Chương 559: Lựa Chọn Của Lăng Tiểu Ngư
"Ưm...".
Chìm đắm trong xuân mộng không biết đã bao lâu, rốt cuộc thì Tôn Thi Hàn cũng tỉnh lại. Sau một tiếng "ưm" khẽ, nàng từ hé mở đôi mắt.
Ở trên người không có bóng dáng Lăng Tiểu Ngư, xung quanh cũng chẳng thấy hắn. Nói vậy tất cả những gì đã diễn ra, cuộc ái ân nọ, hết thảy chỉ là mơ? Tôn Thi Hàn thầm nghĩ.
Có điều ý nghĩ này, nó rất nhanh liền bị thay thế. Trong cái liếc mắt nhìn xuống bên dưới, chính thân thể mình, Tôn Thi Hàn đã nhận ra một điều: quần áo, nàng không hề mặc; chúng chỉ phủ tạm trên da thịt mà thôi...
Khuôn mặt Tôn Thi Hàn cứng đờ lại. Thì ra... chuyện ấy cũng chẳng phải giấc mơ.
...
Có thể nói rằng Tôn Thi Hàn đã bị sốc. Khoảnh khắc nhận ra mình thực đã cùng người hoan ái, nàng gần như chết lặng. Tâm trí nàng, nó chẳng suy nghĩ thêm được gì nữa. Phải mất một lúc thì Tôn Thi Hàn nàng mới bắt đầu phản ứng được. Và việc đầu tiên nàng làm là bật dậy, khẩn trương đem quần áo cầm lên, tự mình kiểm tra xem cơ thể.
Chưa xem còn đỡ, càng xem, Tôn Thi Hàn càng khủng hoảng. Sự chua xót, nó mỗi lúc một lớn dần, để rồi cuối cùng thì thanh âm nức nở phải cất lên.
"Hức... hức...".
Tôn Thi Hàn, nàng đã khóc. Là bởi thương tâm mà rơi lệ.
Trinh bạch gìn giữ bao năm thật không ngờ lại mơ mơ hồ hồ mà mất đi như vậy, lại còn là bị người cưỡng gian, mê gian mà lấy mất, thử hỏi tâm tình sao có thể dễ chịu đây?
Lòng Tôn Thi Hàn nàng đau lắm, uất lắm...
"Hức hức...".
"Hức... ức...".
...
Tôn Thi Hàn đã khóc rất lâu, lệ rơi rất nhiều. Hơi đặc biệt là những giọt lệ này, chúng vừa rơi xuống thì đã liền tan biến, không lưu lại chút dấu vết gì. Dù vậy, nỗi thương tâm, vẻ khổ sở kia, tất cả đều hoàn toàn chân thật, hiện hữu rất lâu. Đến nỗi tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ ngừng, chẳng bao giờ dứt...
...
"Haiz...".
Không gian phía ngoài, bên trong một thạch động thô sơ được người khai mở chưa lâu, một tiếng thở dài vừa mới cất lên. Nghe khá là phiền muộn.
Lăng Tiểu Ngư - chủ nhân tiếng thở dài nọ - đang cảm thấy có chút mệt mỏi. Thanh âm nức nở của người nào đó, thật đã quấy nhiễu tâm tình hắn.
"Nữ nhân này, phản ứng lại lớn như vậy...".
...
"Rốt cuộc nên làm thế nào đây?".
Chuyện liên quan đến nữ nhân, Lăng Tiểu Ngư bao giờ cũng đều thấy nó phức tạp cả. Nội tâm nữ nhân các nàng, xưa giờ hắn đều luôn khó hiểu. Lúc này, hắn thực rất phân vân, không biết phải xử trí ra sao.
Biện pháp, Lăng Tiểu Ngư hắn không phải không có, dễ dàng thực hiện là khác. Ví như hắn có thể sửa đổi hoặc xoá bỏ ký ức của Tôn Thi Hàn; ví như hắn tác động lên thần trí nàng, biến nàng thành con rối của mình; không thì mau lẹ hơn, cứ mặc kệ cảm xúc của nàng, nói thẳng cho nàng biết là hắn muốn cùng nàng song tu, rằng đó là cái giá phải trả khi hắn đem tính mạng nàng cứu lại, đã hao phí công sức vì nàng chữa trị, tu bổ linh hồn...
Lăng Tiểu Ngư có vài ba phương thức để lựa chọn, và dù hắn có chọn xử trí theo phương thức nào thì tin tưởng Tôn Thi Hàn cũng không dám mạnh mẽ phản kháng. Lăng Tiểu Ngư hắn là thần nhân, tính mạng của Tôn Thi Hàn cùng những cung nhân Tuyết Linh Cung của nàng, tất cả đều nằm ở trong tay hắn kia mà. Nàng dám chống đối sao?
Lăng Tiểu Ngư biết, chỉ cần bản thân biểu lộ ra một chút hung ác, lạnh lùng thì Tôn Thi Hàn sẽ liền ngoan ngoãn nghe theo ngay. Nguyện hay là không nguyện, hết thảy đều sẽ chẳng quan trọng.
Thế nhưng.. Nếu mà hành xử như vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn không phải sẽ bất nhân lắm ư?
Một người có nhân có nghĩa, Lăng Tiểu Ngư hắn chưa bao giờ cố công theo đuổi, hắn chỉ là... tự thấy áy náy thôi.
Trước hôm nay, đối với việc sẽ lợi dụng Tôn Thi Hàn, cùng nàng song tu để khôi phục lực lượng, níu kéo ký ức, Lăng Tiểu Ngư hắn vốn chẳng suy nghĩ quá nhiều, về khoản sẽ xử trí ra sao. Ý tứ của hắn đơn giản lắm, cho cứ trực tiếp nói thẳng ra là được. Nhưng bây giờ, khi phải chính thức đối mặt... Nhớ lại những tháng ngày vừa qua, nghĩ đến quá khứ đáng thương của Tôn Thi Hàn, rồi một màn nồng nhiệt ái ân cả hai đã có, Lăng Tiểu Ngư hắn thật khó lòng mở miệng.
Vừa bị người cưỡng đoạt xong lại phải nghe thêm những lời nói vô tâm, biết được sự thật phũ phàng, Tôn Thi Hàn nàng sẽ cảm nhận thế nào đây? Chắc hẳn... nàng sẽ đau khổ lắm.
"Trong quá khứ nàng ấy đã thương tâm quá nhiều, hôm nay ta lẽ nào lại xát muối vào vết thương kia, tiếp tục làm nàng phải sống trong oán hận, một chút tin tưởng, một chút vui vẻ cũng chẳng có?".
Suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cuối cùng thì Lăng Tiểu Ngư cũng đi đến một quyết định mà hắn cho là thoả đáng nhất.
Tôn Thi Hàn, nữ nhân đáng thương này, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ không khiến nàng thương tâm thêm nữa.