Chương 5: Tham Quan Lang Thành

Tiên Đạo Chi Lộ

Chương 5: Tham Quan Lang Thành

Sáng sớm ngày hôm sau. Trương Bảo hắn tỉnh dậy từ rất sớm, hắn là đang háo hức cho buổi khảo nghiệm tư chất của Thương Lang tông được tiến hành vào hôm nay. Trương Bảo vào phòng của Trương Tiến lay hắn dậy
"Trương Tiến, ngươi mau thức dậy, hôm nay là ngày khảo nghiệm của Thương Lang tông, ngươi mau dậy"
Trương Tiến hắn bị lay cho đến tỉnh dậy, còn mơ màng nhìn ra ngoài một chút rồi hắn lẩm bẩm
"Thiếu gia, ta nghĩ bây giờ mới là giữa giờ mão a, khảo nghiệm bắt đầu vào giữa giờ thìn, người cho ta ngủ thêm một chút, chỉ một chút"
Nói xong hắn lại lăn ra ngủ, Trương Bảo thật là bị hắn tức chết, đạp một cái hắn lăn hẳn vào trong góc giường. Nhưng Trương Tiến nói cũng đúng, bây giờ đến lúc khảo hạch thì còn khoảng hai giờ, nghĩ thế thì tâm tình của Trương Bảo cũng vui vẻ hẳn lên, dù sao hắn cũng chỉ là một tên nhóc tám tuổi, tính ham chơi vẫn còn rất lớn.
Trương Bảo rời khỏi khách lâu bắt đầu đi du ngoạn trong Lang Thành, Lang Thành chính là chủ thành của Thương Lang tông nên mặc dù trời còn rất sớm, trên đường đã bắt đầu dựng sạp buôn bán, người người đi qua đi lại.
"Thật náo nhiệt a, không hổ là Lang Thành" - Trương Bảo hắn nhìn xung quanh tấp nập như thế thì tâm tình rất tốt, hắn đi dạo trên phố nhìn đủ thứ thoại đồ vật được bày bán, thảo dược, nữ trang, mắt của Trương Bảo hết nhìn đông lại nhìn tây, chân cứ liên tục bước, một tuần trà sau Trương Bảo đi hết đường này tới ngõ kia, chính hắn cũng không biết là đã đi tới nơi nào.
"Cũng không còn sớm nữa, nên quay về nơi tập trung thôi"
Nghĩ tới đây Trương Bảo hắn bỗng sững lại, sắc mặt trắng bệch, hắn chính là cũng không biết đường về, chân nhấc lên bước về một con hẽm, trong đầu Trương Bảo xuất hiện liên tục những suy nghĩ, hắn là đang cố gắng nhớ lại những nơi hắn đã đi qua. Trái, phải, thẳng, rồi lại đi qua bên trái, hắn không chắn chắn đây có phải là những con đường hắn đã đi không. Chừng một tuần trà sau Trương Bảo thấy một cái hẻm quen thuộc, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may là ta còn nhớ đường để trở về, không thì thật sự thảm rồi a."
Tự lẩm bẩm xong một câu thì hắn nhấc chân lên đi về phía trước, vừa đặt chân bước vào thì Trương Bảo đã biến mất.
Trước mặt Trương Bảo hiện tại chính là một đường phố dài không thấy điểm cuối, hai bên là các quầy hàng xếp đầy những món đồ mà hắn chưa từng thấy, ví như có một cái sừng dài như sừng của một con trâu, nhưng điều bất thường ở đây là cái sừng dài tới 3 xích, to như cái thân của một nam nhân trưởng thành, hay là một đóa hoa nhìn như một cái mặt quỷ dữ tợn, hay đơn giản chính là những tấm phù lục viết những văn tự tối nghĩa trên đó. Cùng với những lời rao hàng:"Công kích phù ngân phẩm sơ cấp đây, ba hạ phẩm linh thạch"
"Tài liệu yêu thú cấp một, giá cả cực tốt a"
"Minh thủy hoa, 100 năm mới thành thục, Tài liệu chính của Thủy Linh đan, trợ giúp cực lớn cho người tu luyện thủy công pháp a, mau tới xem."
"Ta đây là lại đang ở nơi nào" - Trương Bảo bối rối, hắn quay lại đằng sau và lần này hắn thật sự hoảng sợ rồi, đằng sau hắn cũng là một con phố dài không thấy điểm cuối.
"Làm sao đây, làm sao đây, ta như thế nào lại đi lạc vào cái chỗ cái quỷ nãy" - Trương Bảo đi qua đi lại giữa đường, hắn còn để ý có rất nhiều người đi qua và ném cho hắn một ánh mắt cổ quái, càng làm cho Trương Bảo chột dạ, đi trên con phố này càng lâu, tâm thần Trương Bảo càng hoảng loạn.
"Ai da, ngươi tên nhóc này mắt ngươi bị mù rồi sao, đi như thế nào lại đụng bổn tiểu thư".
Ra là hắn đụng phải một cô bé, nàng cũng trạc tuổi hắn, nàng thân hình nhỏ xinh, cao khoảng bốn xích rưỡi, ngũ quan dễ nhìn chỉ là giọng nói của nàng quá mức chanh chua.
"Tiểu sư muội, ngươi không sao chứ" - Đằng xa một đám người vội vàng chạy lại đây, đi đầu là một thanh niên cao ráo, mặc một bộ võ bào thanh sắc, hắn nhìn tiểu cô nương kia với ánh mắt thương yêu.
"Muội muội, ngươi lại đi sinh sự lung tung à, tiểu ca này, muội muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, có đắc tội gì thì mong ngươi bỏ qua cho".
Thanh niên này nhìn qua Trương Bảo nói xong thì ánh mắt hắn bỗng trở nên cực kì cổ quái. Hắn đang suy nghĩ tại sao một người phàm lại xuất hiện ở đây, phường thị này rõ ràng bày ra một huyễn trận, người phàm bước vào sẽ bị lạc rồi quay lại chỗ xuất phát, nghĩ tới đây thì nghe tiếng quát của tiểu muội hắn.
"Đại ca à tại sao ngươi lại xin lỗi hắn, rõ ràng là tên đui mù này hắn đụng vào ta."
Bên kia Trương Bảo rốt cuộc lấy lại được bình tĩnh, giọng hắn run run nói:
"Huynh đài, ta tên là Trương Bảo, là ta đụng cô nương này, tại hạ xin cáo lỗi, chẳng hay nơi này là đâu, các ngươi là ai?"
Bấy giờ đám người đi theo hai huynh muội kia cũng đã nhận ra Trương Bảo hắn chỉ là một phàm nhân, mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
"Bọn ta là người của Thương Lang tông, ta là Họa Ẩn, tiểu muội Họa Uyển Chân, ta có thể hỏi một câu ngươi làm như thế nào mà vô được nơi này?"
"Ta... Khoan đã các ngươi là người của Thuơng Lang tông?"
Đám người Họa Ẩn nhìn nhau rồi gật đầu. Trương Bảo như bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Các ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây chứ, ta chính là lạc đường vào đây, ta là đang tham gia khảo nghiệm của Thương Lang tông tại Lang thành"
"Đi lạc vào đây?"
Họa Ẩn nhíu mày:"Ngươi như thế nào mà vượt qua được huyễn trận của thương lang tông?"
Ta... Ta chính là đang đi dạo ở trong Lang thành, sau đó thì ta lạc đường, ta cố gắng nhớ đường quay trở lại nơi tập trung của Thương Lang tông, lúc đó ta đi vào một cái hẻm, như thế nào lại đi được vào nơi này. Đúng rồi khảo nghiệm, các ngươi có thể đưa ta ra ngoài được không, nếu như đến trễ chính là bị hủy đi tư cách, xin giúp ta"
Trương Bảo nhìn đám người Họa Ẩn với đôi mắt cầu khẩn, Họa Ẩn nghe hắn nói xong thì trầm ngâm, sau đó quay qua nữ tử bên cạnh phân phó:" Diêu Tuyết, ngươi đi bẩm báo cho sư thúc cho người đi kiểm tra lại pháp trận, tuyệt đối được để xảy ra sai xót."
"Vâng, sư huynh."
"Được rồi, tiểu huynh đệ này, ta sẽ dẫn ngươi tới buổi khảo nghiệm của tông môn, dù gì bọn ta cũng cần tới đó."
"Đa tạ, đa tạ vị huynh đài này."
"Ngươi không cần khách khí, sau này có khi sẽ là người cùng tông môn, nếu ngươi không chê thì gọi một tiếng Họa sư huynh."
Trương Bảo nghe xong thì hơi sững lại sau đó hớn hở mở miệng.
"Tiểu đệ không dám, Họa sư huynh"
"Tốt, chúng ta đi." Nói xong hắn dẫn đầu đi, Trương Bảo hắn vội vàng chạy theo sau, đám ngươi đi khoảng một tuần trà thì đến chỗ lúc đầu Trương Bảo đu vào, người thanh niên gọi Họa Ẩn tế ra một cái lệnh bài được làm bằng gỗ mặt trước có một hình con sói, mặt sau có một chữ lang, hắn đánh vào đó vài đạo pháp quyết, Mộc lệnh phát ra vài đạo hào quang thanh sắc rồi chiếu vào một khoảng không, bỗng không gian vặn vẹo một chút rồi xuất hiện một thông đạo. Trương Bảo nhìn tới đó thì mắt hắn sáng lên, nhìn thấy vẻ mặt của Trương Bảo thì Họa Ẩn xuất hiện vài tia đắc ý trên mặt, tay khẽ vẫy, thu lại lệnh bài thì hắn dẫn đầu đi vào lối đi, đám người Trương Bảo theo sau rồi đều biến mất, thông đạo từ từ co lại rồi biến mất hòa toàn.