Chương 181: Sát Lệnh Thiên Hồ
Lăng Thanh Trúc vừa đi chưa lâu thì từ bên ngoài thạch thất, một nữ thị vệ đã tiến vào bẩm báo: "Vương, Bắc Gia đại nhân đã tới".
"Cho hắn vào".
...
Tầm chục giây sau.
Trừ bỏ Thiên Hồ Đại Mi thì bên trong thạch thất hiện đã có thêm một người nữa: Thiên Hồ Bắc Gia.
Trong bộ bạch y thanh nhã, hắn dừng trước tấm rèm, kính cẩn lên tiếng: "Mẫu thân".
Phía bên kia, Thiên Hồ Đại Mi nghe rõ nhưng chưa hồi đáp. Thay vào đó, nàng đưa tay vén rèm, chậm rãi bước ra.
Tương tự nhi tử mình, bộ đồ mà Thiên Hồ Đại Mi đang mặc cũng thuần một màu trắng; khác, có chăng là nó được thiết kế phức tạp hơn, hoạ tiết nhiều hơn. Và tất nhiên là cũng sang trọng hơn. Đặc biệt là phần cổ và vai áo. Ở nơi ấy, có sáu bộ da hồ ly nguyên vẹn đang được đính vào, chính chúng đã làm tôn lên vẻ quyền uy, quý phái của nàng.
Cần nói, sáu bộ da hồ ly nguyên vẹn kia, chúng không phải hàng giả, cũng chẳng phải từ chốn xa xăm nào lấy về. Chúng là da thật, được lột từ trên thân thể của những tộc nhân Thiên Hồ có uy vọng đã chết.
Ghê rợn ư?
Đối với Thiên Hồ tộc thì không. Trong quan niệm của tộc nhân Thiên Hồ, có thể được hồ vương sử dụng thân thể mình sau khi chết, đấy là một vinh hạnh lớn lao.
...
Nhân - yêu khác biệt, tư tưởng bất đồng chẳng có gì lạ.
Huống hồ, trang phục bất quá cũng chỉ là trang phục, đủ để nói lên điều gì?
Đáng chú ý đây, thiết nghĩ nên là tướng mạo của Thiên Hồ Đại Mi.
Khí chất cao quý, đó đã là lẽ dĩ nhiên, chẳng cần bàn cãi. Riêng phần nhan sắc... Không ngoa khi bảo rằng nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đương thời.
Sắc đẹp của nàng, nó ở một đẳng cấp khác biệt hoàn toàn với tất thảy mọi nữ nhân. Dương Tiểu Ngọc, Âm Tiểu Linh, Thiên Hồ Nguyệt hay thậm chí kể cả Lăng Thanh Trúc, bất kể là ai trong số những nữ nhân Lăng Tiểu Ngư từng nhìn thấy thì đều vô pháp so được. Từ mái tóc dài đen mượt, đôi mắt đa tình ướt át cho tới cánh mũi cao thon, bờ môi đỏ mọng, làn da trắng sứ không tì vết,..., toàn bộ đều vô cùng hoàn mỹ.
Nếu trên đời thật có tiên tử, dám cá dung nhan cũng bất quá như vầy.
...
Sau cái liếc nhìn thoáng qua nhi tử, Thiên Hồ Đại Mi chuyển hướng bước sang chỗ chiếc bàn mà Lăng Thanh Trúc đã ngồi ban nãy. An vị xong thì mới nói: "Bắc Gia, con thân là thống lĩnh Ngoại vệ, có nhiệm vụ bảo hộ Thanh Khâu, bảo vệ Thiên Hồ tộc. Ấy vậy mà lúc địch nhân xâm nhập, con lại không mảy may hay biết chút gì, phải đợi đến khi có tộc nhân bị sát hại, được người tri hô mới tỏ tường cớ sự...".
"Bắc Gia, con giải thích thế nào đây?".
"Mẫu thân...".
Thiên Hồ Bắc Gia cúi đầu, giọng tự trách: "Tất cả đều lỗi của hài nhi. Hài nhi không có gì để giải thích, khẩn xin mẫu thân trách phạt".
"Trách phạt thì ta đương nhiên sẽ trách phạt. Nếu không, ta làm sao có thể ăn nói với thân nhân người đã khuất? Làm sao ăn nói với tộc nhân trên dưới?".
"Là hài nhi đã khiến mẫu thân phiền lòng".
...
"Haizz...".
Thiên Hồ Đại Mi thở dài, tay xoa lấy trán, vẻ chừng mệt mỏi: "Thế đạo càng lúc càng khó lường, lòng người càng lúc càng khó đoán".
...
Giây phút trầm tư qua đi, Thiên Hồ Đại Mi lại trở về với phong thái oai nghiêm thường thấy. Nàng rời khỏi ghế, nói trong khi tấm lưng yêu kiều vẫn đang xoay về phía nhi tử: "Bắc Gia, chuyện trách phạt tạm thời để đấy. Trước mắt, ta có nhiệm vụ giao cho con đi làm".
"Mẫu thân, xin cứ nói".
"Ngay ngày mai con hãy dẫn theo toàn bộ Ám Tử Vệ, tiến hành một cuộc thanh trừng".
Thanh trừng?
Thiên Hồ Bắc Gia hơi nghi hoặc: "Mẫu thân, chẳng hay mẫu thân muốn loại bỏ thế lực nào?".
"Ma môn tà giáo".
Thiên Hồ Đại Mi xoay người lại, nói rõ hơn: "Ta cho con thời hạn ba ngày. Nội trong ba ngày con phải quét sạch toàn bộ đám tu sĩ nhân loại tà ma ngoại đạo kia".
"Nhớ kỹ. Sau ba ngày, nếu ngàn dặm Thanh Khâu vẫn còn sót lại một tên tà tu nào thì tội của con sẽ nhân lên gấp bội, cực hình phải chịu sẽ nhiều thêm gấp đôi".
Thiên Hồ Bắc Gia hít nhẹ một hơi, thanh âm quả quyết: "Mẫu thân yên tâm, hài nhi sẽ không để người thất vọng. Ba ngày sau, ngàn dặm Thanh Khâu chắc chắn sẽ sạch bóng tà tu".
"Không".
Hơi ngoài ý muốn, Thiên Hồ Đại Mi đột nhiên lắc đầu. Và hành động đó, nó khiến cho Thiên Hồ Bắc Gia cảm thấy thắc mắc. Nhưng... cũng chẳng quá lâu.
Sau cái lắc đầu, Thiên Hồ Đại Mi liền nói: "Bắc Gia, ta muốn ngàn dặm Thanh Khâu không chỉ vắng bóng tà tu mà còn vắng hẳn nhân loại".
"Ý mẫu thân là...?".
"Tà tu phải chết, còn về tu sĩ chính giáo... Không giết nhưng cũng không dung. Đuổi bọn họ đi".
"Hài nhi đã hiểu." - Thiên Hồ Bắc Gia nhận mệnh - "Mẫu thân, tất cả sẽ như người mong muốn".
"Tốt... Con lui xuống đi".