Chương 423: Chốn Cũ Người Xưa...

Tiên Môn

Chương 423: Chốn Cũ Người Xưa...

Chuyện đời đúng - sai, lắm khi thật chẳng thể lường. Mười mấy năm trước, Đồ Tam Nương cho rằng để Lăng Tiểu Ngư chết là đúng, nhưng đến hôm nay, nàng lại cảm thấy mình đã sai nhiều hơn.

Cứ tưởng Lăng Tiểu Ngư biến mất thì nữ nhi sẽ có thể rút chân ra khỏi vũng ái tình chớm nở kia, nào ngờ... Đồ Tam Nương nàng đã quá coi nhẹ tình cảm của nữ nhi rồi.

Vị trí của Lăng Tiểu Ngư ở trong lòng nữ nhi nàng, nó cao hơn nàng nghĩ. Lăng Tiểu Ngư biến mất, Tiểu Linh nó không những không quên mà còn tưởng nhớ nhiều hơn. Và, chẳng may thay, nó đối với Lăng Tiểu Ngư càng tưởng nhớ, ray rứt bao nhiêu thì đối với người mẫu thân nàng đây lại càng xa cách, oán giận bấy nhiêu.

Hơn mười năm rồi... Đã hơn mười năm Đồ Tam Nương nàng chưa nhìn thấy nụ cười của nữ nhi...

...

Có lẽ, mười năm vẫn là quá ngắn. Có lẽ, cái giá cho quyết định năm đó của Đồ Tam Nương nàng, nó sẽ còn lớn hơn. Kéo dài bao lâu? Nàng thật không biết. Điều duy nhất mà nàng biết là Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn bặt vô âm tín.

Rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư hắn đã đi đâu? Liệu có còn sống?

Ai trả lời được đây?

...

Từ sau cái ngày Lăng Tiểu Ngư đột ngột biến mất khỏi ngục thất của Kim Kiếm Phong thì Thiên Kiếm đã nhiều phen phái đệ tử truy tìm. Bọn họ thậm chí huy động cả những tông môn phụ thuộc để dò la tung tích, nhưng kết quả thu về... Công cốc vẫn hoàn công cốc. Không một ai tìm ra được Lăng Tiểu Ngư cả. Cứ như thể Lăng Tiểu Ngư hắn đã bốc hơi khỏi tu tiên giới rồi vậy.

"Có lẽ Lăng Tiểu Ngư đã chết", nhiều người đã nghĩ như vậy. Cũng đúng thôi. Năm đó, Lăng Tiểu Ngư đã bị phế bỏ tu vi, đan điền cũng bị thương hại, căn bản chẳng tu hành được nữa. Một phế nhân như hắn, cái chết thật là dễ dàng tìm đến lắm...


Theo thời gian trôi, cái tên "Lăng Tiểu Ngư" cũng dần lắng xuống. Thiên Kiếm Môn đã thôi tìm kiếm, tu tiên giới sớm cũng lãng quên. Nhưng... không phải tất cả. Có một số người vẫn nhớ như in những gì đã xảy ra. Ví như Âm Tiểu Linh, ví như Chu Đại Trù, hoặc ví như... Lăng Thanh Trúc chẳng hạn.

Hơn mười năm qua, Lăng Thanh Trúc chưa bao giờ thôi nghĩ đến đứa đệ tử chân chất thiện lương kia của mình. Khác với Âm Tiểu Linh vẫn còn u mê, Lăng Thanh Trúc rất rõ ràng sinh tử. Nàng biết, đứa đệ tử kia của mình vẫn còn sống.

Trước đây, thời điểm phát hiện dấu vết hắc - bạch song ngư nơi lòng bàn tay Lăng Tiểu Ngư, bởi vì nghi ngại, Lăng Thanh Trúc nàng đã buộc hắn ký kết sinh tử khế ước. Đến nay, khế ước kia vẫn còn tồn tại, điều đó chứng tỏ tánh mạng Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn. Đệ tử của nàng, hắn vẫn chưa chết. Chỉ là...

Lăng Tiểu Ngư hắn hiện giờ đang sống ra sao? Sống có tốt không?

Chi tiết thế nào, Lăng Thanh Trúc thật tình là vô phương biết được.

...

"Đã hơn mười năm rồi...".

Trúc Kiếm Phong, nơi mỏm đá cheo leo cô tịch, Lăng Thanh Trúc đứng nhìn vào hư không tĩnh lặng, buồn bã thở dài.

Nàng vẫn như vậy, xinh đẹp giống thuở nào. Trâm nàng cài, quần áo nàng mặc, đôi hài nàng mang,..., từ kiểu dáng cho tới màu sắc, hết thảy đều y nguyên như trước. Đổi khác, thiết nghĩ duy mỗi tâm tình.

Tim nàng, nó đã nhiều hơn dấu vết muộn phiền...

...

"Tiểu Ngư Nhi, rốt cuộc ngươi đã đi đâu?".

"Nếu ngươi vẫn còn sống, nhiều năm như vậy tại sao chưa một lần trở lại? Yến cô cô của ngươi đang ở đây kia mà...".

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi không phải rất yêu quý nàng ấy ư? Tại sao ngươi lại không trở về?".

Tại sao? Lăng Thanh Trúc chẳng tài nào hiểu được. Năm đó Lăng Tiểu Ngư mắc tội, nhưng trên Hình Đài cũng đã chịu trừng phạt. Lăng Thanh Trúc nàng cũng đã vì hắn khẩn cầu Xá Hình rồi...

Phải. Lăng Tiểu Ngư hắn đúng là đã bị trục xuất khỏi Thiên Kiếm, nhưng trong lòng nàng, hắn vẫn là một đệ tử. Hắn hẳn phải hiểu Lăng Thanh Trúc nàng luôn dang tay chào đón hắn chứ...

"Hoặc cũng có thể Tiểu Ngư Nhi đã không còn xem ta là sư phụ nữa rồi...".

...

"Vù vù...".

"Vù vù... vù...".

Trong tiếng gió lạnh lùng thổi mạnh, Lăng Thanh Trúc chậm rãi hạ mình ngồi xuống. Dưới ánh trăng thượng tuần, giữa màn đêm u tịch, nàng bất giác lại nhớ về những tháng ngày xưa cũ...

Năm nào, cũng tại mỏm đá này, Tiểu Ngư Nhi đã cùng nàng đến đây. Hai sư đồ nàng đã ngồi cạnh bên nhau, cùng nhau trò chuyện...

Cái lần đầu tiên ấy, nàng đã hỏi hắn phong cảnh ở đây thế nào. Tiểu Ngư Nhi hắn trả lời nàng rằng ở đây rất không tệ, chỉ là... hơi cô tịch.

Đúng vậy. Là cô tịch. Mỏm đá này... thật quá cô đơn.

... Rồi tiếp đó, Lăng Thanh Trúc nàng ngả lưng ra nằm, đồng thời cũng bảo Tiểu Ngư Nhi hắn nằm xuống. Nhưng hắn từ chối, còn nói rằng nam nữ thụ thụ bất thân...

"Nam nữ thụ thụ bất thân?".

Chẳng biết tự bao giờ Lăng Thanh Trúc đã ngả lưng nằm xuống thật, từ trong miệng, thanh âm nàng khe khẽ cất lên: "Đồ ngốc. Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân chứ. Chúng ta là sư đồ...".

...

Những hình ảnh đến nhanh rồi cũng đi nhanh. Tuy nhiên, còn chưa hết hẳn. Sau đoạn ký ức kia, một đoạn ký ức khác lại tiếp tục hiện lên trong đầu Lăng Thanh Trúc.

Lần này cũng vẫn là bóng hình Lăng Tiểu Ngư, không gian thì... chính tại nơi đây.

Đêm ấy là sinh thần của Lăng Thanh Trúc nàng. Hơi khác thường lệ, thay vì cùng đi với Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn thì Tiểu Ngư Nhi đã một mình đến gặp nàng. Sau khi theo nàng ra đây, nơi mỏm đá này, Tiểu Ngư Nhi hắn đã tặng cho nàng một món đồ vật. Là một cây trâm ngũ sắc, tên gọi Huyễn Mộng.

Nhưng, Lăng Thanh Trúc nàng không nhận. Chẳng những không nhận mà nàng còn đem cây trâm kia bẻ gãy. Phải, là chính nàng đã dùng phương thức tàn nhẫn ấy để buộc đồ nhi từ bỏ thứ tình cảm bất luân kia...

"Tiểu Ngư Nhi, là lỗi của sư phụ. Là sư phụ đã quá thân cận với ngươi".

Nếu có thể, Lăng Thanh Trúc nàng thật rất muốn sửa sai. Nàng chắc chắn sẽ không để những sai lầm lặp lại nữa. Nàng sẽ giữ khoảng cách với Tiểu Ngư Nhi, sẽ không mang hắn ra khỏi Thiên Kiếm Môn để rồi gặp gỡ Âm Tiểu Linh, dây vào những rắc rối.

Cả Hoá Long Trì kia nữa, nàng sẽ ngăn không cho hắn đi vào. Như vậy, những chuyện đáng tiếc sẽ chẳng xảy ra. Tội danh sát hại đồng môn, phản bội chính giáo, Tiểu Ngư Nhi hắn chẳng cần phải gánh...

Lăng Thanh Trúc, nàng rất muốn như vậy, có một cơ hội để thay đổi mọi thứ. Tiếc rằng... mong muốn cuối cùng cũng chỉ là mong muốn. Nó chẳng bao giờ thành sự thật được.

Tội danh đã định, Hình Đài đã lên. Lăng Tiểu Ngư, hắn thực đã biến mất rồi...

"Đến cùng là tại sao chứ?".

"Tiểu Ngư Nhi, tại sao ngươi lại giết Lưu Cảnh Thiên? Lý do là gì? Tại sao một lời giải thích ngươi cũng không chịu nói?".

"... Bản tính của ngươi vốn chân chất thiện lương, há đâu phải phường hung bạo...".

Những nghi vấn, chúng đã quanh quẩn trong tâm trí Lăng Thanh Trúc nàng rất lâu rồi. Hơn mười năm nay, nàng không ngừng tự hỏi, cũng không ngừng điều tra, thế nhưng kết quả... Cuối cùng vẫn là hoài công vô ích.

Kinh biến Hoá Long Trì năm xưa, đến nay vẫn không một ai có thể giải thích rõ ràng.

Thở ra thêm một hơi phiền muộn, Lăng Thanh Trúc chuyển thân đứng lên, nhắm nghiền đôi mắt. Từ trong miệng nàng, thanh âm chậm rãi cất lên, khá là buồn bã.

"Dưới núi có một cái hồ
Trong hồ có đôi uyên ương
Uyên ương lại uyên ương
Uyên ương tự thành hàng...".

...

"Trên núi có cô phong
Cô phong ngắm u nguyệt
U nguyệt hoài u nguyệt
U nguyệt bao giờ viên?".

...