Chương 37: Vân Diệu Huyện

Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 37: Vân Diệu Huyện

Gần ba ngày sau, Đan đứng trước một tòa cửa ra vào to lớn có khá nhiều người qua lại, bên cạnh cửa lớn này là mười tên Luyện khí có tu vi tầng 9, 10 gác cửa, trong đó có hai người đang không ngừng chặn những tên ra hoặc vào cửa mà kiểm tra giấy tờ gì đó.

- Khám xét giấy tờ à?

Đan nhìn thấy thế liền suy đoán, sau đó lập tức buồn rầu, hắn trước giờ đâu có giấy tờ tùy thân.

- A, dùng tiền, nói không chừng vào được.

Đan lập tức sờ mó thân thể từ trên xuống dưới, sau đó lại mò kĩ thêm một lần nữa, tiếp đến liền mò sang chiếc nhẫn nhưng mà bên trong bị hắn quăng đại ra hết rồi, chỉ còn vài xấp vải màu hồng dùng để may đồ cho con gái thôi.

- Á đù, thôi xong.

Đan nhớ lại lúc dùng linh khí biến thành quần áo, lại nhớ đến lúc quần áo cũ vừa nhỏ vừa rách nát biến mất, lúc đó hình như vài cái lọ, một tấm bản đồ cuộn tròn, mấy cái túi tiền cùng một con dao đều rơi xuống, do bị cái cây uẩn dưỡng ra con gái hắn làm chú ý nên quên lụm lại, bây giờ thì xong, trong đó phải nói hắn tiếc nhất là con dao do linh thiết tạo ra cùng với lọ nước có thể tăng thể chất của Dương Tiêu đưa.

Đan cười khổ một cái, những thứ này mất đi thì thôi, dù sao đối với thực lực hắn hiện giờ cũng không còn cần thiết, hắn chịu khó suy tư chút, Đan liền tìm kiếm người.

- Vị đại huynh này, cho tiểu đệ hỏi chút được không.

Tìm đến một tên thường dân đang vác hai bó củi lớn trên vai, Đan nhanh chóng hiền hòa hỏi

Người thanh niên thường dân này nhìn Đan chút, thấy cách ăn mặc hắn hơi kì quái liền cũng cười

- Ngươi là đến từ nơi khác à.

Đan vội nhanh chóng gật đầu.

- Hèn chi thấy ngươi lạ mặt, trang phục cũng kì dị lạ thường. Sao, ngươi muốn hỏi cái gì, ta biết gì sẽ nói cho.

Thanh niên lau đi vài giọt mồ hôi ngang trán, chất phát nói.

Đan trong lòng thở dài, người thường, nhất là người càng nghèo thì họ vẫn luôn là như vậy, họ không hề so đo, tính toán thứ gì, sống trong thế giới tu chân "thực lực vi tôn" có lẽ họ chỉ mong một cuộc sống bình yên, êm ả trôi qua từng ngày.

- À, vốn là tiểu đệ thấy có mấy anh to con, đẹp trai canh cửa soát giấy tờ, mà
huynh cũng biết tiểu đệ đây nào có giấy tờ, thành ra…

- Tiểu đệ muốn đút lót mà không biết bao nhiêu tiền, nên…

Đan nói nhỏ với âm thanh chút xíu với thanh niên bình thường này nhưng chưa nói hết câu thì nam thanh niên buông một vai của xuống vổ vai hắn liên hồi.

- À, ta hiểu rồi. Ha ha, ngươi đừng lo, cái vụ giấy tờ thì chỉ là xét những tu luyện giả thôi, chúng ta đều là thường dân nên không cần lo lắng, cứ vào đại đi thôi.

Thanh niên cười thật thà nói. Hắn tuy không thể tu luyện hay cảm ứng tu vi cao thấp nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được đâu là tu luyện giả, đâu là không phải, dù sao hắn cũng đã lớn lên 20 năm trong hoàn cảnh chung quanh đều là tu luyện giả hoành hành ngang ngược khắp nơi. Ở người Đan hắn vẫn không cảm nhận được gì đặc biệt của tu luyện giả, thành ra cũng cho hắn là người thường.

- Thật sự, vậy tiểu đệ cảm tạ đại huynh rất nhiều.

Đan có hơi bất ngờ trong lòng, bề ngoài thì lộ ra vẻ vui mừng.

- Ha ha, không có chi, chuyện nhỏ mà thôi. Nếu chuyện ngươi giải quyết được rồi thì ta cũng phải mong chóng về nhà mà chăm sóc mẹ già.

Nói xong, người thanh niên liền vác lại bó củi dưới đất mà lập tức rời đi. Đan nhìn bóng lưng người này suy nghĩ chút, chốc lát liền đuổi theo, trên tay hắn nhanh chóng hiện ra một cuộn vải hồng dài chừng 1,5m, dày 5cm.

- Khoan đã vị đại huynh này.

Đan dắt theo con ngựa đứng phía sau gọi thanh niên. Người thanh niên quay lại, thấy hắn cười nói

- Ngươi lại có vấn đề gì sao?

- À không.

Đan phủ nhận, liền đưa cuộn vải ra trước mặt thanh niên

- Đây, huynh nhận lấy, à còn con ngựa nữa, nhiêu đây chắc cũng đủ.

- Cái này, là sao?

Thanh niên ngơ ngác, khó hiểu hỏi

- Là thế này. Như huynh thấy, thực ra ta vốn là một tiểu thương buôn vải dưới một cái trấn nhỏ cách xa nơi đây rất nhiều, nhìn trang phục của ta huynh chắc cũng nhận ra. Mấy thứ này đều là thù lao trả cho huynh chỉ đường.

Đan bình tĩnh giải thích, vẻ mặt còn có ý mừng.

- Không không, sao ta có thể nhận được.

Người thanh niên liền lắc đầu, vội vàng từ chối, hắn không cảm thấy bản thân xứng nhận được những thứ đắt tiền như thế này, nhất là cuộn vải kia, nhìn nó rất đẹp chắc sẽ rất nhiều tiền.

Đan nhìn vậy liền khẽ cười, hắn nói

- Vậy là huynh không biết. Lúc nãy ta dò hỏi huynh là đang vì chuẩn bị một kế hoạch kiếm tiền rất lớn từ việc buôn vải, nếu không có huynh cho ta biết dfggdgdsg…

Từ này miệng hắn liền le lé không ngừng, khiến chẳng ai có thể nghe ra được từ gì

-…nói chung là huynh đã giúp ta một việc lớn, vậy nên huynh cứ cầm lấy, đây là thù lao xứng đáng. Nói thật, khúc vải này chỗ ta có đầy, ngựa thì có cả trăm, huynh không cần phải e ngại gì, đây chính là thù lao do huynh bỏ sức ra mà có được.

Đan cứ nói như thế liên hồi, thêm mắm muối vào, bớt đi ít tương nhưng mà nam thanh niên cũng chỉ cau mày, không tiếp nhận. Hắn rốt cuộc dùng kế sách bỏ của chạy lấy người

- Huynh nếu không lấy thì thôi, dù gì cũng là tiền do huynh kiếm

Đan đặt vải xuống đất và con ngựa kế bên nam thanh niên, hắn quay đầu rời đi khuất vào dòng người chen chúc xếp hàng vào cửa huyện, đơn nhiên hắn không có xếp hàng.

- Hàiiii, không biết mẹ già quần áo còn ấm?

Một câu nói không rõ nam nữ của ai đó vang vọng bên tai hắn khiến hắn rất quái lạ, nhưng chốc lát hắn liền khó có thể không động lòng mà lấy cuộn vải và con ngựa, lời này rất đúng, mẹ hắn đã bao lâu rồi chưa được ấm bụng, ấm người, ấm áp một căn nhà không còn tồi tàn, rách nát.

Thanh niên này vội tìm kiếm thân ảnh Đan, nhưng mà không biết hắn biến đâu mất nhanh như vậy, thanh niên cũng nửa có nửa không mà lấy đi vải và ngựa, trong lòng hắn cứ phải bắt buộc nghĩ một điều để bản thân cố không cảm thấy áy náy" người ta giàu có, chỉ vì hỏi thông tin nên trả thù lao thôi, đúng vậy nhiêu đây chẳng là gì với hắn cả, nói không chừng hắn coi những thứ này như những đồng bạc lẻ trong túi quần ta vậy…"

Đan đứng dưới gốc một cây cao đầy bóng mát mà nhìn người thanh niên dắt còn ngựa được buộc hai bó củi lên người, tay còn lại thì ôm một cuộn vải hồng sắc tiến vào cửa huyện, lại nhìn về phía sau có vài ánh mắt tham lam đang nhìn thanh niên. Đan không khỏi vỗ đầu

- Lại quên mất cái đều quan trọng này.

Ban đầu thấy thanh niên chất phát, lại nghèo nàn vui vẻ giải thích giúp hắn, hắn liền muốn tặng con ngựa và một cuộn vải còn lại duy nhất trong nhẫn cho thanh niên, coi như là là duyên giữa hai người, đối với hắn hai món này không có mấy tác dụng nữa, vả lại cũng không tốn nhiều tiền để mua lại. Thế nhưng hắn lại phải nghĩ cách, bởi hắn biết mỗi con người thực thà, chất phát như thanh niên đều sẽ có lòng tự trọng nhất định, không thể nói cho là cho được, điều này sẽ làm tổn thương họ, vì vậy Đan nghĩ cách nói là trả thù lao này nọ, tiểu thương buôn nhãn, buôn vải, lại nói bản thân giàu có ra sao nhằm bớt đi chút ít gì đó sự khiêm tốn trong họ, khiến họ nhận, để thêm chắc chắn hắn còn cố ý dùng linh lực truyền âm thanh vào không khí đến bên thanh niên, khiến thanh niên không vì bản thân những cũng phải vì người khác mà nhận. Sau này nhìn thấy ánh mắt của bọn thường dân khác hắn lại mới ngộ ra mình quên bén đi một điều "lòng tham con người".

Tuy nhiên khi nhìn kĩ lại thì bọn người phía sau này chỉ thoáng biểu lộ ra thôi, sau đó lại trở nên bình thường, dường như đang áp chế lại. Đan liếc qua bên kia chút liền thấy một tên luyện khí tầng 10 nhìn chằm chằm họ như đang hăm dọa, bởi vậy họ mới áp chế.

- Cái này là sao? Bà con hàng xóm với thanh niên kia?

Đan tự hỏi, sau đó đầu óc hắn cấp tốc xoay chuyển, lát sau trong đầu hắn hiện lên hình ảnh nam thanh niên vui vẻ cười.

- Có lẽ là như vậy, coi bộ Huyện này rất nghiêm khắc trong việc quản lý trật tự nơi đây. Dân thường đi vào Huyện rất nhiều cũng là chuyện hiển nhiên.

Đan suy đoán, hắn nghĩ rằng Huyện này có một quy tắc nào đó mà có thể làm
cho dân thường yên ổn, vui vẻ mà sống, bởi vì Đan đã gặp một trường hợp tương tự ở một cái thành tên gì thì hắn không nhớ rất rất lâu về trước.