc sau loại cảm giác này dần dần đỡ hơn. Những kí ức nguyên bản thuộc về cơ thể này ào đến không ngớt, trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ tư duy của hắn.

Để mặc cho hồn phách cùng thân thể từ từ dung hợp, Tiêu Minh bắt đầu sắp xếp lại những tin tức hỗn loạn trong đầu mình.

Đây không còn là Địa cầu mà là Tu chân giới, mọi người ở đây chỉ cần có ít tư chất đều có thể trở thành tu chân giả, phàm nhân ở đây tuổi thọ trung bình là trăm tuổi, tu luyện giả tu luyện lên cao số tuổi gia tăng thêm, chỉ cần chút thành tựu cũng có thể sống tới vài trăm tuổi. Đây cũng là nơi mạnh được yếu thua, đồng thời kẻ mạnh có quyền sinh sát đối với kẻ yếu.

Hắn nhận ra hắn lúc này không còn là hắn mà là 1 người khác, một kẻ cũng tên Tiêu Minh tầm 15-16 tuổi nhưng có một quá khứ khá là bi đát. Cha hắn Tiêu Phong - 16 tuổi luyện khí thập tầng, 27 tuổi trúc cơ hậu kỳ, 38 tuổi đột phá kết đan kỳ, là một trong những thành viên lòng cốt của Tiêu gia nhưng 1 lần ra ngoài bị ám sát không rõ tung tích còn mẹ hắn thì sau khi sinh hắn mà mất, từ sau sự kiện đó hắn dần dần bị Tiêu gia xa lánh cho đến giờ bị đuổi đến một tiểu viện hẻo lánh phía Đông Tiêu gia.

Tiêu gia, Trần gia và Phương gia là 3 thế lực lớn nhất của thành Vũ Mặc. Tại mẹ hắn mất sớm nên cha hắn khá là chiều chuộng Tiêu Minh khiến hắn tạo thành tính cách ngông cuồng, ngạo mạn. Do trước kia ỷ lại phụ thân nên đi gây họa khắp nơi có thể nói là 1 hoàn khố thiếu gia nhưng do có phụ thân hắn nên không sao. Nhưng hiện tại không có phụ thân hắn những kẻ bị hắn khi dễ lại quay lại khi dễ, ngược đãi lại hắn. Do nhiều vết thương chưa kịp xử lý vết thương khác lại tới thành ra chủ nhân thân thể này đi toi đồng thời thuận lợi Tiêu Minh hoàn hồn nhập xác chiếm cứ thân thể này.

Mặc dù thân thể bị thương nặng nhưng vẫn có thể cử động nhẹ được. Ngồi dậy tựa vào thành giường.

Bên tai truyền tới giọng nói:

- Thiếu gia.. người tỉnh rồi.

Nghe vậy hắn lục kí ức ra rồi nghĩ tới 1 người Khả Nhi năm nay 16 tuổi khá là xinh xắn, là thiếp thân nha hoàn của hắn, may là tên Tiêu Minh dù là một tên hoàn khố nhưng không hề động đến Khả nhi. Đang suy nghĩ thì bên tai có tiếng nói:

- Thiếu gia người đang bị thương đừng tùy tiện cử động.