Chương 268: Hoá Long Trì Kinh Biến

Tiên Môn

Chương 268: Hoá Long Trì Kinh Biến

Thiên kiếp hay không phải thiên kiếp, đấy là câu hỏi mà những người ở đây ai cũng đều muốn biết.

May sao, Dương Tiểu Ngọc đã không để bọn họ phải chờ đợi quá lâu.

Trên thương khung, ngay khi tiếng sấm thứ mười một vừa dứt thì Dương Tiểu Ngọc, nàng cũng đã mở mắt. Chính khoảnh khắc ấy, dị trạng phát sinh.

Đôi mắt nàng, từ đen đã chuyển thành lam; mái tóc, chân mày cũng đều là như vậy, toàn bộ hoá thành lam sắc...

...

Tiếng sấm đã ngưng, mây đen đã tán. Cái gọi thiên kiếp hàng lâm, nó đã chẳng hề xảy ra. Dẫu vậy, điều đó cũng không làm cho mọi người thất vọng lắm. Trái lại, trước vẻ đẹp tựa thiên tiên kia của Dương Tiểu Ngọc, hầu hết đều âm thầm rung động, bất giác mà sinh tâm kính ngưỡng.

"Tiên tử", "nữ thần", đấy là những danh tự đang hiện lên trong tâm trí bọn họ.

...

"Ong!".

Chợt, một thanh âm trầm thấp cất lên. Tiếng động này, nó chẳng ở phía trên mà vang lên từ bên dưới. Sâu trong lòng đất, giữa khoảng không gian tối tăm, một tia sáng vừa loé lên. Mỗi lúc một nồng đậm.

"Ong!".

Lại một lần nữa, cùng với thứ ánh sáng màu lam quỷ dị, thanh âm giống hệt ban nãy cất lên.

"Ong!".

... Rồi lại một lần nữa.


Tất cả những dị biến vừa mới phát sinh sâu bên dưới ấy, đám người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù đều chưa ai biết được. Có vẻ như bọn họ đã chẳng nghe ra được gì.

Vẫn luôn chăm chú dõi theo Dương Tiểu Ngọc từ nãy giờ, Chu Đại Trù ngó thấy nàng hiện đã bình ổn khí tức thì liền để hai tay lên miệng làm thành một cái loa, hướng thương khung hô gọi: "Tiểu Ngọc! Ngươi có phải đã đột phá rồi không?!".

Tóc dài nhẹ lay, lam nhãn khẽ dời, trong hình hài "tiên tử" ấy, Dương Tiểu Ngọc cúi xuống nhìn. Tuy nhiên đối tượng nàng tìm kiếm lại không phải Chu Đại Trù - người mới hô gọi mình - mà là Lăng Tiểu Ngư.

Miệng vương chút tiếu ý, nàng chậm rãi hướng hắn bay xuống.

...

"Tiểu Ngọc, ngươi đột phá rồi?".

"Ừm." Dương Tiểu Ngọc gật đầu.

Bên cạnh, Chu Đại Trù vẫn chưa mấy thoả mãn. Hắn hỏi thêm: "Tiểu Ngọc, tu vi của ngươi bây giờ là gì? Có phải ngươi đã là chân nhân trung kỳ rồi không?".

"Chân nhân trung kỳ?" - Dương Tiểu Ngọc lắc đầu - "Ta vẫn chưa phải".

"Thì ra vẫn chưa...".

Chu Đại Trù nhận được đáp án thì thở ra một hơi. Hắn cảm thấy như vậy mới là hợp lý. Dương Tiểu Ngọc nàng dù sao cũng chỉ mới tu luyện được mười tám năm, năm nay tuổi cũng bất quá hai ba. Hai mươi ba tuổi trở thành chân nhân trung kỳ? Thế không phải là đả kích tâm linh người khác lắm sao?

Cần biết, Chu Đại Trù hắn đây hai mươi lăm tuổi, tuy cũng sở hữu thiên phẩm linh căn như ai nhưng vẫn chỉ là một tên tiểu tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ thôi a.

Người với người sẽ có chênh lệch, cái đó hắn hiểu được. Nhưng chênh lệch thì cũng cần có chừng mực, như vậy người ta mới không cảm thấy thất vọng về bản thân mình quá nhiều.

"May vẫn chưa phải chân nhân trung kỳ, nếu không thể nào lão nhân gia cũng lôi ta ra giáo huấn, chê bai một trận...".

Nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước, Chu Đại Trù bày ra bộ dáng tươi cười, đang toan chúc mừng Dương Tiểu Ngọc thì...

"Đại Trù." - Dương Tiểu Ngọc nói - "Mặc dù hiện tại chưa phải, nhưng cánh cửa trung kỳ ta nghĩ mình đã tiến vào một bước rồi. Trong vòng ba năm tới, ta có lòng tin sẽ chính thức đột phá".

Chu Đại Trù: "...".

Hắn đã hoá thành pho tượng, cứng đơ luôn rồi.

Dương Tiểu Ngọc, nàng mới nói cái gì a? Đã đặt một chân vào cánh cửa trung kỳ, nội trong ba năm sẽ chính thức đột phá?

Sát nhân! Đây là sát nhân! Giết người không cần dao!

"Khục khục...".

"Đại Trù, huynh không sao đấy chứ?".

Đáp lại Lăng Tiểu Ngư - người mới dang tay dìu đỡ mình, Chu Đại Trù lắc đầu: "Không sao, súyt tí hộc máu thôi".

...

"Hừm...".

Theo sau tiếng hắng, Đồ Tự chậm rãi tiến về phía ba người Chu Đại Trù. Hắn nhìn Dương Tiểu Ngọc, nở nụ cười thân thiện: "Dương sư muội, chúc mừng muội đã đột phá".

"Cảm ơn sư huynh." Rất hữu lễ, Dương Tiểu Ngọc hồi đáp.

Trong dạ thầm khen, Đồ Tự hỏi: "Dương sư muội, mới rồi ta nghe muội nói đã đặt một chân vào cảnh giới trung kỳ, nội trong ba năm có thể đột phá...".

Mặc dù Đồ Tự nói chưa hết ý nhưng Dương Tiểu Ngọc vẫn dễ dàng hiểu được. Nàng xác nhận: "Sư huynh nghe không lầm, muội đích xác đã ở ngưỡng cửa chân nhân trung kỳ".

"Vậy... Chuyện đột phá, sư muội nắm chắc bao nhiêu?".

"Mười phần".

...

Đồ Tự im lặng. Xung quanh mọi người cùng im lặng. Sự tự tin của Dương Tiểu Ngọc, nó khiến bọn họ rất bất ngờ.

Hít nhẹ một hơi, Đồ Tự nghiêm túc nói ra: "Dương sư muội, tương lai Thiên Kiếm ta trông cậy vào muội".

"Sư huynh nặng lời, muội chỉ...".

Dương Tiểu Ngọc nói tới đấy thì ngưng hẳn. Thần tình đại biến, nàng đột nhiên vươn tay đem Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù nắm lấy rồi phóng thẳng lên không trung, miệng đồng thời hô lớn: "Mau tránh!".

Tuy có ngạc nhiên nhưng những người còn lại, từ Tô Đông Vũ, Lưu Cảnh Thiên, Giang Hạc, Tô Triệt cho đến Lâm Oánh, Âm Tiểu Linh, Đồ Tự, tất cả đều phản ứng không chậm, vội vàng rời xa mặt đất.

Chỉ là... bọn họ liệu đã thành công tránh thoát?