Chương 1: Xuyên Không

Tiên Ma Đế

Chương 1: Xuyên Không

Trấn Thiên năm nay hai mươi tuổi, là một sinh viên của một trường đại học nổi tiếng tại Hà Nội, vẻ ngoài cao ráo anh tuấn tiêu sái trên gương mặt luôn điểm một nụ cười tà mị, hắn nhìn qua có khí chất của một vị công tử hiền lành nhưng nếu có ai quen biết hắn sẽ biết ngay rằng hắn là một tên tiểu tử ngỗ nghịch tâm cao khí ngạo coi trời bằng vung.

Tuy hắn có càn rỡ cao ngạo nhưng hắn thực có tài, gia đình có điều kiện học trong trường đại học danh tiếng nhưng hắn học ở đây không phải bởi vì gia đình tạo điều kiện cho hắn học mà hắn tự nỗ lực thi vào bằng khả năng của mình, kết quả học tập của hắn luôn đứng trong những top đầu những người có kết quả tốt nhất đủ để thấy hắn thông minh ra sao.

Có tài có sắc lại có gia thế vậy nên hắn luôn là mục tiêu săn đuổi của các nữ sinh viên không chỉ trong mà cả bên ngoài trường học. hắn cũng là một tên đại háo sắc, thức ăn đến tận miệng ai có ngu ngốc đâu mà không ăn chứ đặc biệt những đồ dâng tận miệng này lại toàn là các mỹ nữ, tiểu thư, hoa khôi.

Trấn Thiên đang nằm lười chảy thây trên một bãi cỏ tại ngoại ô Hà Nội, hắn đang hồi tưởng lại vụ việc chiều nay trêu ghẹo các nữ sinh cấp ba gần nhà làm các nàng phải đỏ mặt chạy mất mà cảm thấy đắc ý. Trong lúc hắn đang hồi tưởng thì có một nhóm du côn hơn mười người có cầm theo vũ khí đến gần nơi hắn đang nằm, có tên cầm dao, có tên cầm kiếm, có tên thì mang theo cả sung.

- Đại ca, chính hắn là tên hung hắn phá hoại việc tốt của anh em ta lại còn đánh cho hai ba người phải nhập viện nữa.

Một tên da ngăm ngăm đen mặt mũi sưng húp nhìn qua có vẻ mới bị người giáo huấn cho thành đầu heo đến cha mẹ nhìn cũng không còn nhận ra chạy ra đến chỉ tay vào Trấn Thiên nói.

Nghe hắn nói vậy một tên mặt sẹo thân hình to lớn, sau thắt lưng có đeo súng đứng ra, nhìn hắn ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nói:

- Trấn Thiên, chúng tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, mày phá hoại chuyện bang hội chúng tao không phải ngày một ngày hai, cấp mặt mũi cho gia đình của mày cũng không thể cấp mãi được. Hôm nay phải chỉnh đốn mày một phen để mày nhớ mãi không còn dám xen vào chuyện bang hội của tao nữa.

Lúc này Trấn Thiên mới chậm rãi mở đôi mắt đen láy nhìn sâu không thấy đáy ra, từ từ đứng dậy nhìn đám du côn vừa tới, miệng mở một nụ cười tà mị, phong khinh vân đạm nói:

- Sao nào, nhịn nhiều quá không được tới uy hiếp tao hay sao?

Tên mặt sẹo nghe hắn nói vậy mặt cũng không biến sắc, khi tới đây hắn đã xác định nhất định phải dạy tên Trấn Thiên một bài học nếu không thì bang hội hắn khó làm ăn rồi, dù thế này cũng nhất quyết phải cho hắn biết nơi nào có thế chọc nơi nào không thể, nghĩ vậy tên mặt sẹo gằn giọng dứt khoát nói:

- Càn rỡ, nhất định hôm nay tao sẽ cho mày một bài học, không nhiều lời, anh em lên hảo hảo dạy dỗ hắn một trận.

Cả đám người nghe tên mặt sẹo nói vậy liền cùng nhau đi lên bao vây lấy Trấn Thiên. Trấn Thiên thấy tên mặt sẹo không nói chuyện liền động thủ, mặt liền biến sắc thầm nghĩ không tốt, nếu không chạy thoát thì hôm nay chết chắc. Hắn liền thủ thế nhìn lướt qua đám du côn đang bao vây lấy hắn nhằm tìm một kẽ hở có thể để chạy thoát.

Đám du côn nào có để cho hắn suy nghĩ liền cả đám liền lao lên xông vào đánh bắt hắn, không cho hắn có cơ hội rút lui. Trấn Thiên thấy vậy liền hiểu hôm nay không có cơ hội trốn thoát liền liều đánh tới thôi. Hắn liền chọn những tên yếu nhất lao tới đánh đấm túi bụi.

Hắn nhìn hiền lành nhưng thực không phải tên dễ chơi, hắn đã kiêm qua vài khóa võ thuật nếu đánh với vài ba tên nhìn không ra hồn này bị ép vào thế hạ phong thì hắn tự đâm đầu vào đậu hũ mà chết cũng không để đâu cho hết nhục, vài ba tên thì hắn còn có thể thủ thắng được nhưng đây là mười tên trong khi đó tên mặt sẹo cầm đầu vẫn còn đứng ở phía bên ngoài âm hiểm tà độc cười hắn.

Đám du côn này tuy có thể ép Trấn Thiên vào thế hạ phong nhưng với sự khéo léo luồn lách cách ra đòn biết tiến biết lùi của hắn đã làm bọn chúng cũng rất chật vật. Có tên không chịu được liền lấy cây côn rút hắn đã chuẩn bị sẵn trong túi quần ra lao tới. Trấn Thiên thấy vậy cũng sửng sốt, đám này nhất định chơi thật rồi, hắn tuy sửng sốt nhưng chốc lát lại quay về trạng thái lạnh lùng đón đỡ thế công của đám người. Tên cầm côn lao tới bổ nhào tới Trấn Thiên, nhưng cây côn chưa chạm tới người hắn, hắn liền dùng tay không đỡ lấy cây côn đạp cho tên cầm côn một cái làm hắn chấn bay ra ngoài.

Trong tay cầm cây côn hắn như được tiếp thêm sự tự tin vậy.

- A …

Hắn lao lên bổ nhào vào mấy tên đang đánh tới làm bọn chúng thét lên kinh hãi đau đớn, lúc này bọn chúng kiên nhẫn không đủ nữa, tên nào tên đấy đều rút vũ khí ra trừng mắt nhìn hắn lúc này bọn chúng đã căm phẫn tới cực điểm.

- Mau bỏ vũ khí quỳ xuống dập đầu xin lỗi chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày.

Tên mặt sẹo nhìn vài tên thủ hạ của mình bị đánh tới mặt mũi sưng húp ôm mặt nằm la liệt trên săn, sắc mặt hắn hiện giờ trông cực kỳ khó nhìn, hai mặt trắng dã răng nghiến kèn kẹt hận không thể ăn hắn ngay lập tức nói.

Trấn Thiên thấy vậy trong mắt hiện ra một nét khinh bỉ, nụ cười mang theo một nét tiếu ý nói:

- Nằm mơ? Đợi khi tao ra khỏi đây thì mày chắc chắn sẽ được chết rất thảm

Thấy Trấn Thiên bị dồn về đường cùng nhưng trên mặt thần sắc vẫn bình tĩnh kiêu ngạo nói vậy tên mặt sẹo nhìn trông lại càng khó coi hơn nữa. Trong đầu hắn bây giờ chi có một ý nghĩ duy nhất "Giết! Nhất định phải giết nó". Hắn ra lệnh cho thủ hạ.

- Đánh chết hắn cho ta.

Đám thủ hạ thấy vậy lại tiến lên, áp đảo về số lượng người lại có thêm vũ khí trong tay bọn chúng dồn ép làm cho Trấn Thiên cực kỳ chật vật. Sau một hồi chật vật trên người hắn cũng bắt đầu hiện ra vài vết thương bị chém, y phục cũng tả tơi vết rách. Đám thủ hạ vây công cũng không khá khẩm hơn, một hồi trước thì đã có hơn nửa bị Trấn Thiên đánh gục chỉ còn lại năm tên, tới bây giờ lại chiến đấu tuy có áp đảo nhưng vẫn có hai tên bị hắn đánh gục. Một thân luyện võ đau phải dễ dàng bị khuất phục như vậy.

Tên mặt sẹo thấy hoàn cành như vậy liền không chịu được nữa, cứ để như vậy thì các anh em của hắn cũng bị tổn hại rất nhiều. Nghĩ xong hắn đưa tay ra phía sau rút lấy khẩu súng lục vẫn luôn đeo bên thắt lưng. Suy nghĩ một hồi hắn quyết định, hôm nay không giết được Trấn Thiên, có để hắn thoát thì ngày sau chắc chắn người chết sẽ là mình.

Làm ra quyết định hắn nhanh chóng đưa súng lên chĩa đúng người Trấn Thiên ngắm bắn. Ngay lúc Trấn Thiên đang chật vật vất vả không để ý được hắn đã bóp cò.

- Đòang …

Tiếng súng nổ ra vang khắp trời, lúc này chỉ thấy trên người Trấn Thiên có một lỗ thủng trên người, khắp mình đều là máu hiển nhiên cũng là do cả những vết thương trước nữa, hắn thật không ngờ tên mặt sẹo này lại quyết tâm phải giết mình đến vậy.

- Mẹ nó, thực sự phải chết sao? Ta mới hai mươi tuổi còn chưa kịp lấy vợ đã phải chết rồi sao? Còn rất nhiều việc ta còn chưa làm xong nữa, gia đình ta nữa …

- Đoàng …

Lại một phát súng nữa được nổ trên người hắn lại thêm một vết súng nữa. Hai phát súng bắn thẳng vào ngươi, hiển nhiên là phải chết chắc sống làm sao được?

- Aizzz. Thế là hết…

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại trên khuôn mặt anh tuấn vẫn nở một nụ cười tà mị mang theo chút bi thương. Ngay lúc ý thức hắn dần mất đi, hắn lại cảm nhận linh hồn của mình như bị rút ra khỏi thân thể của hắn, linh hồn hắn thoát ra vọt thẳng lên trời vô thanh vô thức xuyên qua không gian và thời gian bay tới một vùng không gian khác không phải địa cầu.

Tại đây khi linh hồn hắn vừa thoát khỏi vùng không gian liền vọt từ trên trời bay thẳng xuống, khi đang bay xuống như một thiên thách cư nhiên lại có một ánh sáng khác lao tới linh hồn hắn. Hắn đương nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra vì hắn đang trong trạng thái vô thức, lúc này tia sáng va vào linh hồn hồn của hắn nhưng lại không có một tiếng nổ kể cả một âm thanh nhỏ nhất cũng không có, tốc độ rơi và hướng rơi đạo linh hồn của Trấn Thiên sau cú va chạm với tia sáng lại không hề giảm cũng không bị thay đổi phương hướng cứ tia sáng và đạo linh hồn cả hai chưa từng va vào nhau vậy.

Đạo linh hồn của Trấn Thiên cùng tia sáng nếu ai có thể nhìn được sẽ thấy được một sự tình hết sức quỷ dị, linh hồn của hắn và tia sáng lại đang dung hợp lại với nhau mà không có sự bài xích. Lúc này linh hồn hắn và tia sáng dung hợp lại cùng nhau rơi xuống một tòa thành. Làm cho cả tòa thành bỗng sinh thiên địa dị tượng.