Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)

Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)

Đột nhiên bị bà Thương nói trúng phóc tâm sự của mình bấy lâu nay, cậu chàng không khỏi quýnh cả lên, vừa ho khùng khục mà mặt vừa đỏ tấy cả lên. Thấy thằng con mình như khỉ phải ớt, bà Thương bèn cười, nhưng không nói gì vội.

Sau khi bình tĩnh lại phần nào, cậu chàng bèn hỏi:

" U biết từ khi nào thế ạ? "

" Gớm. Nuôi anh từ trong bụng đến lớn ngần này, tôi còn lạ gì anh nữa? "

Bà Thương bĩu môi, đoạn lại tiếp:

" Thực ra u biết con Lữ nó là đứa đảm đang, nết na, lại giỏi quán xuyến việc nhà. Tuy không môn đăng hộ đối với mày, nhưng… "

Lê Hổ cười trừ, nói:

" Xem chừng u đã chấm nàng cho con rồi, nên mới cố tình để nàng đến Khoái Châu chờ sẵn. Nhưng chuyện của Ngọc Trần đã khiến u nghĩ lại có phải không? "

Bà Thương lúc này lại lên giọng, nói:

" Anh chớ có mà tự kiêu, trứng chưa khôn hơn vịt được đâu. "

Rồi bà nheo mắt, lim dim nhìn ra khoảng sân phía sau nhà, nơi có ánh nắng vàng…

" Dẹp hết chuyện công qua một bên, rồi nghe u kể cái này. U sắp xếp cho con bé Lữ chờ mày ở Khoái Châu, là để xem hai đứa có hợp tính hợp nết nhau mà sống chung lâu bền được không. Mày năm nay cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa, đã đến lúc phải yên nhà yên cửa mà lo việc công việc nước. Hồi ấy u không hề cho nó biết mặt mày là để xem hai đứa mày có duyên với nhau không, nhưng sau cùng cũng là người tính...

Còn con bé Ngọc Trần, mày với nó cũng chưa hề biết mặt như vậy, con bé còn chạy trốn mày, thế mà hai đứa vẫn tìm được nhau, cùng nhau kinh qua một trận đại chiến… Ấy là trời tính con ạ.

Các cụ mình vẫn dạy, khôn ranh không lại với trời. U chỉ sợ mình chối bỏ mối duyên này, thì phải tội con ạ… "

Lê Hổ thở dài, đáp:

" Con biết. Trên đời, thầy u có mười cặp thì hết chín có bao giờ không lo cho con cái, không muốn con cái mình được sướng được vui đâu. Về mặt từng trải, nhìn người, thầy u nào mà không hơn con cái? Nhưng u ơi, con tin nhân định thắng thiên. Còn Ngọc Lữ, quả thực con chỉ coi cô ấy là bạn. Muốn chúng con tiến thêm một bước, quả thực không ổn. "

Bà Thương bèn thở dài:

" Thôi mày cứ về phòng mày đi, để u tính. "

Lê Hổ nghe xong, biết hiện tại cũng chỉ có thể làm được đến thế. Bây giờ mà lộ ra ý muốn cưới Trịnh Thị Ngọc Lữ, chẳng phải tát vào mặt Hổ vương Đề Lãm hay sao? Thành thử, cậu chàng chỉ nhẹ bước về phòng mình.

Vừa bước vào, thì đã thấy Trịnh Ngọc Lữ ngồi ghé vào bên phản gỗ, mắt người ngọc hãy còn đỏ hoe…

Ở phương bắc xa xôi…

Trương Tam Phong xuất hiện ở Thái Nguyên, bảo vệ hai đứa trẻ An Nam khiến quần hào không khỏi kinh hãi.

Tiên đạo tổ sư của phái Võ Đang, năm nay tuổi đã quá một trăm năm mươi. Tính ra, cái hồi ông tổ chức đại thọ, Trấn Tam Giới hãy còn chưa ra đời. Phái Võ Đang danh chấn giang hồ mấy chục năm, võ học bác đại tinh thâm, đều do một tay Trương Tam Phong gây dựng nên. Ấy thế mà, huyền thoại sống của võ lâm Trung Hoa, lại bảo vệ hai đứa nhóc mà trong mắt người Hán là bọn dị tộc, man di.

" Thỉnh giáo Trương chân nhân. "

Mấy vị Nguyên Mãn đại sư, Ngô trưởng lão, Diệu Định sư thái đều lên hành lễ với Trương Tam Phong. Bởi lẽ, luận về bối phận, sư phụ của họ cũng phải là hậu bối của lão đạo sĩ này. Riêng Tất Thắng thì bởi mới nếm quả đắng trong tay ông đến hai lần, thành ra không lên tiếng chào hỏi.

Trương Tam Phong thấy vậy, bèn nói:

" Tất minh chủ, ngài lo băng vết thương ở hổ khẩu đi. Ngài tuổi cao, không nên để máu chảy. "

" Cái gì??? "

Trong một khoảnh khắc, cả ngàn con mắt nhất tề đổ dồn vào Trấn Tam Giới.

Lão bị thương? Nhưng ai? Chẳng lẽ là hai đứa nhóc???

" Trương chân nhân, tại sao ngài lại bảo vệ hai đứa tiểu tặc này? "

Chấn Nguyên Tử thấy không khí có gì đó mất tự nhiên, bèn quyết định mở lời đổi chủ đề.

Trương Tam Phong nghe hỏi thì không đáp ngay, ngược lại nhìn về phía người thanh niên tự xưng là sư đệ của Khoái Kiếm vương mà lên tiếng:

" Có lẽ các vị đã quên, nhưng bần đạo hãy còn nhớ. Độ ba mươi năm trước có một kiếm khách Bồng Lai, xông vào hoàng cung đại náo một trận ra trò. Sau cùng, y bị một người thần bí đuổi đi mất. Nhưng có chuyện này nhiều người chưa được tỏ tường. Kiếm khách Bồng Lai trúng một đòn nặng của quái nhân thần bí, trọng thương suýt chết. May sao được một nhà nông cứu mạng. Sau khi thương thế đã lành, vì nhớ ơn, y cố tình ở lại Trung Thổ một năm, dạy cho con của nhà nông nọ một chiêu khoái kiếm. Người con nhỏ đó sau này chính là Khoái Kiếm Vương hung danh lừng lẫy. "

" Chuyện này chúng tôi cũng đã nghe ngóng được. "

Ngô trưởng lão lên tiếng.

Sau khi phát hiện thi thể Khoái Kiếm vương, Cái bang một mặt phát Đả Cẩu lệnh, một mặt thì vẫn tìm hiểu kỹ càng thân thế của ba người đã chết xem có kẻ thù nào đáng nói hay không để liệu bề mà điều tra chân tướng. Thành thử, chuyện sư thừa của Khoái Kiếm vương, tuy rằng không phải ai cũng biết, nhưng vẫn bị bang lớn nhất thiên hạ truy ra được đầu đuôi.

Trương Tam Phong bèn nói:

" Không hổ là thiên hạ đệ nhất bang. Nhưng Ngô trưởng lão có biết, thân phận của kiếm khách Bồng Lai kia hay không? "

" Chuyện này quả thực tệ bang không thể truy tra được. "

Ngô trưởng lão gãi đầu, nói.

" Nhưng mật hàm thằng nhóc vừa lấy ra đúng là của Vĩnh Lạc đế, được đóng dấu triện, không thể làm giả được. "

Trương Tam Phong gật đầu, cười đáp:

" Không tra ra cũng không lạ, vì kiếm khách nọ giữ gìn thân phận rất kỹ, đến Khoái Kiếm vương cũng không biết sư phụ mình là ai. Tuy nhiên về lai lịch một chiêu khoái kiếm của y, bần đạo quả thực có biết một hai. "

Diệu Định sư thái bèn nói:

" Mong chân nhân giải đáp, để chư vị bằng hữu có thể buông nghi vấn trong lòng xuống. "

Trương Tam Phong vuốt chòm râu dài, nói:

" Một chiêu khoái kiếm nọ chính là Phong Bạo Chi Vũ, thuộc vào kiếm pháp độc môn của các đời Tửu Thôn đồng tử trên Đại Giang Sơn nước Bồng Lai. Bần đạo nói thế không biết có sai câu nào chăng, sư đệ của Khoái Kiếm Vương, cũng là Tửu Thôn đồng tử hiện nhiệm? "

Thiếu niên nọ hít sâu một hơi, đoạn ngẩng mặt, quét ánh mắt lờ đờ vô cảm ra chung quanh.

Quần hào lập tức thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận cuối sống lưng. Những kẻ gan bé thậm chí còn ngã dúi dụi ra đất. Ngay cả những vị dẫn đội như Nguyên Mãn đại sư và Ngô trưởng lão cũng không tránh nổi rùng mình một cái.

Nguyên Mãn đại sư thì chắp tay, niệm:

" Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Thí chủ đây sát nghiệp cực nặng, nếu không quay đầu cho sớm, e là muộn mất. "

Tửu Thôn đồng tử không đáp vội, mà đeo lại tấm mặt nạ quỷ lên, che nửa trên khuôn mặt. Rồi gã mới nói:

" Đại sư… ngài là người đầu tiên không nguyền rủa ghét bỏ, còn muốn cảm hóa ta. Nhiêu đấy thôi đã hơn chán cái đám tăng ni Phật tử chỉ biết tụng kinh vì sự tu hành của bản thân ta thường gặp.

Chỉ có điều… ta lại muốn thử xem, A Tỳ địa ngục có dám chứa ta hay không! "

Nói rồi, ngửa mặt cuồng tiếu.

Tửu Thôn đồng tử tuốt thanh đao Trảm Quỷ, ánh mắt lừ lừ khóa chặt lấy ông đạo sĩ ăn mặc bẩn thỉu, hỏi:

" Tiểu quỷ hành sự lần này, tự nhận đã tính toán hết sức tỉ mỉ, làm việc thận trọng hết mực. Sau cùng vẫn không qua khỏi huệ nhãn của chân nhân. Xin mạn phép hỏi, ta đã làm sai ở bước nào, mà khiến ông nhận ra sơ hở? "

Quần hào thấy y lên tiếng hỏi, vừa thấy kì lạ, lại vừa hiếu kì. Nhất là mấy vị dẫn đội của lục đại môn phái.

Mưu kế của Tửu Thôn không thể nói là không hiểm.

" Chu Đệ chẳng biết tìm ở đâu ra được hai đứa nhóc ngoại tộc đủ cả nhân nghĩa trí dũng làm người giao mật hàm. Nước này quả thực là cao. Cứ cho là Gia Cát Khổng Minh tái thế làm người Mông Cổ, Lưu Bá Ôn đầu thai thành người Bồng Lai cũng không thể tính được quân cơ trọng yếu như thế lại được Vĩnh Lạc giao vào tay hai đứa nhóc Nam Man. Chẳng hiểu ra sao mà tên Tửu Thôn lại đoán được. "

Quảng Thành Tử nói.

Ngô trưởng lão bèn đáp:

" Tửu Thôn đồng tử dám vào cung ám sát Chu Đệ, chứng tỏ hắn nắm đường đi lối lại trong cung như lòng bàn tay, chứng tỏ trong triều hẳn là có nội gian. Lại thêm chuyện này, rõ ràng cái kẻ nội gián kia chưa bị trừ khử, đã báo cho Tửu Thôn biết danh tính của người giữ mật hàm. Hắn mới có thể dùng được độc chiêu tương kế tựu kế. "

Mọi người bàn đến chỗ sôi nổi, thì Trương Tam Phong mới nói:

" Ngươi dựa vào một chiêu Phong Bạo Chi Vũ, dùng việc của Khoái Kiếm vương khuấy động nên một trận can qua trong chốn giang hồ hòng mượn tay chúng ta giúp ngươi ngăn bức mật hàm đến được Nhạn Môn quan. Mặt ngoài thì là ân oán giang hồ, lại lẫn vào xung đột vinh nhục của cả dân tộc. Nhưng thực chất là gian kế để khiến người Hán tự đưa tay bóp cổ mình.

Sở dĩ ngươi dám chắc độc kế ấy sẽ thành, vì ngươi biết hai chuyện. Thứ nhất, hai đứa nhóc mang bí mật tày trời trên người, chẳng lẽ lại đi phân trần giải thích để tự làm lộ thân phận? Nhìn cách chúng che che giấu giấu hành tung suốt cả chặng đường, thì rõ ràng hai đứa không hề hay biết rằng ngươi đã biết việc chúng đang giữ mật hàm quân cơ. Thứ hai, người Hán bọn ta thường hay bảo hộ đồng tộc, đôi lúc đến mức thái quá chẳng phân biệt phải trái đúng sai gì nữa. Thành thử hai đứa nhóc này có nói, thì chắc cũng chẳng ai thèm tin. "

Đến đây, lão ngừng một chốc, vuốt râu gãi cằm, lại nói:

" Ta chỉ thấy khó hiểu. Nếu ngươi đã biết thân phận của chúng, tại sao không âm thầm giết đi, cần gì phải bày nhiều trò như thế? Luận võ công, ngươi muốn giết chúng nó, không khó… "