Chương 621: Chiến thắng
Vạn Phật Phong Ma Trận
Một vạn lá bùa từ tay Băng Thần bay ra mỗi lá lại hiện ra hư ảnh của một vị cao tăng đang gõ mõ tụng kinh, nếu không phải vì tình hình bắt buộc thì Băng Thần cũng không muốn sử dụng đến chiêu này bởi nó mang theo ký ức đau buồn nhất của hắn.
Quay qua nhìn Nguyệt Nga hắn nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Nguyệt Nga nhìn hắn cười nói:
"Ta không sao nhưng nếu không không giải quyết được con quái vật kia thì chắc chắn chúng ta có sao đấy."
Ngạo lão tổ nhìn thấy Băng Thần tung bùa thì quá đỗi vui mừng, thế nhưng nhìn lại con quái vật đã ngưng tụ gần xong hai quả cầu khổng lồ thì ánh mắt của hắn ta lại có một chút sợ hãi, Băng Thần chắp tay niệm.
"Phật Độ Chúng Sinh, Ma Hóa Cát Bụi, Hóa Diện Hồng Trần, Vạn Phật Phong Ma Phá......."
Một vạn hư ảnh chúng Phật chắp tay trước ngực niệm theo Băng Thần, chậm rãi ngồi xuống Băng Thần mắt nhắm chặt gương mặt thản nhiên như trên đời này không có gì quan trọng vậy, một vạn người kia bắt đầu hóa thành vàng sáng lên.
Ánh sáng từ người bọn họ nối lại với nhau sau đó tụ lại nơi Băng Thần đang tọa hạ, tay hắn chậm rãi niệm từng câu từng chữ, những người xung quanh lập tức cảm giác như nghe được chân lý, trong chốc lát cả người thanh thản nhiều.
Con quái vật kia cũng gục ngã ra mặt đất sau đó cả thân thể trở nên cực độ bất ổn, hai quả cầu năng lượng đen ngòm ngưng tụ lơ lửng trên không trung, Băng Thần đứng lên đi lại gần con quái vật kia, một vạn chúng tăng tay chắp trước ngực ánh mắt nhắm chặt tiếng niệm càng lúc càng gấp gáp.
Buông ra hai tay chắp trước ngực Băng Thần chạm tay vào hai quả cầu nàng lượng, hai quả cầu sáng lên rồi hóa thành muôn vàn cánh hóa bay phất phới trong gió, Phật Quang chiều rọi khiên con quái vật giãy giụa nhưng rất tiếc đó chỉ là chuyện vô ích.
Cả người nó như cây kem dưới ánh mặt trời chói chang dần tan chảy, từ bên trong lộ ra những người đang hấp hối, Băng Thần ánh mắt sáng lên màu xanh nhạt tay rút ra Sát Thần Kiếm nhẹ lật mặt khiến cho một vạn lá bùa cũng theo đó lật mặt.
Một vạn hòa thượng dần tan biến, mặt kia của những tấm bùa dần sáng lên, tay Băng Thần cũng không còn chắp trước ngực, bây giờ từ người hắn lại toát ra một cái gọi là chính khí, đúng thế không ai nhầm cả chính khí chấn thiên.
Mấy người kia đều cấp bậc lão tổ sống không biết bao nhiêu năm nhưng quả thật cả cuộc đời của bọn họ mới nhìn thấy cảnh này lần đầu, chính vì thể bọn họ càng không biết Băng Thần không biết hắn ta sẽ làm những gì tiếp theo.
Từ những tấm bùa kia những lại xuất hiện một vạn hình bóng đạo sĩ, mỗi người đều tay cầm kiếm nhìn về những người của Hắc Nguyệt giáo vừa được giải thoát khỏi chất độc, Băng Thần nhẹ xoay kiếm một vòng từ chân lên tới đầu miệng nhẹ niệm.
Đạo Lôi Tru Ma
Hắn lấy kiếm chỉ thiên khiến cho mây đen hội tụ, một vạn đạo sĩ kiếm chỉ thẳng về những người kia sau đó bay thẳng lên không trung hướng vào mây đen, Băng Thần nhỏ giọng niệm:
Giáng Thế
Hàng ngàn đạo lôi điện xanh như mặt biển hướng thẳng xuống dưới, những người còn yếu ớt khi rời khỏi con quái vật kia làm sao có thể né tránh, ánh mắt mọi người sáng lên ánh xanh của lôi điện, trong con ngươi bao hàm sự tuyệt vọng.
Từng thân thể bắt đầu bốc cháy như ngọn đuốc sau đó hóa thành than đỏ chói mắt, Băng Thần thấy thế cười nhạt nói:
"Xong rồi "
Hắn cắm kiếm xuống đất chặp nhẹ tay rồi niệm:
"Giải "
Một vạn tấm bùa tự bốc cháy, Băng Thần thở ra một hơi cả người thoát lực ngồi bệt xuống mặt đất, Nguyệt Nga chạy tới trong ánh mắt cảm giác rất khác lạ, chỉ trong khoảng thời gian vài phút hắn đã biến hóa thành hai đối trọng trái ngước nhau làm cho người ta không thể nào đoán trước được.
Ban đầu hắn ta hiền từ nhân hậu cảm giác như muốn độ cả thiên hạ nhưng chỉ trong chốc lát lại biến thành chính khí lạnh lùng cùng cái ác không đội trời chung, thấy ánh mắt của nàng Băng Thần thở dài nói:
"Ngươi đừng hỏi gì cả, mang ta về nhà đi ta mệt lắm rồi."
Ngạo Vương nhìn thân xác của Thiên Phong cùng Thiên Vân đang bốc cháy thì không khỏi cảm thấy lạnh gáy, điều này cho hắn ta biết dù bản thân mình không may bị tiểu tử kia nhắm tới thì bản thân vẫn có thể vẫn lạc như thường.
Những người ở đây ai cũng thắc mắc rất nhiều về Băng Thần nhưng Nguyệt Nga đã mang hắn ta đi rồi, còn bọn họ phải đợi một lúc nữa mới có thể hồi phục như cũ, trên đường đi về Nguyệt Nga có mấy lần muốn hỏi nhưng nhìn vẻ mệt mỏi u sầu của hắn thì nàng lại không dám hỏi nhiều.
Băng Thần đi về phòng đóng cửa lại, có những thứ hắn không muốn nhớ lại, nhưng đôi khi bắt buộc hắn phải nhớ lại thì nó có thể ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của hắn ta, đi vào phòng đóng cửa nhắm chặt mắt lại cố gắng để mình thiếp đi.
Lý Tầm Yên cùng Hồng Phất Nữ cũng đi về ngay sau đó, hai nàng nhìn Nguyệt Nga rồi hỏi:
"Nghe nói chúng ta đã giải quyết xong rắc rồi nhưng Băng Thần làm sao thế?"
Nguyệt Nga nhìn vào căn phòng đóng kín cửa nói:
"Có vẻ lần này ra tay đã khiến hắn sử dụng thứ gì đó hắn không muốn dùng, ta cảm nhận được hắn ta không phải thân thể mệt mỏi mà là tâm mệt mỏi, hi vọng hắn ta nhanh chóng ôn định lại tâm thần của mình."
Lý Tầm Yên muốn đi vào thì bị Hồng Phất Nữ cản lại nhẹ giọng nói:
"Chúng ta buôn huynh ấy an ủi nhưng không có nghĩa điều ngược lại sẽ được đâu, để cho huynh ấy một mình đi, nếu chúng ta đi vào thì có thể vì làm vui chúng ta huynh ấy sẽ kiềm nén cảm xúc của mình lại điều đó thì không tốt chút nào ngươi hiểu chứ?"
Lý Tầm Yên gật đầu nhỏ giọng nói:
"Ta có cảm giác ngày hôm nay chúng ta để huynh ấy ra tay hình như là một sự lựa chọn sai lầm rồi thì phải."
Hồng Phất Nữ lắc đầu nói:
"Không có huynh ấy thì không có ai có thể giải quyết được chuyện này, đây không phải chuyện đúng sai mà chuyền này bắt buộc phải như thế, không phải lỗi của ta hay ngươi càng không phải lỗi của Băng Thần, đừng nghĩ nhiều đi xuống nhà nghỉ ngơi đi."
Lý Tầm Yên liếc mắt lần cuối về cánh của đang đóng chặt sau đó mới chậm rãi đi xuống nhà cùng Hồng Phất Nữ, chỉ có Nguyệt Nga im ắng ngồi đối diện cánh cửa đóng chắt âm thầm chờ đợi.