Chương 47: Điều Kiện Ngặt Nghèo

Tiên Môn

Chương 47: Điều Kiện Ngặt Nghèo

Lăng Tiểu Ngư hơi xúc động tiếp lời: "Khi đệ tử sinh ra thì mẫu thân liền mất, chẳng bao lâu sau phụ thân cũng qua đời. Kể từ đó, đệ tử lớn lên, tất cả đều là nhờ Yến cô cô một tay săn sóc trông nom. Vì đệ tử, cô cô thậm chí khước từ mọi lời dạm hỏi, mối mai. Suốt sáu năm ròng người dành hết tình thương cho đệ tử, rồi tận hôm nay, khi tuổi đã sắp ba mươi mà vẫn cô đơn lẻ bóng... Sư phụ, đệ tử thật sự không đành...".

"Tiểu Ngư Nhi...".

Lăng Thanh Trúc ngầm lắc đầu: "Kẻ luyện đạo tu tiên, cốt ở tâm phải vững, lòng phải tịnh. Cái đích hướng tới nên là đạo pháp huyền cơ, việc cần phải làm nên là tru diệt tà ma, phù trợ chính đạo. Thân là tiên gia, ngươi sao lại chỉ biết nghĩ đến một người?".

"Mặc dù ta vẫn thường dạy các ngươi tiên gia hữu tình, tránh hững hờ thế tục, tránh xem thường nhân mạng, nhưng lụy quá thì thật không nên...".

"Sư phụ...".

"Tiểu Ngư Nhi, kiếp sống vô thường, hết thảy đều đã được tạo hoá an bài. Đừng quá chấp nhất".

Từ giới chỉ, Lăng Thanh Trúc lấy ra một chiếc lọ nhỏ rồi đưa qua cho Lăng Tiểu Ngư, bảo: "Chuyện của cô cô ngươi tạm thời hãy gác lại. Năm nay nàng chỉ xấp xỉ ba mươi, thời gian vẫn còn nhiều. Trước mắt, điều ngươi cần làm là tập trung tu luyện, tiến hành đột phá vào cảnh giới trúc cơ trung kỳ".

"Chứa bên trong chiếc lọ này là Thanh Minh Đan, công dụng ra sao hẳn ngươi cũng rõ. Cầm lấy".

...

Trông theo bóng dáng yêu kiều bước ra khỏi phòng, đợi khi đã khuất hẳn, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới cúi nhìn chiếc lọ nhỏ đang cầm trên tay.

"Thanh Minh Đan... Sư phụ muốn đệ tử bình tâm lại ư?".

"Thế nhưng...".

Tâm đã quá động, dễ gì lắng xuống?

Lăng Tiểu Ngư, hắn không cách nào gạt đi được. Từng câu, từng chữ mà Dương Tiểu Ngọc đã nói hôm đó, chúng cứ vang vọng mãi trong đầu hắn; và hắn, mỗi lần chìm đắm suy tư, tim hắn lại như bị người bóp chặt.

Để rồi...

Hai ngày sau, trong đêm tối mịt, hắn một lần nữa bỏ ngang việc tu hành, một mình lặng bước trên con đường mòn dẫn ra sau núi...

Đứng trước Huyền Âm Động, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, cất tiếng: "Sư phụ, đệ tử xin được cầu kiến".

"Haizz...".

Trong động, sau tiếng thở dài, tiếng Lăng Thanh Trúc truyền ra: "Đã đến rồi thì vào đi".

...

An vị trên tấm bồ đoàn, giữa thạch động đơn sơ, trong bộ tử y quen thuộc, Lăng Thanh Trúc đưa mắt nhìn người mới tiến vào, nói: "Tiểu Ngư Nhi, không phải ngươi đã bế quan, trúc cơ trung kỳ còn chưa đột phá sao đã bỏ ngang?".

"Sư phụ, đệ tử chẳng thể nào bình tâm được".

"Xem ra chuyện của Lăng Ngọc Yến, đến giờ ngươi vẫn chưa buông được".

Lăng Thanh Trúc trực tiếp hỏi thẳng: "Tiểu Ngư Nhi, nói đi. Hôm nay ngươi tới tìm ta, rốt cuộc muốn thỉnh cầu điều gì?".

"Sư phụ...".

Lăng Tiểu Ngư quỳ hẳn trước mặt ân sư mà rằng: "Từ khi đệ tử bái nhập tiên môn, tính đến nay đã được mười một năm. Mười một năm qua, nhờ có sự chỉ bảo của người, sự dìu dắt của tam sư huynh, Mộng Kiều sư tỷ mà đệ tử mới đạt được chút thành tựu như hôm nay. Trong lòng mình, đệ tử rất cảm kích, cũng rất trân trọng. Thế nhưng...".

"Sư phụ, trước khi bái nhập Trúc Kiếm Phong thì đệ tử đã là thôn dân của Đào Hoa thôn, một thành viên của nhà họ Lăng... Lăng gia hôm nay chỉ còn mỗi hai người là đệ tử và Yến cô cô...".

"Mười một năm đệ tử lên núi tu hành cũng là mười một năm cô cô mỏi mắt ngóng trông chốn cô thôn. Mệnh phàm nhân thế tục quá đỗi mỏng manh, đệ tử không biết cô cô còn có thể ở đó chờ đợi mình được bao nhiêu lâu nữa, còn có thể gặp mình bao nhiêu lần nữa...".

Nói tới đây, Lăng Tiểu Ngư dập đầu, khẩn xin: "Sư phụ, xin người cho phép đệ tử rời khỏi tiên môn, trở về thế tục".

Dù trong lòng đã lường trước nhưng đến khi chính tai nghe được, Lăng Thanh Trúc vẫn không khỏi động dung. Nàng cau mày, nói: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi thật muốn rời bỏ tiên môn? Ngươi có biết trên đời có bao nhiêu người tha thướt ước mơ được ở vào vị trí của ngươi hiện giờ không?".

"Môn nhân Thiên Kiếm Môn, đệ tử chân truyền của Trúc Kiếm Phong, thân phận này của ngươi, tu sĩ chính giáo có ai là chẳng khao khát mong cầu. Vậy mà ngươi...".

"Kẻ khác bái nhập tiên môn là vì tu tập đạo pháp, muốn được sống lâu, muốn người kính ngưỡng, còn tiểu tử ngươi... Ngươi vì Lăng Ngọc Yến mà vào Thiên Kiếm Môn, bởi không muốn để nàng thất vọng mà ngày đêm nỗ lực tu hành, để rồi hôm nay, cũng vì nàng ngươi lại cam lòng từ bỏ tiên môn, trở về sống kiếp thế tục phàm nhân...".

"Trúc cơ kỳ bình thường có thể sống được hai trăm năm, nhưng Lăng Tiểu Ngư ngươi thì khác. Mệnh căn của ngươi vốn dĩ rất yếu nhược, tuy nhờ tu tập đạo pháp mà dần cường đại, thọ nguyên được kéo lên nhưng đến hôm nay, tính ra ngươi cũng chỉ có thể sống đến một trăm tuổi là cùng".

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi thực mong muốn nhân sinh của mình như vậy, bất quá trăm năm liền tàn lụi?".

"Sư phụ...".

Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu lên: "Mệnh phàm nhân mỏng manh, thân thể yếu nhược, đệ tử hiểu rõ. Nhưng nếu vì tu tiên cầu đạo mà phải xa cách Yến cô cô, để người phải cô đơn lẻ bóng, đêm ngày dõi mắt trông về Ngũ Đài Sơn thì đệ tử thật không sao làm được".

"Sư phụ, dẫu nhân sinh có ngắn ngủi, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô cô, thấy cô cô cười nói vui vẻ, đối với đệ tử như thế là quá đủ rồi".

...

"Xem ra ý ngươi đã quyết...".

Lời cần nói đã nói, cần khuyên đã khuyên, tới lúc này, Lăng Thanh Trúc chỉ đành từ bỏ. Nàng chuyển thân đứng lên, bước xuống bên dưới. Chân vừa đi vừa chậm rãi nói: "Tiểu Ngư Nhi, tình cảm của ngươi nhiều lúc khiến ta phải nghi hoặc. Ta không biết nên gọi nó là gì... Ta nghĩ trên thế gian này, đối với ngươi thì chẳng thứ gì có thể bì được với Lăng Ngọc Yến. Thậm chí kể cả nhân sinh của ngươi".

"Haizzz... Thôi được rồi. Ta sẽ ra tay giúp ngươi một lần".

Lăng Thanh Trúc dừng bước, xoay lưng lại.

"Tiểu Ngư Nhi, nếu ta giúp Lăng Ngọc Yến sống thêm vài trăm năm, như vậy ngươi sẽ tiếp tục ở lại Trúc Kiếm Phong tu hành chứ?".

"Sư phụ, nếu có thể giúp Yến cô cô sống thêm vài trăm năm, người muốn đệ tử làm gì đệ tử cũng cam lòng".

Như chợt nhớ lại điều gì, Lăng Tiểu Ngư trở nên nghi hoặc: "Nhưng mà sư phụ, lúc trước người chẳng phải nói phương thuốc trường sinh rất khó để lấy được sao?".

"Khó thì dĩ nhiên là khó".

Lăng Thanh Trúc bày ra bộ mặt bất mãn: "Để luyện chế thuốc trường sinh, tài liệu yêu cầu có loại nào là không trân quý, hi hữu. Muốn lấy được sẽ phải đối mặt với rất nhiều hung hiểm đấy".

"Trước đây ta có tình cờ phát hiện ra một gốc Trường Sinh Thụ, trên cây còn đang kết quả nữa. Ngặt nỗi ở đó lại có một đôi thượng cổ linh chủng ngày đêm canh giữ...".

"Vốn dĩ ta cũng không muốn dấn thân vào nguy hiểm, nhưng mà cái thằng ngốc ngươi... Haizz... Bỏ đi bỏ đi, coi như Lăng Thanh Trúc ta mệnh khổ, thu lầm một tên đệ tử cố chấp đến đần độn như ngươi".

"Sư phụ, đệ tử xin lỗi...".

"Thằng ngốc ngươi xin lỗi ta thì được gì? Cũng đâu khiến cho hung hiểm giảm đi được".

Trở lại chiếc bồ đoàn, Lăng Thanh Trúc chống cằm suy tư trong chốc lát, rồi bảo Lăng Tiểu Ngư còn đang quỳ bên dưới: "Tiểu Ngư Nhi, quả Trường Sinh ta có thể giúp ngươi lấy về, nhưng đổi lại, ta cần tiểu tử ngươi thể hiện chút thành ý, để ta thấy rằng việc ta làm cho ngươi là hoàn toàn xứng đáng".

"Sư phụ, người muốn đệ tử làm gì, xin cứ nói".

"Chỉ một việc".

Lăng Thanh Trúc tiếp lời: "Năm năm sau là lúc Thiên nhân luận pháp, trên Ngũ Kiếm Đài sẽ diễn ra một cuộc so tài giữa các đệ tử chân truyền của năm chi mạch. Tiểu Ngư Nhi, tại lần Thiên nhân luận pháp này, ta muốn ngươi phải tiến vào tốp năm người mạnh nhất. Ngươi có làm được hay không?".

"Năm người mạnh nhất...".

Lăng Tiểu Ngư thầm nhẩm lại, thần sắc bỗng chốc trầm đi thấy rõ. Lẽ dĩ nhiên, đối với Thiên nhân luận pháp hắn cũng có nhận thức.

Theo như hắn biết thì Thiên nhân luận pháp là một sự kiện trọng đại của Thiên Kiếm Môn, được tổ chức bốn mươi năm một lần. Đối tượng tham gia là đệ tử hàng chân truyền của năm chi mạch, tuổi đời chưa quá năm mươi, tu vị trúc cơ kỳ trở lên. Căn cứ vào đó mà tính, như vậy năm năm sau, số người tham dự sẽ rơi vào khoảng trên dưới mười người, nhiều nhất mười hai.

Ít?

Đúng là cũng ít thật. Nhưng điều đó không có nghĩa việc tiến vào tốp năm sẽ dễ dàng. Đặc biệt khi đối tượng lại là Lăng Tiểu Ngư hắn. Những vị chân truyền đệ tử của bốn chi mạch khác, Lăng Tiểu Ngư hắn tuy chưa thấy hết nhưng danh tính, tư chất thì đã được nghe qua. Trong số bọn họ, ai nấy nếu chẳng là cực phẩm thì cũng là thượng phẩm linh căn, thậm chí còn có thiên phẩm linh căn nữa. Chưa cần nói tới lớp cựu đệ tử nhập môn sớm hơn hắn một hai chục năm, chỉ tính riêng trong lứa của hắn thôi thì cũng đã tồn tại hai ngọn núi cao rồi.

Chu Đại Trù mười bảy tuổi trở thành tu sĩ vấn đỉnh, nắm giữ đạo thuật cao thâm, tự cổ chí kim khó người sánh kịp. Trong khi đó, Dương Tiểu Ngọc ở Mặc Kiếm Phong, tu vị còn nhỉnh hơn một bậc...

Hai người bọn họ thật sự quá lợi hại, Lăng Tiểu Ngư hắn tự nhận vô pháp so bì.

Thế đấy, cùng lúc bái nhập tiên môn, tu luyện đạo thuật đã chênh nhau như vậy, thử hỏi lớp cựu đệ tử, với tư chất cao hơn hẳn Lăng Tiểu Ngư hắn, bọn họ lại đi được bao xa rồi?