Chương 256: Bình Thản Đối Mặt

Tiên Môn

Chương 256: Bình Thản Đối Mặt

Đem cánh tay thu lại, Chu Đại Trù bỗng trở nên ấp úng: "Hmm... Tiểu Ngư à, ta nói cái này ngươi đừng buồn nhé".

"Sư huynh, chuyện gì vậy?".

"Tiểu Ngư, bộ dạng của ngươi...".

"Bộ dạng của đệ làm sao?".

"Bộ dạng của ngươi... Tiểu Ngư, hay là ngươi tự soi gương đi".

Thần tình nghi hoặc, Lăng Tiểu Ngư y lời làm theo, dùng đạo thuật tạo ra một tấm gương bằng nước ở trước mặt...


"Cái này...".

Chưa xem chưa biết, vừa nhìn xong, Lăng Tiểu Ngư suýt tí thì bị hình ảnh của chính mình doạ sợ. Kẻ đang ở trong gương, hình như hơi tiều tụy quá thì phải.

"Hừm...".

Che miệng hắng nhẹ, Chu Đại Trù chân thành khuyên nhủ: "Tiểu Ngư, hổng ấy ngươi 'bế quan' thêm mấy ngày nữa đi. Chứ với bộ dạng này, ta sợ tam sư huynh và tứ sư tỷ sẽ buộc lòng phải hỏi han a".

"Sư huynh, đệ...".

"Được rồi, Tiểu Ngư ngươi không cần phải giải thích đâu. Mà ngươi cũng đừng có lo, cứ để đấy cho ta. Gì chứ chuyện tẩm bổ thân thể sư huynh ta rành lắm, vào bếp làm vài món ngon là xong ngay ấy mà".

Hai tay đặt cả lên lưng Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù vừa đẩy người huynh đệ của mình vào phòng vừa nhắn gửi: "Tiểu Ngư ngươi cứ vào 'bế quan' đi, mọi chuyện còn lại để đấy sư huynh xử lý".

"Sư huynh, đệ...".

"Sầm" một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.

...

Trong ba ngày tiếp theo, Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng mấy khi bước ra khỏi phòng, phần lớn thời gian đều ngồi đả toạ điều tức cả. Lẽ dĩ nhiên, suốt quãng thời gian ấy, Chu Đại Trù đã thường xuyên ghé qua thăm hỏi. Và cứ mỗi lần như vậy, hắn lại mang theo một chiếc hộp đựng đầy thức ăn, đều là những món mà Lăng Tiểu Ngư ưa thích nhất.

Chu Đại Trù, hắn quả đã vô cùng tận tâm. Đáp lại, người huynh đệ của hắn cũng không phụ kỳ vọng, rất nhanh đã liền lấy lại vóc dáng, giống như trước đây.

Thế rồi, sang ngày thứ tư, cuộc "bế quan" chính thức kết thúc. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã có thể điềm nhiên đối mặt với mọi người. Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, Dương Tiểu Ngọc, Lệ Thắng Nam, và thậm chí là...

...

"Sư phụ, không biết người tìm đệ tử có việc gì?" Đứng tại cửa phòng mình, Lăng Tiểu Ngư nhìn người vừa viếng thăm, thấp giọng hỏi.

Thanh âm kia nghe rất bình thản, hoàn toàn chẳng có tí nào gọi là bối rối, kích động. Thái độ ấy, nó cứ như thể giữa hắn và người đứng trước mặt, cả hai vốn chưa từng phát sinh chuyện gì khó xử vậy.

Sau vài giây im lặng thầm quan sát, trong bộ tử y quen thuộc, Lăng Thanh Trúc hồi đáp, bằng một câu hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, nghe Đại Trù nói ngươi đã thông suốt?".

"Đệ tử đã thông suốt".

Chất giọng vẫn điềm nhiên như cũ, không hề trắc trở.

"Có lẽ nó đã thực sự thông suốt rồi".

Lăng Thanh Trúc thầm nghĩ, rồi mở miệng: "Vậy thì tốt. Ta yên tâm rồi".

Trở lại vấn đề chính, nàng thông tri: "Tiểu Ngư Nhi, ta tới báo cho ngươi biết một chuyện. Là về Trường Sinh Đan".

Lăng Tiểu Ngư dõi mắt nhìn, làm như chợt nhớ ra điều gì, vội tránh sang một bên.

"Sư phụ, người hãy vào phòng đi ạ".

Lăng Thanh Trúc thoáng do dự, nhưng rồi cũng nhấc chân lên.

...

"Sư phụ, người ngồi đi".

"Ừ".

Đợi cho ân sư an vị trên ghế, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới hỏi: "Sư phụ, vừa rồi người đề cập tới Trường Sinh Đan, không biết là chuyện gì? Lẽ nào quá trình luyện chế linh đan có xảy ra bất trắc?".

Theo sau cái lắc đầu, Lăng Thanh Trúc nói: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi không cần lo, mọi thứ vẫn ổn".

"Ừm... Hôm nay ta đến đây chỉ là muốn báo cho ngươi biết, sau chín chín tám mốt ngày nữa thì linh đan sẽ thành. Thời gian có hơi lâu, hy vọng ngươi có thể kiên nhẫn chờ...".

"Không sao ạ." - Lăng Tiểu Ngư vui vẻ mỉm cười - "Sư phụ đừng bận tâm, đệ tử có thể đợi được. Chỉ cần luyện ra được linh đan hoàn mỹ, giúp Yến cô cô kéo dài thọ mệnh, nói gì tám mươi mốt ngày, vài ba năm đệ tử cũng sẽ kiên nhẫn đợi chờ".

"Xuy...".

Đồ nhi cười, sư phụ cũng cười. Lăng Thanh Trúc bĩu môi: "Linh đan hoàn mỹ? Tiểu tử ngươi nghĩ muốn có Trường Sinh Đan hoàn mỹ là dễ dàng lắm chắc. Ta luyện đan chứ đâu có hấp bánh".

"Sư phụ, bản lãnh của người rất cao mà".

"Bản lãnh ta cao nhưng Trường Sinh Đan cũng đâu phải thứ dễ nhai. Mấy ngày qua ta đây đã hao phí rất nhiều tinh lực với nó a".

...

...

Tiếu ý dần lắng, thanh điệu dần thưa, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy. Ra tới cửa, nàng chợt quay đầu. Lấy ra một chiếc lọ nhỏ, nàng đưa cho Lăng Tiểu Ngư:

"Tiểu Ngư Nhi, cầm lấy".

"Sư phụ, đan dược này...".

"Đừng từ chối. Lần trước bảo Đại Trù gọi ngươi đến, vốn dĩ đã định cho ngươi".

...

"Tiểu Ngư Nhi, nhớ tu luyện cho tốt, đừng làm vi sư thất vọng".