Chương 117: Lo Lắng
Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, thời gian ước tính cũng hơn nửa giờ có lẻ thì Lăng Thanh Trúc mới chính thức hoàn thành quá trình "chỉnh sửa" dung nhan của mình. Đối với diện mạo mới này nàng khá hài lòng, rất tự tin có thể lay động được ý chí của đồ nhi. Việc còn lại bây giờ của nàng chỉ là đợi hắn tỉnh dậy rồi bắt đầu trổ tài diễn kịch nữa thôi.
...
"Hmm... Để xem nào".
Lăng Thanh Trúc đứng trước bệ đá - nơi Lăng Tiểu Ngư đang nằm, thoáng ngẫm rồi chợt lắc đầu: "Đặt hắn ở chỗ này có lẽ không ổn lắm. Tiểu Ngư Nhi vừa tỉnh dậy đã liền nhìn thấy mình, như vậy thì đâu có nghĩ được gì nhiều...".
Trải qua sự cân nhắc thiệt hơn, Lăng Thanh Trúc cuối cùng quyết định làm thêm một việc nữa. Thay vì để đồ nhi an vị trên bệ đá thì nàng lại đem hắn đặt vào một gian thạch thất ở phía bên trong động, cách ngoài này tầm độ ba mươi thước có lẻ.
Xong xuôi đâu đấy, nàng xoay người trở ra, trèo lên trên bệ, nằm xuống đúng ngay vị trí mà Lăng Tiểu Ngư đã nằm ban nãy. Có điều là tư thế của nàng, nó lại không được thoải mái gì cho cam. Mặt úp xuống trong khi hai chân thì đặt nửa trên bệ nửa ở dưới bệ, trông... khá là tội nghiệp.
Lăng Thanh Trúc, nàng thực diễn rất nhập tâm a.
...
...
Gần một khắc sau.
Quả đúng như Lăng Thanh Trúc tính toán, khi trời tối hẳn thì đệ tử của nàng - Lăng Tiểu Ngư - cũng cựa mình tỉnh giấc.
Sau một tiếng "ưm" khẽ, cặp mắt hắn từ từ mở ra...
"Đây... là đâu?".
"Ta không phải đang cùng Lưu sư huynh giao đấu trên Ngũ Kiếm Đài sao...".
Trong cái nhăn mày trĩu nặng, Lăng Tiểu Ngư ngồi dậy, cố hồi tưởng mọi việc.
...
"Phải rồi, lúc đó ta đã thiêu đốt cốt nguyên để đánh ra Phật Nộ Đồ Sinh - chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp, kế đấy thì...".
"Lưu sư huynh đã bị ta đánh bại, còn bản thân ta cũng vì suy kiệt mà ngã xuống...".
"Hình như... Hình như chính sư phụ đã đỡ ta...".
Tinh quang ánh lên trong mắt, Lăng Tiểu Ngư ngẩng nhìn chung quanh, rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề.
"Chỗ này là Huyền Âm Động. Lẽ nào sư phụ đã mang ta về đây?".
"Phải rồi, thương tích của ta...".
Nhớ đến tình trạng của mình, Lăng Tiểu Ngư vội quan sát thân thể tứ chi, rồi dùng nội thị thuật tra xét tâm mạch, đan điền...
"Làm sao có thể...".
"Cốt nguyên chẳng những không hao hụt chút nào mà còn rất dư dả; căn cơ, cảnh giới cũng ổn định vô cùng...".
...
"Ta hiểu rồi. Là sư phụ đã chữa trị cho ta".
Nghĩ đến ân sư, Lăng Tiểu Ngư cảm thấy hết sức hổ thẹn. Bản thân hắn cũng là tu sĩ, hắn đương nhiên biết cốt nguyên một khi bị hao tổn quá nhiều thì sẽ đưa đến hậu quả gì. Muốn chữa trị, chỉ e cái giá bỏ ra là không hề nhỏ.
"Ta đã làm phiền lòng sư phụ".
Mang theo tâm trạng áy náy, Lăng Tiểu Ngư chuyển thân đứng dậy, hướng cửa thạch thất bước ra. Hắn muốn tìm gặp ân sư để dập đầu nhận lỗi.
Đường chẳng tính xa, khoảng cách ba mươi thước dư rất nhanh liền qua hết. Từ trong gian thạch thất nọ, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư hiện đã ở hẳn bên ngoài. Tất nhiên, với sự sắp xếp của Lăng Thanh Trúc, hắn không khó khăn để tìm ra được nàng.
...
"Sư phụ".
Hô gọi nhưng chẳng nhận được hồi âm, nhìn kỹ lại thấy tư thế nằm của ân sư không đúng, Lăng Tiểu Ngư bất giác mà trở nên lo lắng.
Hắn bước vội tới bên bệ đá, tay đặt lên người Lăng Thanh Trúc, tiếp tục lay gọi.
"Sư phụ".
"Sư phụ...".
Qua mấy bận lay gọi mà ân sư vẫn chẳng phản ứng chút gì, tâm tình Lăng Tiểu Ngư càng chùng xuống. Nét mặt khẩn trương thấy rõ, hắn chầm chậm đem người đang nằm bên dưới xoay lại.
Một diện mạo tiều tụy đến khó tin hiện ra.
Khuôn mặt trắng bệch, hai mắt thâm quần, tóc rối môi khô, nơi khoé miệng thậm chí còn có vết máu vương đọng... Bộ dạng này, rõ ràng là của người đang bị tổn thương nghiêm trọng.
Tựa như sét đánh ngang tai, Lăng Tiểu Ngư vừa nhìn thấy sư phụ mình như vậy thì hai mắt liền mở trừng, toàn thân cứng đờ. Hắn chết lặng.
Nhưng... còn chưa chết hẳn. Sau một lúc đứng im bất động, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng lấy lại được năng lực phản ứng. Hắn hoảng hốt hô lên: "Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ làm sao thế này?!".
"Sư phụ...!".
...
"Không được loạn, trước phải kiểm tra...".
Cố giữ chút bình tĩnh sau cùng, Lăng Tiểu Ngư bắt lấy một trong hai cánh tay của Lăng Thanh Trúc, mau chóng tra xét.
Chưa xem còn đỡ, vừa xem xong, tâm hắn liền chìm vào đáy cốc. Mạch tượng của sư phụ hắn, nó yếu nhược vô cùng. Bên trong thể nội thậm chí cũng...
"Sao có thể... Tại sao sư phụ lại bị tổn thương nặng tới như vậy...".
"Ta...".
"Đúng rồi. Ta phải đi gọi người tới! Ta phải đi mời chưởng môn sư bá...".
Giờ phút này Lăng Tiểu Ngư đã chằng nghĩ được nhiều nữa. Hắn chỉ biết sư phụ mình hiện rất bất ổn, cần được cứu chữa ngay. Nhưng với tu vi của hắn thì chắc chắn không thể. Hắn phải tìm một vị trưởng bối. Mà trong bốn vị phong chủ còn lại của Thiên Kiếm Môn, đạo hạnh của chưởng môn Cơ Thành Tử là cao nhất.
"Sư phụ, đệ tử đi tìm chưởng môn sư bá! Người nhất định phải đợi đệ tử về...".
Lăng Tiểu Ngư nói xong liền quay mặt, đang tính phóng đi thì bất ngờ, một bàn tay chợt đưa ra níu giữ.