Chương 105: Hiểu Lầm
Lăng Thanh Trúc rất giận nhưng chỉ để ở trong lòng. Bỏ ngoài tai những lời tán dương, cảm thán của đám đồ nhi Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, gạt luôn những ánh mắt soi mói của mấy người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường,..., nàng bảo trì im lặng, tiếp tục theo dõi trận đấu...
...
"Keng!".
"Keng!".
"Oành...!".
Khắp bốn phương tám hướng Ngũ Kiếm Đài, đâu đâu cũng thấy linh quang ngập tràn. Vàng - xanh hai màu, chúng va chạm nhau liên tục. Cục diện phải nói rất chi cân bằng.
Chính điều đó - thế cục cân bằng nọ - đã khiến mọi người phải tập trung theo dõi.
Vốn dĩ trước khi trận đấu diễn ra, mọi người ai nấy đều cho rằng thế trận sẽ nghiêng hẳn về một phía, rằng rất nhanh Lăng Tiểu Ngư sẽ bị đánh bại. Nhưng không...
Cho đến lúc này, dù đã trải qua hơn trăm đường kiếm của Lưu Cảnh Thiên nhưng Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn trụ vững. Mà, đâu chỉ bám trụ, hắn đã đáp trả rất quyết liệt đấy chứ. Ngoại trừ mấy phút đầu có phần "bất lực" ra thì xuyên suốt trận đấu từ nãy tới giờ, chưa một lần nào Lưu Cảnh Thiên chiếm được thượng phong trước hắn cả.
Một tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ lại có thể liên tục tung ra những đòn đánh ở cấp bậc vấn đỉnh hậu kỳ lâu như vậy, chuyện này ngẫm cũng đáng lưu tâm lắm.
Giống như hầu hết các môn nhân đang có mặt, Lưu Cảnh Thiên đã dẹp đi lòng khinh thị với Lăng Tiểu Ngư. Bất kể đã dùng thủ đoạn gì thì thực lực của Lăng Tiểu Ngư lúc này thật sự đủ tư cách để hắn phải xuất ra bổn sự chân chính rồi.
Tay nới lỏng, rồi thả hẳn Thanh Khâu. Hắn nói trong khi vẫn để bảo kiếm của mình lơ lửng ở phía trước:
"Lăng sư đệ, kể từ lúc này trận đấu mới thực sự bắt đầu".
Một lời thông tri, cũng là cảnh báo. Lăng Tiểu Ngư hiểu được. Hắn biết, Lưu Cảnh Thiên đã muốn nghiêm túc.
Dù vậy, hắn không sợ. Từ nãy giờ, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chỉ mới "thử nghiệm" mà thôi.
Hơn trăm lần va chạm vừa rồi, được Lăng Tiểu Ngư hắn sử dụng là gì? Bất quá tầng thứ nhất của Đại Bi Thiên Diệp! Trong khi đó, bản lãnh chân chính của hắn là tầng thứ ba kia!
Thật lòng, Lăng Tiểu Ngư hắn đã không nghĩ khi sử dụng toàn bộ lực lượng để thi triển Đại Bi Thiên Diệp thì uy năng của chưởng pháp sẽ trở nên kinh khủng tới như vậy. Trước kia, do sợ đưa đến chú ý nên mỗi lần thực hành chưởng pháp Đại Bi, hắn chỉ dám dùng một phần linh lực để triển khai. Cũng bởi vì lẽ đó mà mãi đến tận hôm nay hắn mới đo lường được uy năng chân chính của loại đạo thuật này.
Quá mạnh mẽ. Quá thần diệu.
Chỉ tầng thứ nhất thôi thì uy lực của chưởng pháp đã gia tăng từ vấn đỉnh trung kỳ lên vấn đỉnh hậu kỳ, thế nếu là tầng thứ hai, tầng thứ ba đâu này?
Đây rõ ràng là một loại đạo thuật giúp người ta vượt cấp chiến đấu.
"Tốt rồi. Dựa vào sự thần diệu của Đại Bi Thiên Diệp, ta nhất định có khả năng để tranh đoạt công bằng với Lưu sư huynh".
Càng tự mình thể nghiệm thì lòng tin của Lăng Tiểu Ngư càng tăng cao. Một cách lặng lẽ, hắn bắt đầu vận hành pháp quyết tầng thứ hai của Đại Bi Thiên Diệp.
Lưu Cảnh Thiên nếu đã muốn nghiêm túc, như vậy Lăng Tiểu Ngư hắn cũng cần đáp lễ một cách tương xứng.
Thêm một lần nữa, khí tức trên người Lăng Tiểu Ngư lại thay đổi. Tóc dài không gió tự bay, hắn rất nhanh đã sẵn sàng tung chiêu ứng phó.
Và thực tế thì... hắn đã tung chiêu thật. Tay phải thanh quang chợt loé, để ngăn chặn đường kiếm của Lưu Cảnh Thiên, một chưởng kinh nhân đã được đánh ra.
Đại Bi Thiên Diệp: Hàng Ma Thủ!
"Oành...!".
...
Kiếm ảnh tan, Hàng Ma Thủ cũng tán, màn khởi đầu đã lấy kết quả hoà mà chấm dứt. Dĩ nhiên là trong sự ngạc nhiên của nhiều người.
Ở đây, có ai không nhận ra được là Lưu Cảnh Thiên đã thực sự nghiêm túc? Có ai không cảm nhận được uy lực thuộc cấp bậc vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong của hắn?
Tất cả đều biết. Khiến bọn họ bất ngờ chỉ có Lăng Tiểu Ngư. Chưởng pháp của hắn, uy lực vậy mà cũng tăng từ vấn đỉnh hậu kỳ lên đến hậu kỳ đỉnh phong rồi...
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Một tên tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ lại có thể cứng đối cứng với tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong sao?
Lại nói, Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong từ khi nào mà uy năng lại trở nên lợi hại như thế kia?
Có rất nhiều câu hỏi đang quanh quẩn trong tâm trí mọi người. Từ lớp đệ tử cho đến bậc trưởng bối. Lăng Thanh Trúc, nàng cũng nằm trong số những kẻ đang nghi vấn nọ.
Không thắc mắc làm sao được chứ? Lăng Tiểu Ngư là đệ tử của nàng, Thiên Diệp Thủ của hắn là do nàng truyền thụ, ấy vậy mà hôm nay, những gì hắn thể hiện lại vượt ra khỏi sự hiểu biết của nàng...
Chưởng pháp kia, nó thật sự là Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong sao? Uy năng không khỏi quá kinh người rồi đi...
"Không đúng... Không đúng... Thiên Diệp Thủ này đã không phải Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong ta nữa. Nó đã được cải biến...".
"... Chẳng lẽ cũng là do tên 'cao nhân' kia, chính hắn đã sửa đổi Thiên Diệp Thủ cho Tiểu Ngư Nhi?".
Lăng Thanh Trúc suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có thể quy cho 'vị cao nhân' mà mình chưa từng biết mặt kia. Trước nay Lăng Thanh Trúc nàng vẫn đinh ninh rằng Gia Gia là một tu sĩ tu vi thâm bất khả trắc, vậy nên có ra tay cải tiến được công pháp cũng là bình thường. Nàng chỉ lo ngại một điều: Sự "cải tiến" này liệu có ảnh hưởng tiêu cực gì tới Lăng Tiểu Ngư hay không.
Đạo thuật do tổ sư gia Lý Bất Tri để lại, há muốn cải tiến liền cải tiến được? Biết đâu chừng đối phương chỉ đắp được đầu mà không bù được đuôi, cuối cùng lại biến khéo thành vụng, làm hại cho đồ nhi của nàng...
"Cái tên ngu ngốc này... Trước nay ta còn tưởng hắn thật thà chất phác, thật không ngờ lại dám ở sau lưng ta tự ý theo ngoại nhân tu tập yêu công tà thuật".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi... thật là làm ta tức chết mà...".
Tới giờ phút này Lăng Thanh Trúc rốt cuộc cũng hiểu thế nào là "Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm". Lời dạy cổ nhân quả chẳng sai tí nào.
...
Theo nghĩa nào đó có thể nói là Lăng Thanh Trúc đã nhìn lầm con người Lăng Tiểu Ngư, tuy cũng không nhiều lắm.
Nhưng, có ai hiểu cho chứ?
Nói gì người ngoài, ngay đến chính các môn nhân thuộc chi mạch Trúc Kiếm Phong nàng là Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn cũng cho rằng chưởng pháp mà Lăng Tiểu Ngư đang thể hiện, toàn bộ đều là kiệt tác của Lăng Thanh Trúc nàng nữa là.
Mắt hiện tinh quang, đám người Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn không hẹn mà cùng nhìn về phía ân sư. Khá mau mắn, Chu Đại Trù nói trước: "Lão nhân gia, giờ thì con hiểu tại sao người lại để cho Tiểu Ngư thượng đài rồi. Thì ra người đã sớm an bài mọi việc...".
Mặc kệ Lăng Thanh Trúc có phản ứng hay không, hắn tiếp tục nói: "Chậc chậc... Lão nhân gia người cũng thật xấu bụng, lại bí mật truyền thụ cho Tiểu Ngư chưởng pháp lợi hại như vậy... Hì hì... Lão nhân gia người làm vậy là rất không công bằng nha...".
Lời thì tỏ ý trách cứ nhưng trên mặt, căn cứ biểu hiện tươi cười kia thì rõ ràng Chu Đại Trù vốn chẳng hề so đo một chút nào.
Cần gì phải? Lăng Tiểu Ngư là huynh đệ chí cốt của Chu Đại Trù hắn, huynh đệ lợi hại, Chu Đại Trù hắn vui còn không kịp ấy chứ.
Huống hồ... tên Lưu Cảnh Thiên kia thực sự rất khó đối phó, Lăng Tiểu Ngư "lợi hại" mới là nên.
"Tiểu Ngư, ngươi nhất định sẽ đánh bại được cái tên kiêu ngạo đó...".
...
"Hay thật, giờ thì trong mắt bọn chúng Lăng Thanh Trúc ta lại trở thành kẻ thiên vị...".
"Tiểu Ngư Nhi, đây là chuyện tốt tiểu tử ngươi dành cho ta đấy... Hừ, tiểu tử ngươi đã cả gan giấu giếm ta mà theo ngoại nhân tu tập yêu công tà thuật như vậy, nếu trận này không thắng được thì tiểu tử ngươi sẽ thấy hậu quả".
Giận thì giận, Lăng Thanh Trúc vẫn thật lòng mong muốn đứa đồ nhi kia của mình giành được thắng lợi, bằng vào bản lĩnh mà hoàn thành lời giao ước.
Thu xếp tâm tình, nàng lần nữa ngước mắt nhìn lên đài cao...
...
"Keng! Keng!".
"Keng!".
"Oành...!".
...
"Oành...!".
Trên đài, trận đấu giữa Lăng Tiểu Ngư và Lưu Cảnh Thiên vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi đến hồi kết. Thế trận thì vẫn cân bằng như cũ, chẳng ai chiếm được thượng phong.
Và điều đó, nó lại càng khiến một vài người phải nôn nóng ngóng trông. Ví như Tô Đông Vũ.
Đối với màn thể hiện của Lăng Tiểu Ngư từ nãy giờ, Tô Đông Vũ thật là không tài nào bình tĩnh cho được. Hắn rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất khó chịu. Vốn dĩ, trận đấu hôm nay hắn chỉ đơn thuần muốn trả đũa Dương Tiểu Ngọc, khiến nàng thay đổi suy nghĩ mà thôi. Hắn căn bản chưa từng coi trọng Lăng Tiểu Ngư, chưa từng đặt đối phương ở vị trí một đối thủ.