Chương 12: Cuộc Chiến Đến Hồi Kết

Tiên Duyên Kì Ngộ

Chương 12: Cuộc Chiến Đến Hồi Kết

- Đô Lăng thiếu hiệp chúng ta vào việc chính luôn chứ?.(Vị Thành chủ vẻ mặt sốt ruột nhìn Đô Lăng rồi lên tiếng.)

- Cha chúng ta còn chưa mời người ta ngồi mà! (Vị tiểu thư bên cạnh nhanh ý nói)

- A... A... Ta quên,...ta quên... Mời ngồi. Tam Nô pha trà!

Sau khi ngồi uống trà lời qua tiếng lại vài câu, vị chủ thành lúc này mới lại đề cập tới việc thủ thành.

- Đô Lăng thiếu hiệp chúng ta bắt đầu được rồi chứ?

- Được Được chúng ta sẽ bắt đầu việc huấn luyện quân, cần cử ra nhiều người có khả năng xuất sắc trong quân đội của ngài sau đó....

****

Ba năm sau.

Trong một căn phòng nhỏ trên ngọn núi đá thuộc nước Thiên Tinh, ở đó có hai người đang ngồi đối diện nhau.

- Sư phụ người đang nghĩ gì vậy.? Tại sao cứ nhắm mắt hoài có phải do tiến độ tu luyện của con mấy năm nay chậm chạm làm người muộn phiền không?

Trong hai người đó một người ngồi khoanh chân là ông lão râu tóc bạc phơ, phía đối diện ông lão là một người trẻ tuổi đang tỏ ra khó chịu. Hai người cứ ngồi đối diện nhau như vậy: một người thì luôn nhắm mắt còn người kia thì cứ nhìn chằm chằm và lẩm bẩm.


- Sư... Phụ.... Nói gì đi chứ! Đã 2 canh giờ rồi. Người có định nói cho con biết người đưa con tới đây là gì không?...(người thiếu niên nói)


Vị thiếu niên đang định nói tiếp thì một nguồn uy áp bỗng xuất hiện làm cho hắn cảm thấy khó thở. Nguồn uy áp đó không bắt nguồn từ đâu xa mà ngay chính từ người đang ngồi đối diện hắn.


Cùng lúc đó đôi mắt của Ông lão kia hé mở dần. Ông lão nhìn xung quanh rồi đổ dồn ánh mắt xuống dưới mặt đất gần đó.

- Sư... Phụ... Người định giết người à... Thu...liễm..khí tức....mau....

Ông lão mặt hoảng hốt dường giống như vừa làm việc gì hệ trọng lắm.

- A ta xin lỗi đồ đệ ngoan! Ta quên mất chưa thu liễm khí tức, do ta vừa tách linh hồn ra khỏi cơ thể, nên khi linh hồn trở về là khí tức không thể kìm hãm được.


Người thiếu niên lúc này đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo và tiến lại gần ngồi đối diện ông lão.


- Truyện người sắp nói sẽ là gì vậy. Tại sao lại phải gặp riêng con ở đây, chúng ta sao không thể gặp trong phòng của người ở trong môn được sao?


- Truyện ta sắp nói là cực kì bí mật không thể để ai biết được. Chỉ được mình con biết vì vậy ta bất đắc dĩ mới phải gặp con ở đây.


- Người nói đi. Truyện gì mà thần bí vậy?


Ông lão bỗng im lặng nhắm mắt lại trong giây lát rồi lại mở mắt ra.


- Bích Phong! truyện này có liên quan đến con và vận mệnh của tu tiên giới này. Khi nãy ta đã dùng toàn bộ tinh thần lực của ta để tìm hiểu về cuộc chiến của hai vị Tiên nhân đang thống trị thiên Hà của chúng ta. Đó là Thiên Tu và Vạn Biến Theo như ta được biết thì Họ chỉ vì hai chữ tình mà hận thù nhau qua hàng ngàn năm qua. Thiên Tu là người thống trị tu chân giới còn Vạn Biến là kẻ thống trị tu ma giới. Hai bên giao chiến liên tục nhiều năm nhưng bất phân thắng bại. Mặc dù đã nhiều lần cuộc chiến đã tạm lắng xuống nhưng gần đây nó lại bùng phát. Và dường như nó nổ ra mạnh hơn so với mọi lần. Lần này chắc chắn họ quyết sinh tử với nhau....

Nghe một hồi kể lể mấy canh giờ cuối cùng Bích Phong cũng nghe xong câu truyện của sư phụ hắn. Hắn chỉ nghe loáng thoáng vì vừa nghe vừa ngáp ngủ, nhưng vẫn nắm được nội dung chính của câu truyện.
'Tóm lại là hai lão kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Sư phụ lo là lão bên phe xấu mà thua thì sẽ gây đại họa cho tu chân giới. Lão ta sẽ làm tổn hại tu chân giới trước khi chết. Còn nếu lão bên phe tốt thua thì còn tệ hơn. Lão phe xấu sẽ thống trị tu chân giới, đưa tu chân giới theo con đường xấu xa. Còn ta có trọng trách bảo vệ môn phái! Haizz ta Tu luyện thì chậm mà đòi bảo vệ môn phái kiểu gì? Ông sự phụ già này lú lẫn rồi.'

Bích Phong mặc dù đã hiểu gần hết câu truyện, nhưng hắn lại bở qua một số chi tiết mà sư phụ hắn đã nói. Hắn chính là người mà vị tiên nhân Thiên Tu đã chọn và chuyển hắn từ địa cầu tới đây. Có sứ mệnh tiêu diệt ma giới!


*****


Trong một khoảng không gian tối tăm của thiên hà những ngôi sao, hành tinh phát ra những tia sáng ít ỏi của mình. Trong khồng gian tối tăm tĩnh lặng đó tưởng trừng như rất yên bình, nhưng thật ra nó lại ẩn chứa những hoạt động mạnh mẽ và những cuộc chiến không hồi kết.

- Thiên Tu ngươi hãy đưa cái mạng chó của ngươi ra đây. Ngươi là một tên bội bạc, bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn chưa nhận thấy lỗi lầm của mình sao? Nàng đã vì ngươi làm mọi thứ kể cả chết. Vậy tại sao ngươi không vì nàng một lần nào? Tại sao ngươi không đưa linh hồn nàng quay lại nơi đây. Y...a...

.... Keng... Bùng...


- Vạn Biến, ngươi vẫn như xưa không thay đổi gì. Ta yêu nàng nhưng không vì thế mà ta phá vỡ quy luận được. Người đã chết chúng ta không nên níu kéo... Ngươi hãy buông bỏ đi nàng ấy cũng không yêu ngươi đâu.

...uỳnh... Keng....


- Hừ đồ vong ơn, máu lạnh, bảo thủ. Lần này ta quyết thay nàng ấy lấy cái mạng chó của ngươi.


- Vạn Biến, nhớ lại khi xưa chúng ta còn là huynh đệ vui vẻ biết bao. Đệ luôn vui cười, lúc nào cũng muốn đấu võ thắng ta...


- Câm ngay ta không có người huynh đệ như ngươi. Ta với ngươi là kẻ thù. Từ trước tới giờ ta chưa từng thắng ngươi một lần nào, kể cả sư phụ và nàng ấy đã đều chọn ngươi. TẠI SAO!!!?? TẠI SAO NGƯƠI LẠI LUÔN MAY MẮN NHƯ VẬY CÒN TA LẠI LUÔN LÀ KẺ THẤT BẠI!!!

Vạn Biến hét lên hắn dừng việc tấn công Thiên tu lại, rồi dùng thanh đao đỏ rực lửa của mình chĩa về phía Thiên Tu ngưng tụ một luồng khí mạnh mẽ. Ngọn lửa trên thanh đao ngày càng bùng cháy mạnh mẽ hơn dần dần luồng khí trên thanh đao dồn lại biến thành một quả cầu lửa che hết cả người Vạn Biến.


Sức nóng của quả cầu lan tỏa ra xung quanh khiến cho ngay cả quần áo của Thiên Tu cũng bắt đầu cháy chỉ còn lại những mảnh giáp. Một kiện tiên khí chỉ trong tíc tác đã bị tan biến bởi ngọn lửa đủ cho thấy sức nóng của nó như thế nào.


- Nếu ngươi hứng chịu được một đòn này của ta, ta sẽ bỏ qua mọi truyện và trở về ma giới, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.


Thiên Tu Đứng từ xa khuôn mặt vẫn điềm tĩnh không hề biến sắc, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt của hắn lại dường như đượm một chút buồn.

- Được!!!


Thiên Tu vừa dứt lời thì quả cầu lửa bay tới. Không chút phản kháng quả cầu nuốt chọn lấy thân hình của Thiên Tu rồi bộc phát. Vụ nổ tạo ra dư chấn vang xa hàng trăm năm ánh sáng khiến cho nhiều hành tinh ở gần bị chấn động mạnh. Một số hành tinh còn bị rạn nứt.


Cảm thấy ngực mình đau nhói, Thiên Tu nhìn xuống dưới ngực mình thì một thanh đao đã cắm thẳng vào tim hắn tự bao giờ.

Sau lưng hắn là Vạn Biến đang đứng ngay sát. Khuôn mặt Vạn Biến tỏ ra thoản mãn rồi quay lưng lại nhìn Thiên Tu.


- Thật là hổ thẹn đường đường là người thống trị tu chân giới của thiên hà này mà lại không phát hiện ra phân thân của ta. Bị ta lừa quá dễ dàng.


Thiên Tu ánh mắt mệt mỏi nhìn Vạn Biến.


- Ta đã thua! Hộc... Đệ có thể tha cho tu chân giới của ta không?

- Haha... Ngươi nghĩ ta có thể tha cho chúng sao? Chỉ vì chúng mà ngươi bỏ cả nàng, ngươi nghĩ ta làm sao có thể bỏ qua được. Cuộc chiến của chúng ta cuối cùng đã đến hồi kết, phần thăng cuối cùng đã thuộc về ta. Uhahaha


- Ngươi.... Vậy ngươi hãy tha cho tu chân giới chỉ 50 năm thôi cũng được. Sau đó ngươi muốn làm gì thì tùy ngươi.






Ae đề cử nhiệt tình để ta có động lực viết.