Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)

Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)

Hồi hai mươi lăm

Hàn tổng binh sa cơ lỡ vận
Hồ Phiêu Hương hoá hiểm thành an

(Chưa hết thiên, nhưng vì đang mùa dịch nên cũng đăng một tí gọi là cho ai còn hóng thì có cái giết thì giờ)

Trước kể đến đoạn Tạng Cẩu và Phiêu Hương xử lí xong chuyện của Tần Trảm ở Tam Môn Hiệp thì tiếp tục đi về tây. Hai người vào thành trấn tìm một nhà ác bá dắt bừa hai con ngựa khoẻ rồi tiếp tục phi nhanh về tây.

Đi chừng năm ngày đường thì bắt đầu thấy thấp thoáng bóng nhân sĩ võ lâm trên đường cái…

" Xem ra nhân sĩ giang hồ thực sự đến Tây An theo lời Đào Khiêm rồi. "

Trong quán ven đường, hai người Tạng Cẩu bàn với nhau như vậy.

Từ sáng đến nay hai người đã thấy nhân mã phái Không Động và Côn Luân đi ngang qua. Phía trước đã là thành Tây An nên hai người mới dừng lại trọ ở toà khách điếm tồi tàn này để nghe ngóng.

" Thế thì nguy hiểm thật… "

Tạng Cẩu nhấp chung trà, nói khẽ.

Năm năm đã qua…

Hai đứa nhóc năm nào ở Tất gia trang giờ đã thành thiếu niên thiếu nữ. Trừ bỏ Nguyên Mãn đại sư trên chùa Thiếu Lâm thì những cao thủ hồi trước tuyệt đối không nhận ra hai người.

Tạng Cẩu nói:

" Cậu đoán xem Đào Khiêm có dám xuất hiện hay chăng? "

Hồ Phiêu Hương nghĩ một chốc rồi bảo:

" Y chắc chắn sẽ xuất hiện, kế độc hại hai đứa mình e là cũng sẵn. Chỉ là chưa biết y định làm thế nào. "

" Có khi nào lại vu oan giá hoạ cho mình không? "

" Khả năng ấy rất thấp. Thiên hạ ai cũng biết chuyện tớ và Cẩu có khúc mắc với Tửu Thôn đồng tử. Còn chuyện Gia Luật Sở Tài thì đã có Trương chân nhân làm chứng. Đừng nói là bổn cũ soạn lại khó lừa được ai, cho dù có, thì Đào Khiêm cũng không ngu ngốc đến mức dùng một kế đầy sơ hở như vậy. "

Hồ Phiêu Hương nói.

Lời cô nàng làm Tạng Cẩu không khỏi trầm ngâm một hồi.

" Thế này đi, chúng ta quan sát ở đây thêm một ngày rồi vào thành, nước dâng thì đất dâng. "

Hai người quyết định như thế, rồi đủng đỉnh quan sát.

Đến chiều lại có mấy đội nhân mã các môn các phái nữa vào thành, Tạng Cẩu đếm sơ sơ từ sáng đến giờ dễ cũng có hơn trăm hào khách giang hồ chạy đến Tây An.

Lúc này sắc trời nhá nhem, tiểu nhị trong điếm bèn lên tiếng mời mọc:

" Hai vị, sắc trời cũng muộn, e là không kịp vào thành. Chi bằng hai vị trọ lại tệ quán. "

Hai người đoán chừng hắn chỉ muốn kiếm thêm chút bạc, nên tuỳ ý gật đầu thuê lại hai phòng.

Dù sao lấy võ công hiện tại của Tạng Cẩu, trừ bỏ gặp phải cao thủ cỡ Khiếu Hoá tăng hoặc Trương Tam Phong, thì không ái ngại lắm. Cho dù đánh không lại, dùng Lăng Không Đạp Vân cũng thừa sức thoát thân. Thế nên khách điếm này có làm ăn không ngay thẳng đi chăng nữa thì cũng chẳng làm gì nổi hai người họ.

Dùng xong bữa tối, Tạng Cẩu và Phiêu Hương ai về phòng nấy. Mấy ngày nay đi đường vất vả sớm chiều dãi dầu mưa nắng, nên vừa đặt lưng xuống giường là hai người ngủ luôn.

Đến nửa đêm thì Tạng Cẩu choàng dậy. Cậu chàng tuy nằm ngủ nhưng công phu nội gia thâm hậu, vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng chân bước loẹt quẹt là tỉnh dậy ngay. Tạng Cẩu đảo mắt một cái, lấy gối nhồi vào chăn giả làm một người, rồi theo cửa sổ khinh công lên mái nhà. Toà khách điếm này bên dưới bán trà và đồ ăn, phía trên là dãy trọ có bốn phòng. Cậu chàng lướt đi như một làn khói, thoắt cái đã từ cửa sổ cuối hành lang nhảy ngược vào.

Lúc này đêm hôm khuya khoắt, trong quán trọ im ắng như tờ. Duy chỉ có một chút ánh sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn nến, rọi lên khuôn mặt của ba người. Tạng Cẩu để ý phát hiện gương mặt của tên tiểu nhị cũng trong số ấy.

[Té ra bọn này có ý giở trò thật. Nhưng mình ra tay muộn một chút cũng không hề gì.]

Tạng Cẩu ở trong phòng đã nghe cước bộ bọn này vụng về, biết võ công không quá cao, cô bạn trong phòng thừa sức đối phó.

" Biết lai lịch của chúng chưa? "

" Chắc tiểu thư công tử gì đấy thôi. "

" Thế thì được. Thông lệ cũ. Tài vật của các người, còn con dê non kia là phần ta. "

" Lăng lão đại quả thực là đào hoa. "

" Mĩ nhân xứng anh hùng. Ta vừa nhìn thấy tiểu cô nương ấy là cả người rục rịch cả lên rồi, huống gì là hào khách trong giới hái hoa như Lăng đại ca. "

Tạng Cẩu nghĩ thầm:

[Chà, cứ tưởng bọn này chỉ muốn tiền bạc thôi, ai ngờ lại có ý nghĩ bẩn thỉu với cô nàng, mình không ra tay bây giờ thì nguy cho chúng mất.]

Cậu chàng thừa hiểu Hồ Phiêu Hương đầu óc linh mẫn, quỷ mới biết cô nàng có trò gì trong đầu.

Đúng lúc Tạng Cẩu định động thân, thì cửa hai căn phòng còn lại trong khách điếm chợt bật mở. Cậu chàng nghe tiếng cửa rít gió, mơ hồ đoán được cánh cửa bị người trong phòng đạp văng ra. Lúc này lại có mấy bóng người túa ra từ bên trong, tiếng chân nện huỳnh huỵch chứng tỏ võ công cũng có hạng chứ không phải loại tầm thường. Một kẻ mở miệng quát to:

" Lén lén lút lút ở đây còn tưởng các ngươi làm gì, té ra lại đi bàn chuyện buôn không vốn! "

Nghe ngữ khí của người này thì thấy y có phần tự cao chẳng xem ba tên nọ ra gì, mà thanh âm lại hữu lực, càng thêm khẳng định võ công y ở trên ba tên giặc cỏ.

" Một tên tiểu tử chưa biết giang hồ hiểm ác đây mà! Muốn làm anh hùng cũng phải có bản lĩnh để làm mới được! Xem chiêu! "

Chỉ thấy tên " Lăng đại ca " nọ vung tay đề chưởng, vỗ một cái về phía thanh niên thần bí. Kình phong rít gió có lực, nhưng chiêu số đơn giản thô thiển, xem chừng không có biến hóa gì đáng nói cả.

Chỉ thấy thanh niên nọ chắp tay sau lưng, nâng cước lên dùng gối đỡ lấy chưởng lực của gã họ Lăng. Hai bên giao kích, họ Lăng lui mấy bước liền, lưng đụng cả vào tường. Mà thiếu niên nọ thì đứng vững như bàn thạch. Ai hơn ai kém đã rõ.

" Lí ca ca, huynh mau móc mắt hắn ra cho nô gia. Bản tiểu thư muốn xem sắc đảm của hắn to cỡ nào mà dám có ý với ta. "

" Sẽ như ý muội. "

Thanh âm thanh niên họ Lí bao hàm chút ý cười, giường như rất hài lòng vì được thể hiện uy phong trước mặt mĩ nhân.

Tạng Cẩu nghĩ:

[Té ra bọn này không nhắm vào mình và Hương. Mà cũng đúng, mình với Hương ăn mặc như nhà quê lên tỉnh thì ai người ta dở hơi đi cướp cho phí công sức? Ặc… sao nghe có chút đơn phương?]

Chẳng hiểu sao nghĩ đến " đơn phương " thì cậu chàng lại bồn chồn trong dạ, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của cô bạn.

Lúc này hai tên còn lại thấy họ Lăng không ăn nổi thanh niên họ Lí, cũng nhảy xổ vào ra chiêu công kích. Thanh niên kia thì vẫn khí định thần nhàn, xem chừng một đánh ba cũng không hề gì. Tạng Cẩu âm thầm quan sát chiêu số của đối thủ, nhưng cậu chàng chưa từng được Quận và bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn giảng cho chiêu số các môn các phái nước Tàu thì tự nhiên không thể nhìn ra được gia số của đối thủ. Nhưng nhìn một lúc thấy chiêu số hai bên cũng chỉ thường thường, không có gì đáng để học hỏi thì cậu chàng đâm chán.

Kì thực, cũng không phải Tạng Cẩu tự kiêu gì, mà thầy dạy của cậu chàng một là Quận Gió, hai là bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn, đều là cự đầu võ lâm một thời cả. Từ hồi sang Tàu thì cậu chàng cũng qua chiêu phần nhiều với cao thủ một phái, lại toàn là bậc danh môn chánh phái nổi tiếng cả. Ở cái khách điếm tồi tàn này mà cũng gặp được cao nhân tầm ấy thì mới là chuyện lạ.

Lúc này thanh niên họ Lí đã đánh ngã họ Lăng, tay phải lại vận kình phát một chiêu Long Tu chỉ hòng hủy cặp mắt của đối phương. Tạng Cẩu trông thấy bất nhẫn, bèn phát một đạo chỉ kình đáng vào huyệt Ngọc Chẩm của y. Thiếu niên nọ thấy chỉ kình rít lên trong tối thì hoảng hốt, vội vàng quay người lại toan đỡ, nhưng y chưa kịp động thủ thì đạo chỉ kình của Tạng Cẩu đã biến mất vô thanh vô tức. Trình độ khống kình ấy tuy chưa thể sánh được với những nhân vật cự phách như bảy tông sư, Địa Khuyết Thiên Tàn hay trưởng môn sáu đại môn phái, nhưng đã có thể nói là thu phát tùy ý, so với thiếu niên họ Lí thì cao minh hơn không biết bao nhiêu mà lần.