Chương 676: Tuyệt Tình
Thành thân sao...
Đứng nơi vách núi, trong bộ lục y, Tôn Tiểu Yến cười một cách cay đắng. Nàng siết tay, thanh âm chua xót cùng oán hận: "Ca, tại sao?".
"Tại sao lại là Tôn Thi Hàn? Tại sao lại là Lăng Thanh Trúc? Tại sao lại không phải muội?".
"Ca, tại sao cứ làm muội đau khổ hết lần này đến lần khác như vậy?".
"Ca nói chúng ta là huynh muội, ca nói ca chỉ coi muội như một muội muội đơn thuần, nhưng ca có nghĩ cho muội không? Có hiểu cảm giác của muội không?".
"Ca... Ca đã nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau mà... Tại sao... Tại sao...".
"Ca, muội không cam tâm... Muội thật không cam tâm...".
Đêm đó, Tôn Tiểu Yến một mình đứng nơi vách núi, vạch ra kế hoạch. Nàng quyết tâm phá hủy cuộc hôn sự giữa Lăng Tiểu Ngư và Lăng Ba. Nàng biết nữ nhân mà Lăng Tiểu Ngư yêu thực sự chính là Lăng Ba. Tình cảm này, so với Tôn Thi Hàn còn sâu đậm hơn nhiều. Nàng nghĩ một khi Lăng Ba trở thành giáo chủ phu nhân thì bản thân sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa. Nàng sợ sau này Lăng Tiểu Ngư sẽ không còn để ý gì đến mình nữa...
Những ý nghĩ, những nỗi lo, chúng thôi thúc Tôn Tiểu Yến, khơi dậy ác tâm trong nàng. Để rồi đến ngày đại hôn, nàng đã làm ra một việc mà đối với Lăng Tiểu Ngư là vô cùng tàn nhẫn, khó có thể tha thứ.
Hôm đó, trong ngày đại hôn, sau khi bái đường xong, lúc đưa Lăng Ba về phòng, Tôn Tiểu Yến đã chủ động xin theo. Đi tới cửa phòng, nàng quay sang nói với đám nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi: "Các ngươi cứ đứng đây, để ta đưa Lăng Ba vào phòng".
"Phong sứ, chuyện này...".
"Ta có chút chuyện cần nói riêng với Lăng Ba".
"Vậy... chúng nô tì sẽ đứng bên ngoài đợi".
Nói thế nào thì Tôn Tiểu Yến cũng là nghĩa muội của giáo chủ, rất được giáo chủ yêu thương, tín nhiệm, đám nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi sao dám làm phật ý. Tuy rằng trong dạ có chút thắc mắc nhưng vẫn phải y lời làm theo.
"Chắc là Phong sứ muốn nhắn gửi gì đó với Lăng Ba..." Đám nha hoàn thầm trấn an như vậy.
...
Bên trong phòng tân hôn.
Lăng Ba xoay đầu nhìn Tôn Tiểu Yến, nghi hoặc: "Phong sứ, người có chuyện gì muốn nói với Lăng Ba vậy?".
Tôn Tiểu Yến chưa vội đáp, đôi mắt nàng còn đang chăm chú nhìn bộ hỷ phục trên người Lăng Ba. Đáng ra hôm nay người mặc nó phải là Tôn Tiểu Yến nàng mới đúng...
"Phong sứ?".
"À, thật ra cũng không có gì đâu. Ta chỉ là muốn tặng cho Lăng Ba tỷ một món quà".
Tỷ?
Lăng Ba vẫn chưa quen với lối xưng hô này lắm.
"Phong sứ, cứ gọi Lăng Ba là được rồi".
Tôn Tiểu Yến lắc đầu: "Không được. Lăng Ba tỷ bây giờ đã gả cho ca, hiện chính là giáo chủ phu nhân của Huyết Sát Giáo, Tiểu Yến sao dám vô lễ".
"Không sao đâu".
"Tỷ không sao nhưng giáo chủ ca ca thì e sẽ có đấy. Muội không muốn bị ca giáo huấn đâu".
Cùng với nụ cười thân thiện, Tôn Tiểu Yến nắm tay Lăng Ba kéo đến bên giường: "Được rồi, chúng ta qua đây trò chuyện. Muội muốn kể cho tỷ nghe một vài thói xấu của ca".
...
Bên trên tấm đệm thêu loan vẽ phượng, Tôn Tiểu Yến và Lăng Ba ngồi trò chuyện một lúc thì Lăng Ba chợt nhớ đến món quà mà Tôn Tiểu Yến ban nãy đề cập nên hỏi: "Tiểu Yến, không phải nói có thứ gì đó muốn tặng Lăng Ba sao?".
Tiểu Yến?
Chân mày Tôn Tiểu Yến khẽ nhíu, dạ hừ lạnh: "Thích ứng cũng nhanh quá nhỉ".
Kiềm chế cảm xúc, Tôn Tiểu Yến cười đáp lại: "À, đúng là có món quà muốn tặng cho tỷ".
Nói rồi Tôn Tiểu Yến khẽ động thần niệm, lấy từ chiếc giới chỉ đang đeo trên tay ra một chiếc hộp màu đen, kiểu cách cổ xưa.
"Tiểu Yến, cái gì vậy?" Vừa nói Lăng Ba vừa đưa tay định mở, nhưng còn chưa kịp mở thì đã bị Tôn Tiểu Yến ngăn lại.
Trước sự nghi hoặc của Lăng Ba, Tôn Tiểu Yến ra vẻ thần bí, bảo: "Hộp này không nên mở ban ngày, mở ra sẽ mất linh. Lăng Ba tỷ hãy đợi đến tối".
"Thần bí như vậy...".
Lăng Ba cầm chiếc hộp, đưa lên hạ xuống, xoay trái xoay phải mấy vòng, âm thầm suy đoán.
"Bên trong hình như là món trang sức nào đó".
"Tiểu Yến, không thể tiết lộ sao?".
"Khì... Đợi đến tối, khi tỷ mở ra thì sẽ biết thôi".
Tôn Tiểu Yến dặn: "Mà Lăng Ba tỷ nhớ là không được để cho ai khác nhìn thấy đấy. Tỷ phải mở ra trước khi ca của muội vào phòng".
"Vậy... ngay cả giáo chủ cũng không cho xem sao?".
"Có thể chứ. Chỉ là tỷ cần phải mở nó ra trước khi ca đến".
...
Tôn Tiểu Yến rời đi, Lăng Ba tiếp tục chờ đợi. Chẳng bao lâu sau thì tà dương khuất dạng, màn đêm bắt đầu phủ giăng...
"Trời tối rồi".
Lăng Ba ló đầu ra cửa sổ, ngó xem tiết trời nhận định. Nghĩ đến món quà của Tôn Tiểu Yến, nàng lập tức xoay gót trở vào, đi tới bên giường.
Đem chiếc hộp màu đen cầm lên, nàng cẩn thận mở ra.
"Gì đây nhỉ?" Lăng Ba cúi nhìn vật đựng bên trong hộp, khẽ nhíu mày.
Không như nàng nghĩ, đây không phải trang sức. Nó là một thanh thiết trụ nho nhỏ, bên trên có khắc hoạ hình ảnh một con tử long đang nhe nanh múa vuốt, rất là sinh động.
Vũ khí?
Trông cũng chẳng giống lắm.
Lăng Ba cảm thấy hiếu kỳ, thò tay vào trong hộp đem thanh thiết trụ cầm lên. Chính lúc này, ngay khi ngón tay nàng vừa chạm vào thanh thiết trụ thì dị biến bất ngờ nổi lên. Vốn ảm đạm vô quang, thiết trụ bỗng phát ra ánh sáng. Từ bên trong, hàng trăm đạo tử quang thi nhau tiến nhập cơ thể Lăng Ba.
Một đôi tử đồng loé lên, tựa ánh sao trời chiếu rọi màn đêm...
...
"Xoảng!".
"Xoảng!".
"Xoảng!".
Những thanh âm đổ vỡ. Chúng không vang ở bên ngoài mà ngay tại tâm trí Lăng Ba. Phong ấn của Lăng Tiểu Ngư, toàn bộ đều đã bị lực lượng của Long Tru phá hủy. Và điều đó cũng có nghĩa rằng: Lăng Ba, nàng đã khôi phục ký ức.
...
Cánh cửa phòng mở toang, Lăng Tiểu Ngư xuất hiện với một khuôn mặt hoảng hốt. Hắn chạy nhanh vào bên trong, nhưng vừa qua hết bức rèm thì hai chân đột ngột khựng lại. Hắn đứng ngay đó, đưa mắt nhìn bóng dáng thân quen mà như xa lạ, môi mấp máy lại chẳng thốt nổi thành câu.
Trên mặt Lăng Ba, hay đúng hơn là Lăng Thanh Trúc hiện vẫn còn vương đôi dòng lệ. Nàng ngồi trên giường, tay nắm giữ Long Tru, nhìn hắn bằng đôi mắt đau xót, oán hận.
Rất chậm, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng lên, bước từng bước về phía hắn.
Đi đến bước thứ sáu, thân ảnh Lăng Thanh Trúc đột nhiên tiêu thất, đến khi lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt Lăng Tiểu Ngư. Cùng với đó, thanh thiết trụ trong tay nàng cũng đâm thẳng vào ngực hắn.
Phập!
...
Lăng Thanh Trúc rất nhanh, lực đạo dùng cũng rất lớn, nhưng công bằng mà nói thì vẫn chả là gì với Lăng Tiểu Ngư cả. Nếu muốn hắn đã dễ dàng hoá giải, nhưng hắn lại lựa chọn buông xuôi. Phản ứng duy chỉ có cỗ lực lượng thần nhân trong người. Chúng đang tự mình đối kháng với sức mạnh của Long Tru.
"Ngươi... Tại sao ngươi không tránh?" Mắt chưa ráo lệ đã lại rơi, Lăng Thanh Trúc hỏi.
Đáp lại nàng là một nụ cười ưu thương, buồn bã: "Nàng... thật muốn giết ta sao?".
"Roẹt!".
Lăng Thanh Trúc rút Long Tru ra, bước lui về sau.
"Tại sao?".
"Tại sao lại làm thế với ta?".
"Bởi vì ta yêu nàng. Bởi vì ta biết nàng cũng yêu ta".
"Ta... không yêu ngươi... Ta hận ngươi!".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Long Tru đại phóng linh quang, đâm thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư lần nữa. Tuy nhiên lần này nó đã bị lực lượng thần nhân trong người Lăng Tiểu Ngư cản lại, không cho phạm vào da thịt.
Tước lấy Long Tru, Lăng Tiểu Ngư đem Lăng Thanh Trúc đẩy ra, nói: "Cho dù có thức tỉnh thì nàng cũng không có khả năng giết được ta đâu. Đi đi".
"Lăng Tiểu Ngư... Cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi!!".
Lăng Tiểu Ngư hướng mắt nhìn ra cửa, nơi thân ảnh quen thuộc vừa biến mất, thâm tâm một trận nhói đau.
Cuối cùng vẫn là không được...
Trong đêm, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hoà cùng máu đỏ...
p/s: Bắt đầu lười, viết ý chính thôi nhé. Ta biết nhiều người cũng mong tới đoạn kết lắm rồi...