Chương 193: Sư Đồ Đoàn Tụ
"Sư phụ?".
"Sư phụ?" - Trông thấy đồ nhi vừa nhận ra mình bỗng liền thay đổi sắc mặt, Lăng Thanh Trúc khó tránh nghi ngờ - "Không phải ta thì ngươi nghĩ là ai?".
"Tiểu Ngư Nhi, chẳng lẽ ngươi đang đợi người nào?".
"K-Không có." Lăng Tiểu Ngư lập tức phủ nhận.
"Thật là không có? Nhưng bộ dạng của ngươi đáng nghi lắm".
"Sư phụ, chỉ là do đệ tử quá bất ngờ thôi".
Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư liền chuyển ý: "Sư phụ, người vào phòng đi".
...
Lát sau, bên trong căn phòng.
Lăng Thanh Trúc tự mình đưa tay kéo ghế ngồi xuống, ngồi xong thì hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, mấy ngày qua tiểu tử ngươi ở đây thế nào? Có xảy ra chuyện gì không?"
"Cũng không có gì đặc biệt ạ".
Lăng Tiểu Ngư quan tâm hỏi lại: "Sư phụ, còn người? Người đã lấy được tinh huyết Thiên Hồ chưa?".
Chép môi, Lăng Thanh Trúc tỏ ra bất mãn: "Hừ, tiểu tử ngươi chỉ nghĩ đến tinh huyết Thiên Hồ thôi à?".
Hiểu ra ý tứ, Lăng Tiểu Ngư vội đính chính: "Sư phụ, ý đệ tử không phải như vậy...".
"Không phải vậy thì là gì?".
Hờn trách còn chưa tan, Lăng Thanh Trúc bắt đầu kể khổ: "Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi có biết chuyến này tới Thanh Khâu ta đã phải chịu biết bao nhiêu hung hiểm không? Vì muốn lấy được tinh huyết Thiên Hồ về luyện chế đan dược giúp Yến cô cô ngươi kéo dài thọ mệnh mà tính mạng của ta thậm chí đã suýt bỏ lại đó luôn rồi a".
"Sư phụ, Thiên Hồ tộc gây khó dễ cho người sao?".
"Đâu chỉ là gây khó dễ. Bọn họ còn muốn giết người nữa kìa".
Đứng kế bên, Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì trong lòng càng vướng mắc. Hắn không hiểu. Trước lúc rời đi, sư phụ hắn chẳng phải đã nói mình từng cứu mạng nhị công chúa Thiên Hồ tộc, đối với Thiên Hồ tộc là một ân nhân ư? Tại sao bây giờ lại bảo suýt bị bọn họ giết chết?
"Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Dường như cũng đoán được tâm ý đồ nhi, Lăng Thanh Trúc nửa chân nửa giả mà thuật lại: "Haizz... Còn có thể là chuyện gì. Đen đủi quá thôi...".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi còn nhớ chuyện ta bị trọng thương lần trước chứ?".
"Ý sư phụ là việc người bị ám toán ở Ô Long Cốc, lúc đi lấy Trường Sinh Thụ?".
"Ừ, chính là lần đó".
Lăng Thanh Trúc tiếp lời: "Tiểu Ngư Nhi, nữ nhân đeo mặt nạ từng ám toán ta tại Ô Long Cốc, nàng ta đã xuất hiện ở Thanh Khâu Sơn".
"Thanh Khâu Sơn...".
Lăng Tiểu Ngư nhẩm lại, thử đoán: "Sư phụ, nữ nhân đeo mặt nạ kia có ý đồ với Thanh Khâu?".
"Đúng là có ý đồ." - Lăng Thanh Trúc gật đầu - "Tuy chưa rõ mục đích cụ thể là gì nhưng theo như những gì ta được biết thì ả đã sát hại một tộc nhân của Thiên Hồ tộc. Cũng chính vì hành động này của ả nên mới khiến ta suýt tí thì mất mạng".
Lăng Tiểu Nghi hơi khó hiểu: "Sư phụ, ra tay là nữ nhân đeo mặt nạ, cớ gì người lại bị liên lụy?".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu: "Tiểu Ngư Nhi à, chuyện trên đời không phải lúc nào cũng đơn giản như ngươi nghĩ đâu".
Theo sau tiếng thở nhẹ, nàng nói tiếp: "Tiểu tử ngươi cũng biết đấy, nhân - yêu xưa nay vốn đâu có hoà hợp gì. Thiên Hồ tuy tự coi mình cao quý hơn yêu, nhưng như thế đâu có nghĩa sẽ nhìn nhân loại thuận mắt hơn".
"Hoàn toàn trái lại, tộc nhân Thiên Hồ, bọn họ thậm chí còn rất khinh thị con người chúng ta. Trong mắt họ, con người chính là những kẻ xảo quyệt và dối trá nhất...".
"Lại nói, nữ nhân đeo mặt nạ kia sớm không tới muộn không tới, lại chọn đúng ngay thời điểm ta vừa tiến nhập Thanh Khâu chưa lâu liền ra tay sát hại tộc nhân Thiên Hồ. Ta là nhân loại, ả cũng là nhân loại, với quan niệm cố hữu về nhân loại của cái đám Thiên Hồ tộc tự nhận mình cao quý kia, bọn họ không hoài nghi ta mới lạ".
Lăng Tiểu Ngư nghe qua, trong lòng ít nhiều cũng hiểu được nguồn cơn cớ sự. Hắn hỏi, vẻ mặt rất đỗi quan tâm: "Sư phụ, vậy sau đó thế nào? Thiên Hồ tộc có gây thương tổn gì đến người không?".
"Có sao không".
Rất không biết xấu hổ, Lăng Thanh Trúc bịa chuyện: "Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi không biết đó chứ, cái đám Thiên Hồ tộc kia chẳng những bắt giam ta mà còn tra tấn, hành hạ ta nữa. Nhất là hồ vương Thiên Hồ Đại Mi kia".
"Ngươi biết không, nàng đã ném ta vào một nơi tối tăm mù mịt, từng giờ từng khắc đều ra sức giày vò ta, thật là khiến cho ta muốn sống không được muốn chết chẳng xong...".
Lăng Thanh Trúc càng nói thì gương mặt càng hằn lên nét đau đớn. Răng cắn lấy môi, mi che đôi mắt, dáng vẻ khổ sở, đáng thương vô cùng.
Biểu cảm kia, sự thương tâm ấy, Lăng Tiểu Ngư thấy được, còn là rất rõ. Nhưng... Trực giác lại đang mách bảo hắn có gì đó sai trái. Đặc biệt là khi hắn quan sát người ngồi trước mặt thêm một lần nữa.
Tóc vẫn đen, da vẫn trắng, đôi tay vẫn thon thả mịn màng,..., từ đầu tới chân, làm gì có chỗ nào có dấu hiệu từng bị tra tấn, hành hạ?
Sư phụ hắn, nàng rành rành vẫn hoàn hảo vẹn nguyên kia mà.