Chương 1: Thanh niên Tắc Thành.
Bên trong Hắc Hổ đường, tiếng người ồn ào. đèn đuốc sáng trưng, trong đại sảnh có mấy trăm giang hồ hào khách đang nâng ly cạn chén, mời rượu lẫn nhau. Trong đó vô cùng náo nhiệt, tiếng người vung quyển đấu rượu, la hét ầm trời thanh thế chấn động cả một góc thành.
ở thượng phòng trong nội sảnh cũng có một bàn tiệc, bất quá ở đây không hề ồn ào hỗn loạn như bên ngoài, không nghe lọt tiếng ồn. Trong này bày biện đẹp đẽ sang trọng, những người trong này cũng không uống đến quên cả trời đất như đám giang hồ hào khách bên ngoài. Bọn họ đều là những nhân vật nổi danh lừng lẫy trên chốn giang hồ. phong thái nghiêm trang tề chỉnh. Mà người đang ngồi ghế giữa chính là Đường chủ Hắc Hổ đường. Phá Thiên Hổ Mã Lão Hắc.
Người này dung mạo anh tuấn, đầu báo mắt hổ. râu hùm hàm én. tưởng mạo chẳng khác Trương Phi. không giận mà oai. giọng nói sang sảng, vừa nhìn thấy đã biết là người hào sảng, dễ dàng khiến cho người ta tin tưởng. Nhưng nếu có ai nghĩ như vậy, chính là sai lầm, Thật ra người này lòng dạ hiểm sâu, tính toán tỉ mỉ vô cùng. Lịch lão Đường chủ đời trước của Hắc Hổ đường từng bị thiệt thỏi vì y, cho rằng y là huynh đệ kết nghĩa trượng nghĩa nhất của mình. Kết quả sau khi ông ta chết đi. thê tử mình trở thành của y. gia nghiệp Hắc Hổ đường của mình cùng rơi vào tay y.
Mã Lão Hắc nâng chén rượu lên nói:
- Đa tạ các vị trượng nghĩa tương trợ, chúng ta mới có thể tiêu diệt được Dã Lang bang, kết thúc ân oán hai mươi năm qua, báo thù cho các huynh đệ tử trận.
- Nếu không nhờ ba vị Mã Chấp Pháp. Lưu trưởng lão. Lý trường lão của Tổng môn dẫn dắt Mãnh Hổ thiết ky chạy tới viện trợ, chúng ta đã không thể đánh bại được một trăm lẻ tám kỵ binh của Dã Lang bang.
- Nếu không nhờ bảy vị cao nhân Bạch sư huynh. Mã sư huynh trượng nghĩa ra tay. chúng ta cũng không thể giữ lại Bang chủ Dã Lang bang Ma Thiên Lang. Nếu để cho y chạy ra khỏi Thang quốc, vậy sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng, nhất định sẽ có ngày ngóc đâu trở lại.
- Nếu không nhờ Trương tiền bối phá trận pháp phòng ngự môn phái của Dã Lang bang, chúng ta cũng không thể chém tận giết tuyệt, hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng.
- Hôm nay, ta đại diện cho ba ngàn đệ tử Hắc Hổ đường cảm tạ các vị, ngày sau nếu như
CÓ việc, cứ gọi một tiếng. Mã Lão Hắc ta muôn thác cùng không đám từ nan!
Dứt lời Mã Lão Hắc uống một hơi cạn chén, mọi người cũng cạn theo, đáp lại:
- Mã Đường chủ khách sáo rồi...
- Huynh đệ trong nhà. nói như vậy hóa ra là người ngoài sao?
Tiệc rượu hôm nay là tiệc mừng công. Hắc Hổ đường dưới sự dẫn dắt của Mã Lão Hắc. nhờ vào Tông môn trong bang ủng hộ. lại thêm mời các cao thủ trong thiên hạ. phát động tập kích bất ngờ. Mất thời gian ba ngày ba đêm quãng một mẻ lưới diệt sạch đối thủ cũ Dã Lang bang, nhổ cỏ tận gốc. Từ nay về sau trong thành Lâm Hải. thậm chí cả miền Nam Thang quốc, thế lực Hắc bang sẽ do Hắc Hổ đường của Mãnh Hổ bang khống chế hoàn toàn.
Khách ngồi trong bàn đều là trưởng lão đo Tổng môn phái tới chi viện, hoặc là giang hồ hiệp khách được mời. ai ai cũng đã dốc rất nhiều sức lực trong trận chiến này. cho nên Mã Lão Hắc mới cố ý mỡ tiệc chiêu đãi bọn họ.
Phó Đường chủ Hắc Hổ đường Thôi Nhân Hùng bên cạnh thấy khách đã tới đông điỊ bèn vung tay lên. thủ hạ lập tức mang ra. mười mấy rương lễ vật cảm tạ. Có rương chứa ngàn lượng vàng ròng, có rương là thần binh bảo đao. có rương là võ công bí tịch, phòng sau còn có vài chục mỹ nữ nhan sắc diễm lệ. bọn họ có thể lựa chọn mang đi tùy thích.
Số khách này nhận lễ vật rất hài lòng, kẻ thích vàng ròng, người thích thần binh bí cấp. kẻ ra phòng sau chọn mỹ nữ.
Lúc này, một tên hầu mang lên một chậu canh to tướng. Thôi Nhân Hùng sợ không khí nhạt nhẽo bèn lớn tiếng hô hào:
- Các vị hãy thưởng thức thử món canh này. đây là canh nhất tuyệt của Hắc Hổ đường ta, ngon không thể tả, hơn nữa còn có tác dụng đại bổ.
Sau đó. mỗi người được mời một chén nhỏ. cứ vậy mà phân phát. Khách đang ngồi nghe Thôi Nhân Hùng tán tụng canh này như vậy. bèn uống thử, sau đó không hẹn mà đồng thanh cất tiếng ngợi khen:
- Ngon, mùi vị rất khá!
Một vị công tử áo trắng ngồi ở ghế trên, đáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, vừa rồi Mã Lão Hắc tạ ơn các sư huynh, vị công tử này được xem là người đứng đầu. Lúc lễ vật vàng ròng thần binh được mang lên. y không thèm liếc mắt lấy một lần chỉ có sau khi uống thử canh này sắc mặt thoáng động, cất giọng lạnh lùng nói:
- Canh này rất khá. là vị trù sư danh tiếng nào nấu vậy?
Thôi Nhân Hùng lập tức cười mơn trớn:
- Bạch Thiếu môn chủ. canh này cũng không phải đo trù sư danh tiếng nấu. mà do một tên trù sư trẻ trong đường chúng ta nấu ra. Nghe nói tên này căn cứ theo bài thuốc cổ truyền mà nghiên cứu ra. mùi vị quả thật thơm ngon Thật ra cũng hơi có vẻ kỳ lạ. canh này chỉ có chính tay hắn nấu ra mới ngon trù sư khác nấu thế nào cũng không bằng được. Trù sư chính của chúng ta ờ đây học hết mấy tháng trời nhưng vẫn không học được, quả thật co chút tà môn.
Thấy Bạch Thiếu môn chủ còn đang nghiền ngẫm mùi vị; Thôi Nhân Hùng lập tức quát bảo thủ hạ:
- Mau. mang Tiểu tử Dư gia tới Đây!
VỊ Bạch Thiếu môn chủ này chính là Thiếu môn chủ của Xích Thủy môn trong Kỳ Liên sơn. Mã Lão Hắc đã tốn không ít tiền của. nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ mới có thể mời được y ra tay lần này. Cũng may là mời được y; không ai ngờ rằng Bang chủ Dă Lang bang Ma Thiên Lang vừa đột phá cảnh giới Tiên Thiên gần Đây nếu không có Bạch Thiếu môn chủ ra tay không ai có thẻ giết được Ma Thiên Lang.
Xích Thủy môn này không phải là bang phái nằm trong giới lục lâm hắc đạo như Hắc Hổ đường. Nghe nói Xích Thủy môn là môn phái ngoại vi của bang phái tiên gia. tuy rằng thế lực không vượt ra ngoài Kỳ Liên sơn mạch, nhưng bọn họ vẫn khống chế chặt chẽ Thập Vạn Đại Sơn của Kỳ Liên sơn mạch trong tay. Dù là Hoàng tộc Trần gia của Thang quốc gặp mặt bọn họ cũng phái tỏ ra cung kính.
Đối với vị Môn chủ Xích Thủy môn tương lai này Mà Lão Hắc ra sức nịnh hót. có thể nói rằng muốn gì cho nấy cố gắng xây dựng quan hệ tốt.
Chỉ trong thoáng chốc, một thiếu niên từ ngoài chạy vào. Thiếu niên này khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, thân hình gầy gò. khuôn mặt anh tuấn có một nụ cười dễ mến. đôi mắt lộ ra tinh quang sáng ngời, khiến cho người ta vừa gặp đã sinh ra hảo cảm.
Thiếu niên này chính là Tiểu tử Dư gia Dư Tắc Thành người nấu món canh vừa rồi. Hắn vừa vào cửa. ánh mắt đà đảo qua khắp một vòng, thông qua vị trí chủ khách mà đoán thân phận của những người này. sau đó thi lễ với mọi người:
- Văn bối Dư Tắc Thành, ra mắt các vị!
Thấy canh này không ngờ là do một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy làm ra mọi người không khỏi kinh ngạc, vị Bạch Thiếu môn chủ kia bèn hỏi:
- Phái chăng canh này là do ngươi nấu. ngươi đã học được của ai?
Dư Tắc Thành đáp:
- Là Tiểu tử nấu. Tiểu tử tìm được phương thuốc trong sách cổ. dựa theo phương thuốc đó mà phối chế.
Bạch Thiếu môn chủ đột ngột quát to:
- Ngươi chỉ nói xằng, trong canh này có dược tính của Hành Khí Tán. là bí truyền của phái ta. Ngươi học trộm ở nơi nào. là ai đã truyền thụ cho ngươi, mau nói ra. nếu không đừng trách ta lạt thủ vô tình!
Bạch Thiếu môn chủ vừa thốt ra những lời này. tất cả những người có mặt ở đây đều biến sắc. Đây là chuyện tối kỵ với các môn phái. có thể nói là tội lớn tày trời.
Dư Tắc Thành nghe đối phương nổi giận khiến trách như vậy. không hề tỏ ra kích động, vẫn ung dung đáp:
- Tuyệt đối không, đây là Tiểu tử tìm được trong sách. Nếu như không tin, Thiếu môn chủ có thể hỏi Thôi Đường chủ. lần đầu tiên nấu ra canh này. Đường chủ cùng có mặt tại chỗ.
Thôi Nhân Hùng thấy ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn y, đặc biệt sắc mặt Mã Lão Hắc trở nên hết sức khó coi. vội vàng nói:
- Không có lý nào như vậy, hắn là ngoại tôn của Trương Phúc Sơn từ nhỏ lớn lên trong đường chúng ta. Hắn vốn là thư đồng của con trai Lịch Đường chủ. sau đó làm tạp địch nơi trù phòng, tự mình nghiên cứu ra cách nấu thang này. lúc ấy ta có mặt ngây tại chỗ. không có chuyện học trộm đâu!
Mã Chấp phép do Tổng môn phái tới cùng gật gật đầu:
- Là ngoại tôn của Trương Phúc Sơn ở Khai Sơn phủ ư? Có thể nói là người cũ của Mãnh Hổ bang chúng ta. đáng tiếc là Trương Phúc Sơn đã chết trong tay Ma Thiên Lang. Hài tử này họ Dư. hẳn là con của Thiết Kiếm Thư Sinh Dư Thiên Cao đây... Họa trời vào ba năm trước y đã chết ở Trần quốc. đáng tiếc...
Dứt lời. bộ đáng của y ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
Một lão nhân bên cạnh. chính là đại gia về trận pháp do Mà Lão Hắc mời tới, Thiết Xích Tiên Sinh. Người này tài học bao la, nhờ có lão, vừa rồi mới phá được sơn môn đại trận, quăng một mẻ lưới tóm sạch kè thù. Lúc này lão nhìn Dư Tắc Thành, chậm rãi hỏi:
- Ngươi nói là đọc sách mà học được, vậy trong sách ấy viết những gì. nguyên liệu để nấu thang là thứ gì?
Dư Tắc Thành đáp từng chừ một, giọng hắn to rõ vô cùng:
- Tiểu tử ngẫu nhiên phát hiện trong Tuy Viễn du ký. sách này ngàn năm trước do Đại nho Mình Truyền Ngọc viết ra. Nguyên liệu chính của thang là lươn, ba ba, Tổ yến, nhân sâm, gân trâu, móng beo nạm bò. mào gà. vây cá. Phụ liệu là: câu kỳ, dương quỷ sơn sầm. bát giác, mộc kỳ, hoàng sâm. câu liên, đinh hương, đao đậu, tam thất, tam lăng, can khương. can tất... tất cả là ba mươi sáu vị được liệu, ba lần chưng, ba lần cắt mà thành. Nấu xong một nổi canh như vậy cần có một ngày một đêm, mười Hai canh giờ.
Tiên Ngạo
Tác giả: Vụ Ngoại Giang Sơn
2: Không có ta là không được!
Nhóm dịch: Hạo Thiên
Đả Tự: Bảo Ngọc -
Nguồn: Vipvandan.vn
Sau khi nghe Dư Tắc Thành nói xong. Thiết Xích Tiên Sinh gật đầu liên tục, sau đó quay sang nói với Bạch Thiêu môn chủ:
- Chắc Bạch thiếu hiệp cũng biết. Đại nho Mình Truyền Ngọc cũng chính là Truyền Ngọc chân nhân. Sách này ta đã từng xem qua viết ra từ khi ông ấy còn chưa tu tiên, có thể nói là thiên truyền.
Bạch Thiếu môn chủ trầm ngâm một lúc lâu. sau đó gật gật đầu:
- Thật sự là cơ duyên... Đại nho Mình Truyền Ngọc chính là sư tổ của phái ta. Hành Khí Tán là do người sáng chế. Xem ra lúc trước người còn chưa tu tiên, đã ghi lại trong du ký. không ngờ ngàn năm sau bị ngươi phát hiện, có thể nói là thiên truyền, có duyên mới được. Ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi.
- Tiểu tử ngươi hãy nghe cho kỹ. phương thuốc dùng nấu thang này ngươi có thể làm. nhưng không thể truyền cho bất cứ kẻ nào. Nếu không, cho dù ngươi trốn đến chân trời góc biển, ta cùng sẽ băm vằm thấy ngươi làm muôn đoạn!
Nói tới câu cuối cùng, Bạch Thiếu môn chủ thét lớn. uy lực của cao thủ Cảnh giới Tiên Thiên lộ ra. lập tức tất cả mọi người, kể cả phòng ốc cũng run lên. Còn Dư Tắc Thành suýt nữa chấn động ngất đi. vội vàng đáp:
- Dạ, Tiểu tử sẽ tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Bạch Thiếu môn chủ tiện tay lấy một nén vàng trong rương bên cạnh ra đưa cho Dư Tắc Thành:
- Vừa rồi khiến ngươi sợ hãi, cái này xem như bồi thường. Nhớ kỹ. sau này có ai ức hiếp, cứ việc nói tên của ta ra. Ta là Bạch Hà Tích của Xích Thủy môn. sau này ta sẽ che chớ cho ngươi.
Dư Tắc Thành nhận lấy nén vàng, thấy nặng chừng hai lượng, cảm thấy có chút khó tin. vội vàng đáp:
- Tạ ơn Bạch Thiếu môn chủ đã ban cho.
Thấy lúc này Bạch Hà Tích không còn hứng thú gì với Dư Tắc Thành nữa. Thôi Nhân Hùng lấy mắt ra hiệu. Dư Tắc Thành bèn rời khỏi đại sảnh trở về trù phòng.
Dọc đường trở lại. Dư Tắc Thành đi ngang qua đại sảnh. nhìn Cảnh tượng đám giang hồ hào khách say rượu huyên náo không khỏi lắc đầu. Ba ngày trước tuyên thệ xuất quân, đệ tử Hắc Hổ đường có chừng hai ngàn, hiện tại chỉ còn lại bao nhiều Đây. quả thật là giết địch một ngàn, mình tốn tám trăm. Chừng năm trăm đệ tử Hắc Hổ đường đã tử chiến trong trận này, số trọng thương tàn phế hơn ba trăm, rốt cục không còn gặp lại rất nhiều gương mặt quen thuộc nữa. Những người này tiếng nói là đang uống rượu vui say. thật ra là đang phát tiết tâm tình, tự chúc mừng mình may mắn còn sống sót.
Dư Tắc Thành trở lại trù phòng, tuy rằng nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành. có thể về nhà. nhưng hắn vẫn không rời khỏi. Hắn biết Phó Đường chủ Thôi Nhân Hùng một lúc nữa sẽ tới đây. hắn được thưởng hai nén vàng, một nén là ba mươi lượng bạc trắng, đổi hết ra sẽ được sáu mươi lượng bạc. Một cái bánh bao là ba đồng tiền, một rổ bánh bao có mười đồng. Một tên nữ đồng chỉ mười lượng bạc. chính mình trị giá không quá hai lượng bạc. số bạc này đủ để nhà mình sống cuộc sống sung túc trong ba năm. đáng tiếc là số bạc này không thể nào hoàn toàn thuộc về mình được.
Phụ thân Dư Thiên Cao của Dư Tắc Thành vốn là đệ tử trực hệ của Dư gia trong thành Lâm Hải, bởi vì thương yêu mẫu thân hắn. nhưng không được các trưởng bối tán thành, rốt cục đuổi khỏi Dư gia. thành thân cùng mẫu thân hắn, làm một tên Chấp Sự trong Hắc Hổ đường.
Trong ký ức từ nhỏ của Dư Tắc Thành, gia đình hắn vô cùng hạnh phúc. Phụ thân là người tao nhã, thích đọc sách, dạy dỗ hắn vô số đạo lý làm người. Mẫu thân là người hiền lành, lương thiện, hết sức thương yêu hắn. đệ đệ muội muội cùng vô cùng ngoan ngoãn vâng lời. Hơn nữa việc làm của phụ mẫu thân hắn cũng không tồi tiền tiêu hàng tháng có không ít. trong nhà không thiếu tiền của, có thể nói là cuộc sống yên vui hạnh phúc.
Sau ngoại công Trương Phúc Sơn tử trận, phụ thân mất đi chỗ dựa. vị trí Chấp Sự bị người đoạt mất, rốt cục đành phái tham gia thương đội. đi buôn bán xa nhà.
Ba năm trước, thương đội gập họa trời ở Lư Châu, Trần quốc, phụ thân hắn không trở về. mẫu thân vì ngày đêm thương nhớ. rốt cục bệnh nặng. Tiền tử tuất của phụ thân trong bang trợ cấp. một ít tài sản tích cóp trong nhà cũng phái bán đi. lúc này mới chữa khỏi bệnh cho mẫu thân. Nhưng mẫu thân hắn thân thể suy yếu. không thể làm việc, cho nên mất việc trong bang.
Từ đó về sau trong nhà bắt đầu suy tàn vì chiếu cố mẫu thân và đệ đệ muội muội. Dư Tắc Thành không thể không nhận công tác trong đường, trở thành thư đồng của con trai thứ ba của Đường chủ tiền nhiệm. Thầy dạy học là Đại sư Chu Lý của Pháp gia. quãng đời học tập này có ảnh hưởng rất lớn với Dư Tắc Thành. Sự chăm chút dạy dỗ của Chu Lý đã tạo cho hắn tính cách khôn khéo, ẩn nhẫn, điềm đạm. chắc chắn.
Không ai ngờ một năm trước đây. Đường chủ và Dã Lang bang quyết chiến một trận.
cuối cùng tử trận. Phó Đường chủ Mã Lão Hắc nhảy vào chiếm lấy vị trí Đường chủ. chiếm luôn đám tiểu thiếp của Đường chủ tiền nhiệm, trở thành lão Đại của Hắc Hổ đường.
Tự nhiên Dư Tắc Thành cùng trở nên thất nghiệp, may nhờ mẫu thân gởi gắm. tìm cho hắn một chỗ làm ở trù phòng, làm một tên hầu trong trù phòng.
Là mình châu ắt sẽ có ngày phát sáng. Dư Tắc Thành nhờ vào vốn kiến thức tích lũy được khi còn là thư đồng, tìm được trong Tuy Viễn du kỳ một phương thuốc cổ truyền. chế tạo ra loại thang đại bổ này. lập tức vượt mặt tất cả trù sư. được Phó Đường chủ Thôi Nhân Hùng chấm trúng, trở thành trù sư nhỏ tuổi nhất của Hắc Hổ đường.
Trù phòng ớ Hắc Hổ đường ước chừng có hơn hai mươi gian phòng: thang phòng (phòng nấu canh), phòng làm điểm tâm. phòng trộn rau. phòng chuyên làm các món thịt, phòng nguyên liệu... Tông cộng có mười bảy vị trù sư, nếu thêm vào tôi tớ người hâu các loại, có khoáng trên trăm người công tác ở đây. lo đồ ăn thức uống cho hai ngàn đệ tử Hắc Hổ đường.
Dư Tắc Thành là một trong các trù sư này. hắn có thang phòng riêng của mình. Sau khi trở lại thang phòng. Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi. Thấy hắn trở về, không ít trù sư. tạp dịch gật đầu chào, nhưng không ai dám trò chuyện cùng hắn.
Vốn Dư Tắc Thành xuất thân từ tạp địch, một mặt hắn biết mẫu thân cần tu bổ thân thể. nhưng trong nhà nghèo túng, tuyệt đối không có tiên mua thuốc. Mặt khác, hắn không muốn bản thân làm tạp dịch cả đời. không có ngày ngóc đầu lên. cho nên hắn dựa vào kiến thức rộng rãi đã học được của mình, tìm được một phương thuốc bổ trong Tuy Viễn du kỳ. Khổ tâm nghiên cứu, cuối cùng nhờ vào phương thuốc này mà chế ra một món thang đại bổ.
Sau khi nghiên cứu ra thang này. Dư Tắc Thành tìm cơ hội giới thiệu, lập tức được mọi người khen ngợi, rằng mùi vị thơm ngon, hơn nữa còn có hiệu quả đại bô. có thể nói rằng khen ngợi hết lời.
Có nhân tài lập tức sẽ xảy ra tranh chấp, thành quả nghiên cứu của hắn lập tức bị trù sư trưởng Vương Học Sâm dòm ngó. Lão ta ỷ vào quyển thế của mình, muốn mua được phương phối chế của thang này.
Dư Tắc Thành không nói nhiều, bán cho Vương Học Sâm với giá mười lượng bạc. Nhưng Vương Học Sâm chiếu theo được phương ấy, nấu ra thang không có được mùi vị như Dư Tắc Thành, không phải quá nhạt thì quá mặn, không ngon chút nào. rốt cục bị Mã Lão Hắc mắng cho một trận.
Vương Học Sâm lại chạy tới tìm Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lập tức biểu diễn quá trình nấu thang từ đầu tới cuối trước mặt lão, giống hệt như dược phương đã bán cho lão.
Nhưng Vương Học Sâm dựa theo quá trình y như vậy, nấu thang vẫn uống không ngon, không thể bằng được Dư Tắc Thành, làm cách nào cũng không nấu được ra thang ngon như vậy.
Vì thế dưới sự đề nghị của Phó Đường chủ Thôi Nhân Hùng. Dư Tắc Thành trở thành trù sư nhỏ tuổi nhất, cai quản thang phòng, chuyên nấu món thang này cho các vị quyển cao chức trọng trong Hắc Hổ đường.
Vương Học Sâm biết Dư Tắc Thành còn giấu nghề, cho nên vô cùng bất mãn với kết quả này. bắt đầu chèn ép Dư Tắc Thành, sau đó hai người bắt đầu tranh đấu bên trong trù phòng. Trước tiên. Vương Học Sâm nhúng tay thay đổi nguyên liệu trong thang, muốn phá hoại danh dự Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành dùng gậy ông đập lưng ông. cố ý mời Thôi Nhân Hùng tới. để cho y phát hiện ra vấn đề bên trong nguyên liệu, từ đó phản kích, truyền hành vi của Vương Học Sâm đi khắp nơi. Kết quả Mã Lão Hắc nổi giận kêu Vương Học Sâm ra mắng cho một trận, nếu không nhờ lão có quan hệ vững chắc, bản thân lại có thực tài, đã bị Thôi Nhân Hùng đuôi cổ khỏi trù phòng. Từ đó về sau. Vương Học Sâm không dám động tay chân vào nguyên liệu nữa.
Thua keo này, Vương Học Sâm bày keo khác. Lão lấy danh nghĩa rằng Dư Tắc Thành còn nhỏ tuổi, phái một trù sư tới làm phó cho hẳn, định học trộm cách nấu thang này. Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng nghiêm túc, làm việc ngăn nắp cần thận, không thể nhìn ra hắn còn nhỏ tuổi. Tay phó kia ờ lại một tháng, học từng chút một tỉ mỉ vô cùng, nhưng vẫn không thể nấu ra món thang ngon.
Một lần trong đường có tiệc ăn mừng. Dư Tắc Thành kiếm cớ nghỉ bệnh ba ngày. Trong ba ngày này. tay phó kia không nấu được một phần thang ngon nào. Cuối cùng tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ Dư Tắc Thành ra. không ai có thể nấu ra thang ngon như vậy. tay phó kia đành thất thểu bỏ đi.
Vương Học Sâm tranh đấu cùng Dư Tắc Thành mấy tháng liên tục như vậy. Vương Học Sâm thi thố đủ các thủ đoạn nhưng cũng không thể học được cách nấu thang này. cuối cùng không thể nào không chấp nhận sự thật, không còn ôm hy vọng với món thang này nữa. Từ đó. Dư Tắc Thành trở thành trù sư trẻ tuổi nhất của Hắc Hổ đường.
Từ đó về sau. Vương Học Sâm ghét cay ghét đắng Dư Tắc Thành, lão tập trung quyển lực rất lớn trong trù phòng, cho nên trong toàn trù phòng, không có trù sư tạp địch nào dám chào hỏi Dư Tắc Thành trước mặt Vương Học Sâm. Nhưng cũng không ai đám ức hiếp Dư Tắc Thành, bởi vì qua mấy tháng tranh đấu giữa hai người, tất cả mọi người đều đã biết thủ đoạn của thiếu niên trẻ tuổi Dư Tắc Thành ra sao. bọn họ cho rằng tương lai nhất định hắn không phải là nhân vật tâm thường.
Dư Tắc Thành ngồi trong thang phòng, hắn đang trầm tư suy nghĩ. Mấy tháng tranh đấu đã khiến cho tâm trí hắn trường thành, tâm cơ thâm sâu hơn trước, hơn xa những thiếu niên cùng môi.
Lúc này Dư Tắc Thành đang tự hỏi, không hiểu vì sao Bạch Hà Tích trước đánh sau dỗ, còn thường cho mình, vốn y là một cao thủ Tiên Thiên ngay cả Mã Đường chủ cũng phái coi trọng y. Đại hào Ma Thiên Lang phe Hắc đạo cũng phái chết trong tay y. vì sao y lại quan tâm tới thang của mình?
Trong khi suy nghĩ, khí thế của Bạch Hà Tích vô tình khiến Dư Tắc Thành cảm thấy hâm mộ vô cùng. Một vị công tử áo trắng, thiếu niên anh tuấn, đầu thắt khăn, tay cầm quạt lông phe phẩy, tuổi trẻ giàu có, được mọi người tôn trọng, vô tình y đã trở thành thần tượng của Dư Tắc Thành.
Quả nhiên chỉ trong thoáng chốc. Thôi Nhân Hùng đã tới trù phòng sắp xếp công tác, quát mắng tạp địch, cuối cùng đi tới thang phòng của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thấy Thôi Nhân Hùng tới. lập tức thi lễ:
- Đường chủ đã tới, phần thưởng này ta xấu hổ không đám nhận, xin ngài giúp ta trả lại.
Đây chỉ là mượn cớ, tính tình Thôi Nhân Hùng hết sức nhỏ nhen khắc bạc, thấy Bạch Hà Tích thưởng hai nén vàng. Y đã thèm nhỏ dãi, lúc này mới mượn cớ tới trù phòng phân phối công tác. Thấy Dư Tắc Thành quả nhiên tỏ ra biết điều như vậy, dâng vàng cho mình, lập tức nhận lấy, gật gật đầu:
- Tiểu Dư tử ngươi quả thật biết điều, vàng này ta sẽ giúp ngươi trả lại.
Thôi Nhân Hùng lại ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy mình hơi quá đáng, bèn lấy trong túi ra một nén bạc:
- Cho ngươi mười lượng bạc. coi như cũng không tới nỗi uổng công mừng hụt một lần.
Dư Tắc Thành nhận bạc. vàng biến thành bạc. tuy rằng giá trị giảm sút kinh người, nhưng dù sao có vẫn hơn không, bèn chậm rãi nói:
- Cảm tạ Đường chủ.
Thôi Nhân Hùng lại nói:
- Bạch Thiếu môn chủ quyết định ở lại vài ngày. thang của ngươi phái chuẩn bị sẵn sàng, đừng để tới lúc cần không có thang phục vụ người ta.
Dư Tắc Thành đáp:
- Xin Đường chủ bất tất phái nhọc lòng, thang này ta đã chuẩn bị có thừa, tuyệt đối sẽ không để lỡ việc.
- Tính tình ngươi trầm tĩnh chắc chắn, khôn khéo, ta rất yên tâm. Ngươi tu luyện Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết thể nào rồi nếu đã tới Cảnh giới đại thành, ta sẽ đề cử ngươi tới Tổng đường xin một chân học nghệ, chức đầu bếp nho nhỏ này sẽ khiến cho tài hoa ngươi lãng phí
Đệ tử Mãnh Hổ bang chỉ cần đủ sáu tuổi đã có thể chọn một trong những môn nội công tâm pháp như Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết. Kim Hổ công. Bạch Hổ Khí. Tử Hổ quyết. Lam Hổ kinh tiến hành tu luyện. Trong đó Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết là môn tâm pháp cơ bản nhất, nội công tâm pháp của Ngủ Hổ còn lại đều phát triển từ môn này.
Tuy rằng rằng cái tên Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết nghe rất kêu. thật ra chỉ là tâm pháp thông thường như La Hán quyển, Đường Lang quyển lưu truyền bên ngoài. Bất quá dù sao cũng là tâm pháp chính tông, có được đặc điểm là chân khí bình ổn. cơ sở vững chắc, tuyệt đối sẽ không tẩu hỏa nhập ma. Nhưng vì chân khí tăng trưởng quá chậm, lực sát thương yếu kém, cho nên mới được các bậc cao nhân sửa đổi. phát triển ra nội lực Ngủ Hổ kia. Môn công phu này chỉ cần không phải là kẻ quá ngu ngốc, chậm nhất là trong mười năm sẽ tu luyện tới cảnh giới đại thành. Dương nhiên đại thành của môn nội công này cũng không mạnh mẽ gì lắm.
Hiện tại có rất ít đệ tử Mãnh Hổ bang tu luyện môn Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết này. Lúc Dư Tắc Thành chọn môn nội công này. ngoại công Trương Phúc Sơn của hắn còn sống, vốn chuẩn bị đến khi hắn mười tuổi sẽ tiến hành thôi công, trợ giúp cho hắn tu luyện tới Cảnh giới đại thành. Có được nền tảng tốt như vậy. tu tập năm môn nội công khác sẽ hết sức dễ dàng. Nhưng không ai ngờ tới năm Dư Tắc Thành mười tuổi. Trương Phúc Sơn được xưng Khai Sơn Phủ vì Hắc Hổ đường tử trận, tự nhiên không còn ai giúp hắn thôi công, chỉ có thể tự mình tu luyện.
Dư Tắc Thành đáp:
- Cảm tạ Đường chủ quan tâm. đệ tử bất tài. không biết vì sao vẫn còn vướng một chút chướng ngại, vẫn chưa tu luyện được tới Cảnh giới đại thành.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Tu luyện chính là như vậy, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi, ngươi cứ kiên trì bền bỉ. nhất định sẽ có ngày thành công.
Sau đó Thôi Nhân Hùng còn dặn đò thêm vài câu:
- Ngươi về nhà nghỉ ngơi đi thôi, hôm nay bọn họ ăn uống cũng đủ rồi. Sáng mai cho ngươi nghỉ nửa ngày. bọn họ uống nhiều như vậy. sáng mai tuyệt đối không thể nào tỉnh nổi. Nhớ rõ chiều mai, chuẩn bị sẵn sàng một nổi thang cho mọi người.
Dứt lời, Thôi Nhân Hùng bèn rời khỏi trù phòng vốn y là Phó Đường chủ phụ trách tất cả sự vụ bên trong, bận rộn vô cùng, cho nên sau khi sắp xếp công tác ở phòng bếp xong xuôi bèn rời khỏi.
Dư Tắc Thành nhìn theo, sau đó bắt đầu dọn đẹp thang phòng, nước cốt thang cho ngày mai đã chuẩn bị xong, qua ngày mai chỉ cần thêm vào chút nguyên liệu, nấu thêm hai canh giờ nữa là có thể dùng được. Dư Tắc Thành dọn đẹp thang phòng sạch sẽ. sắp xếp vật phẩm ngăn nắp chỉnh tề. sau đó mới rời khỏi.
Trước khi về. Dư Tắc Thành lấy trong người ra một túi da. sau đó đổ một ít thang đã nấu xong vào túi. Đây là thang của hắn. là thứ đại bổ. có tác dụng nhất định giúp ích cho thân thể mẫu thân, mỗi ngày. Dư Tắc Thành đều lén lút mang về một ít.
Lúc Dư Tắc Thành ra khỏi trù phòng, lúc này đã là đầu canh một (từ 19 - 21 giờ ngày nay). Trong lúc hắn chờ đợi. trù sư trưởng Vương Học Sâm đã về trước từ lâu.
Thấy Dư Tắc Thành chuẩn bị về. Triệu sư phụ phụ trách dọn đẹp tiệc đưa cho hắn một túi thức ăn còn thừa. Đây chính là ưu tiên của trù phòng, rượu và thức ăn thừa trên đại sảnh. đám trù sư tạp địch có thể mang về cho thân nhân mình.
Dư Tắc Thành nhận túi thức ăn:
- Cảm tạ Triệu thúc.
Triệu Quán gật gật đầu. nhìn quanh quất không thấy ai. bèn nói:
- Mau về đi.
Thấy cử chi của Triêu Quán như vậy. Dư Tắc Thành biết rằng phần thức ân thừa này nhất định có món ngon. Gần người trên được hướng phúc, thỉnh thoảng trù sư trong trù phòng cũng mang một ít nguyên liệu ngon nhất giả làm thức ăn thừa mang về. Đây cùng là kết quả tranh đấu giữa hắn và Vương Học Sâm. không ai dám coi thường hắn lúc chia chác tự nhiên sẽ nhớ giảnh phần cho hắn.
Dư Tắc Thành gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó ra khỏi trù phòng, rời khỏi Hắc Hổ đường, rẽ vào hẻm nhỏ.
Đi hết thời gian tàn một nén nhang, rốt cục cũng về tới nhà. Nhà của Dư Tắc Thành là nhà mặt tiền trong hẻm, nhà này ngoại công hắn để lại. cho dù tới thời điểm khó khăn nhất cũng không bán. Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng là nhà biệt lập.
về đến nhà, quả nhiên mẫu thân vẫn còn ngồi chờ hắn. Đệ đệ muội muội đã ngủ. thức ăn mẫu thân làm cho hắn cũng đã nguội lạnh. Thấy hắn đã về. mẫu thân bèn đi hâm nóng thức ăn cho hắn.
Dư Tắc Thành ngăn mẫu thân lại. tự mình vào bếp. nấu thêm canh trong túi da thêm chút nữa. Sau đó hắn mở túi thức ăn thừa ra, quả nhiên bên dưới phân thức ăn thừa còn có một chiếc giò heo nặng chừng ba cân.
Dư Tắc Thành lấy giò heo ra, bày thức ăn lên mâm, Số thức ăn này cũng rất ngon, ngoại trừ thịt nướng còn có xương hầm tương, chưa có ai động vào. hoàn toàn có thể dùng được.
Dư Tắc Thành chuẩn bị xong xuôi bèn mang thang lên cho mẫu thân, sau đó mới ăn vài miếng cơm. Thật ra hắn đã ăn no ở Hắc Hổ đường, không có chuyện trù sư để mình chịu đói bao giờ. Lúc này hắn miễn cưỡng ân vài miếng chẳng qua để cho mẫu thân vui lòng, không để cho bà cảm thấy mình uổng công nấu cơm cho hắn.
Mẫu thân hắn đón lấy bát thang, chậm rãi uống hết:
- Lần này coi như thắng lợi hoàn toàn. Mã Lão Hắc quả thật có năng lực hơn lão Đường chủ. Lão Đường chủ đấu với bọn chúng suốt hai mươi năm vẫn không thắng được. Mã Lão Hắc chi mất thời gian một năm đã tiêu diệt được Dã Lang Bang, xem ra trước kia chúng ta đã coi thường y.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. nói:
- Đúng vậy. từ nay về sau Hắc Hổ Đường chính là bang phái lớn nhất tại thành Lâm Hải. Thật ra nếu không có Thạch gia ngấm ngầm giúp đỡ. không mời được nhiều cao thủ như vậy. e rằng cũng không thắng được dễ đàng.
Mẫu thân hắn nói:
- Xem ra Mã Lão Hắc cưới được Thạch Tam muội quả thực là có mắt tinh đời. Bọn công tử Trần gia. Thiết gia. Dư gia trong thành có phái người tới hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Hôm nay vẫn chưa thấy. bất quá con nghĩ ngày mai nhất định sẽ có người tới. Hiện tại thế lực của Hắc Hổ Đường tăng lên. bất kể bọn chúng có muốn hay không, từ nay về sau Hắc Hổ Đường cũng coi như là sáu đại hào môn trong thành Lâm Hải.
Mẫu thân hắn nói tiếp:
- Đáng tiếc ông ngoại con không thể thấy được ngày này. phái chăng Ma Thiên Lang đã chết? Nghe nói y đã trở thành cao thủ Tiên Thiên, có phái không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Con đã thấy thủ cấp của y. Mã Lão Hắc đã mời được cao thủ của Xích Thủy môn là Bạch Thiếu môn chủ đánh chết y.