Chương 48: Đệ đệ của ta

Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 48: Đệ đệ của ta

"Con cha cháu ông xuât hiện rồi" Đan không nói gì chỉ thầm hô trong lòng, sau đó hắn lấy một tờ giấy, cầm bút mà viết vài chữ, rất nhanh hắn đưa tờ giấy đó cho tên mập mạp.

Tên mập mạp khó hiểu với hành động của Đan, nhưng cũng nhận lấy tờ giấy mà xem.

"ÓC CHÓ, BIẾN" là ba chữ được xem là nội dung ghi bên trong tờ giấy.

Mí mắt tên mập này giựt lên liên hồi, vẻ mặt càng lúc càng gợn sóng chập trùng nhìn Đan như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

- Ngươi gan lắm.

Hắn hét lên, không kiêng nể điều gì xông lên tấn công Đan, cơ thể đầy mỡ rung động không ngừng lắc lư, khí lực của luyện khí tầng 9 liền biển biểu hiện, một quyền to mập nhanh chóng oanh về phía Đan.

- Cái định mệnh nhà ngươi, ta nói biến có biến hay không.

Đan trong chớp mắt, nắm chặt lấy một quyền của mập mạp, khí lực luyện khí tầng 12 bao trùm mà đến tên mập, khiến tên này sắc mặt đại biến, tái nhợt hẳn đi, may sao lúc đó Đan đột ngột thả lỏng tay ra, hắn nhanh cơ hội liền lập tức lui về.

- Cút dùm cái.

Đan phẩy phẩy ta như đuổi ruồi.

- Hừ.

Tên mập hơi khôi phục lại sắc mặt chút, nhìn kĩ cái bản mặt của Đan, hắn hừ lạnh một tiếng mà bỏ đi. Hắn phải bỏ đi thôi, người ta là luyện khí tầng 12, hắn chỉ là luyện khí tầng 9, sao mà đánh, gây sự không được thì chuồn, dám làm gì hắn.

- Xui xẻo.

Đan thở dài tiếng, chuẩn bị leo lên cây ngủ thì bắt gặp một người trong đám người đứng xem khiến cơ thể hắn như đứng hình.

….

- Ê ê mọi người, bên kia hình như là tên Ác Mập của Trương gia kìa, hình như hắn lại gây chuyện, mau qua xem.

Một vài người chạy ngang qua người Vân Phong nói với vẻ rất hiếu kì.

Vân Phong nghe vậy, lại nhìn trước mắt không xa có đám người tụ tập, hắn cũng đến xem là chuyện gì.

Hắn đến nơi nhưng không chen qua được đám người, chỉ lấp ló xem được chỗ có chỗ không, liền nghe thấy một giọng chán nản truyền đến như kiểu xem thường.

- Cút giùm cái.

Sau đó mọi người liền tản ra, để cho một tên mập rững mỡ hừ lạnh đi qua, không
ai dám đến gần.

Tên mập đi xa, bọn người cũng nhanh tản đi, Vân Phong lúc này thấy được tình hình phía trước.

Trước mặt hắn là một cái sạp nhiều giấy, mực, có cả nước màu cùng với một nam tử, hẳn là nơi dùng để viết chữ hay vẽ tranh gì đó. Nhìn thoáng qua nơi quan cảnh gần cây liễu, chốc lát liền bắt gặp một tờ giấy có viết chữ đang được treo lơ lửng, đang định đọc rõ hàng chữ, bỗng ngay lúc này, cơ thể hắn chợt run lên, hắn như có cảm giác ai đó đang nhìn bản thân hắn chằm chằm, không rời, hắn khẽ liếc mắt qua thì bắt gặp một đôi mắt như kiểu gặp lại người quen từ lâumà hồi ức nhìn hắn.

Trong giây lát nhìn thấy đôi mắt của nam tử, sâu trong đầu óc hắn, một cảm giác thân thiết không tên hiện ra…
….

"Vèo"

Đan ngay lập tức biến mất tại chỗ, lúc hắn hiện ra đã là gần sát ngay trước mặt Vân Phong, đôi mắt hắn lại nhìn càng gần hơn nữa cái thân thể trước mắt.
Vân Phong sắc mặt biến sợ hãi mà nhìn Đan, đôi chân không tự chủ lui về phía sau, người nam tử này tốc độ quá quỷ dị, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy, không biết hắn muốn làm gì ta.

- Ngươi tên là gì?

Một giọng nói nhẹ nhàng, có pha lẫn thêm sự trìu mến trong đó từ nam tử phát ra khiến Vân Phong giật mình ngừng bước, cơ thể hắn như có thứ gì đó cẳn lại bước chân, mong muốn hắn tiến về phía nam nử.

- Đừng sợ, cũng đừng khó hiểu, ta và ngươi vốn là huynh đệ thân thiết từ lâu.

Giọng Đan ôn hòa truyền vào tai hắn

- Nào lại đây, chúng ta nói chuyện một hồi

Khiến hắn không thể ngừng bước chân lại được, cơ thể hắn đang cố bị gượng ép tiến về phía nam tử.

"Mẹ nó, kệ tất, chơi hết, lại nói chuyện chút có sao, không lẽ hắn ăn thịt mình, vả lại cũng có chút thân thiết chắc sẽ ổn" Vân Phong cấp tốc suy nghĩ trong đầu, hắn quyết định thuận theo tự nhiên.

- Ngươi là ai?

Theo phia sau Đan, Vân Phong cố gắng bình tĩnh nói

- Ta là Đan, và ngươi phải luôn nhớ một điều rằng, ngươi luôn là đệ đệ thân thiết nhất của ta, dù cho ngươi bây giờ đã không phải ngươi ngày xưa.

Lời này của Đan khiến Vân Phong rất khó hiểu, cái quái gì mà ngày xưa với chả ngày nay, rồi đệ đệ này nọ là quỷ gì, cưỡng tình chắc, bởi vậy hắn lại hỏi

- Ý vậy, nên nói sao?

- Không sao cả, ngươi không cần phải biết, ừm, cũng có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ biết.

Đan nhìn dòng nước xanh chảy qua con kênh có vài con cá đang tung tăng, hắn cười nhạt một tiếng nói

- Nào, nói cho ta biết ngươi tên gì?

Vân Phong cũng không biết nam tử này nói cái mô tê gì, mờ mờ, ảo ảo khiến thần sắc hắn không được tốt lắm, nghe Đan hỏi tên hắn liền bỗng thấy ớn lạnh, có khi nào tên này tính bùa chú hắn không, nhiều khi thấy hắn đẹp trai quá, tên này không chừng nổi hứng, nhưng mà một tia thân thiết lại khiến hắn nói ra

- Vân Phong

- Tên được lắm, Vân Phong, Vũ Phong, cũng gần giống nhau.

Đan ngước mặt lên trời nhìn hình ảnh gần hoàng hôn, tựa nhớ về ngày xưa.

- Được rồi, ngươi đi đi.

Đan muốn ôn lại chút chuyện cũ trong trí nhớ nên hắn mời Vân Phong đi, có tên Vân Phong hắn chắc chắn sẽ lần ra được nơi Vân Phong ở.

"Cái gì vậy, gọi đến chỉ để nói vài câu nhảm nhí rồi đuổi về, con bà người điên" Vân Phong mắng thầm trong đầu, hắn không nói gì liền lập tức rời đi, phải nhanh chóng tránh xa tên này, "nói không chừng lúc lúc tỉnh dậy đã nằm trên giường cùng hắn" nghĩ đến đây Vân Phong ớn lạnh cả người, lập tức đào tẩu.

- Hãy luôn nhớ, ta là huynh trưởng của ngươi, đừng bao giờ quên, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Đi không xa, giọng nói của Đan lại truyền vào bên tai hắn

"Cái gì vậy, thiên lý truyền âm, không phải chỉ có trong truyện thôi sao, chuồn lẹ"
Vân Phong đỏ mồ hôi hột, lẩn càng nhanh, sợ tên này theo dõi hắn.

Vân Phong hắn hoàn toàn không chú ý rằng, trong lúc hắn gặp nam tử này và nói chuyện, mọi ý nghĩ của hắn, hành động của hắn đều trở nên giống một đứa con nít hay vờn quanh người thân mà nói chuyện đầy lém lỉnh, tinh nghịch, từ những ý nghĩ trong đầu hắn bây giờ, hoàn toàn có thể nhìn ra, Vân Phong khác với những ngày trước luôn bình tĩnh, đạm bạc.

….

Vội viết một tờ giấy "Ngừng làm" treo lên một nhánh cây khác, Đan nhảy lên cây ngước nhìn bầu trời mà hồi ức những kỉ niệm có một không hai…

- Đan ca, từ nay ngươi chính là huynh đệ ruột thịt của ta.

- Đan ca, vì sao ngươi có tới 9 cái thuộc tính, còn ta chỉ có 5 cái.

- Đan ca, cái linh thuật này rất tốt, ngươi xem thử coi sao.

- Đan ca, lão già đó lại ăn hiếp chúng ta, đọi thêm đoạn thời gian nữa ta sẽ
làm thịt hắn trả mối nhục này.

- Đan ca, nàng thật đẹp.

- Đan ca, chiêu thức này phải hai người chúng ta mới thực hiện được sao

- Đan ca, xem bộ chúng ta hết đường rồi, bọn chúng rất đông

- Đan ca, lần này chúng ta chết chắc.

- Đan ca, huynh yên tâm độ kiếp đi, để ta xử đẹp bọn gà đất chó cảnh này.

- Đan ca, chúng ta hợp nhất lại với nhau như thế nào, sức mạnh tăng lên rất lớn.

- …

- Đan ca, lên "nơi đó" rồi, ta sẽ cố gắng tìm huynh.

- Đan ca, đây là thê tử của ta.

- Đan ca, quyển Thiên Kinh này, huynh nhận lấy.

- Đan ca,…

- Đan ca,..

- …

- Đan ca, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại,…

Đến đây, một giọt nước chảy dài trên gương mặt hắn, hắn khẽ nhắm mắt lại như nằm nghỉ, tạm quên đi mọi thứ đã qua, trong đầu hắn hiện đã quyết định xuống rất nhiều chuyện "tuy cực kì mỏng manh và đệ hầu như đã không còn kí ức gì, nhưng ta vẫn cảm nhận được đệ nơi đó, xem ra công sức của ta cũng không uổng phí, thế giới mà ta tạo ra đã phục sinh được đệ, lần này ta sẽ khiến con đường phía trước của đệ càng thêm đẹp đẽ", là lúc hắn nên trở về con người trước kia, là lúc hắn cần phải hành động.