Chương 1070: Nhà đâu

Thú Tu Thành Thần

Chương 1070: Nhà đâu

Đang tính đi thăm gia đình thì Băng Thần nhận được tin tức rằng mình phải về nhà ngay, Lâm quản gia gọi điện thế nên hắn cũng đành để lúc khác về thăm cha mẹ và em gái. Phi hành về đến nhà thì hắn há hốc mồm bởi ở chỗ vốn dĩ phải có căn biệt thự của hắn lại chỉ là phế tích.

Dụi mắt một lần để chắc chắn không phải ảo giác hắn mới dùng thần thức đi quét qua khu vực này, rốt cuộc hắn ta cũng tìm được mấy cô nàng. Lúc này các nàng vẫn nhàn nhã ngời uống trà trên đống đổ nát, quản gia Lâm Khôn thì đứng đó im lặng không nói gì.

Băng Thần cảm nhận nguyên khí giao động thì biết được các nàng có hỗn chiến, trong không khí còn có mùi máu thoang thoảng. Mấy nàng thì quần áo tuy không còn nguyên vẹn thế nhưng thương tích lại không có, lúc này Băng Thần mới thở phào một hơi, có lẽ Hạ Y đã cho các nàng đan dược hồi phục.

Hắn mỉm cười đi tới:

"Không biết các vị có thể cho ta biết nhà của ta tại sao lại thành ra thế này có được không?"

Hạ Y không trả lời hắn, nàng hỏi lại:

"Nhà hiện tại nát rồi ngươi cho ngươi xây lại có được không?"

Băng Thần biết nàng không muốn trả lời liền quay sang hỏi Lâm Khôn:

"Xây lại nơi này sẽ mất bao lâu?"

Lâm Khôn hơi ước lượng rồi nói:

"Tất cả các kiến trúc thì chắc sẽ rất lâu thế nhưng đại viện xây lại sẽ mất khoảng hơn một tuần lễ thôi. "

Hạ Y lên giọng:

"Thế thì trong vòng một tuần xây lại đi, các tỷ muội chúng ta đi vào trong Thiên Đạo trú ngụ, khách sạn rong đó tiện nghi, dễ chịu hơn thực tại nhiều. "

Chiến Vũ Lan Anh khẽ giọng:

"Đại tỷ muội không vào Thiên Đạo được."

Hạ Y mỉm cười nói:

"Cái này thì không khó, muội muốn quay lại Đế Vương Tinh ngay hay muốn tham gia Thiên Đạo trò chơi?"

Chiến Vũ Lan Anh nghe thế vui vẻ hỏi:

"Ta tường mình không đủ điều kiện tham gia?"

Hạ Y vẻ mặt đắc ý nói:

"Tất nhiên là không đủ, nhưng ta có quyền tiến cử ba người cho môn phái, lấy một vị trí cho muội cũng không phải vấn đề gì quá lớn. "

Nói xong cả đám biến mất không chút dấu tích, Băng Thần ngồi xuống một cột trụ rồi hỏi quản gia:

"Chuyện gì xảy ra ngươi có biết không?"

Lâm Khôn nhỏ giọng nói:

"Ta nghe người hầu kể lại hình như mấy vị đó muốn phân thứ hạng trong nhà lên đánh nhau, mọi người sợ quá nên ai cũng tránh xa. Khi ta về thì mọi chuyện đã xong rồi thế nên họ kể sao ta cũng chỉ biết vậy, thế nhưng chắc họ không dám nói dối đâu."

Băng Thần nghĩ đến một khả năng liền khẽ phất tay:

"Thôi kệ bọn họ đi, ta cũng đi vào Thiên Đạo khoảng một tuần rồi ra, trong thời gian này đại viện gấp rút hoàn thành trong thời gian nhanh nhất có thể."

Lâm Khôn gật đầu khẽ giọng đáp:

"Xây lại thì không vấn đề nhưng phiền thiếu gia liên lạc với lão gia, ngài ấy biết nơi này bị hủy chắc sẽ lo lắng lắm."

Băng Thần gật đầu đồng ý sau đó chủ động liên lạc với người nhà, vừa có kết nối thì Thiên Lâm liền cười hỏi:

"Tiểu tử ngươi chừng nào lại phong lưu như thế, trong nhà nữ nhân đánh nhau để dành thứ hạng, người khiến cha phải nể phục đấy."

Thiên Lâm vừa là thấy vừa là cha nên Băng Thần không cãi lại mà chỉ khẽ giọng:

"Sao ngài không thử xem?"

Một luồng sát khí từ bên cạnh tỏa ra, Thiên Lâm cười khổ nói:

"Cái này thật sự ta nào dám, mẹ con đủ để ta yêu suốt cuộc đời rồi."

Băng Thần khẽ vuốt trán nói:

"Mọi người trong nhà có ổn không, tiểu Ý tại sao lại không thấy liên lạc với ta trong Thiên Đạo, cũng thấy con bé rất ít khi vào trong trò chơi."

Thiên Lâm nhìn Băng Mai sau đó khẽ giọng nói:

"Con bé dạo này luôn cảm thấy không vui, với lại nó đang trong thời kỳ lãnh ngộ công pháp rất quan trọng."

Băng Thần chép miệng nói:

"Hai ngài đừng để tiểu muội vất vả, Thiên Đạo trò chơi quan trọng hơn nhiều, còn về phần tu luyện thì nếu tiến triển chậm thì kêu con bé về đây ta giúp nàng tấn thăng Vũ Thánh."

Thiên Lâm khẽ giọng hỏi:

"Đến Đế Vương Tinh có thu hoạch phải không?"

Băng Thần qua loa:

"Đúng thế, cha mẹ đừng để tiểu muội mệt mỏi, có ta ở đây thì nàng không phải lo gì hết. Cha mẹ cũng không cần gắng sức tu luyện làm gì. Trong đống tài nguyên ta đưa cho hai người hôm trước có Vũ Hoàng đan đấy, hai người uống vào tu vi sẽ tăng lên Vũ Hoàng, tu luyện nhiều chi cho cực khổ."

Thiên Lâm giật hết cả mình hỏi:

"Chỉ cần uống vào luyện hóa thì tăng tu vi lên Vũ Hoàng? Không có tác dụng phụ gì đấy chứ?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngài cứ đùa, có tác dụng phụ sao ta dám đưa cho mọi người dùng, trừ khi là một cái phế nhân không có chút căn cơ nuốt vào mới bị năng lượng làm cho đau đớn thôi. Có tu luyện cơ sở vững chắc như mọi người thì chắc không sao đâu."

Hai bên hàn huyên thêm một lát thì mới ngừng, đợi không còn kết nối nữa Thiên Lâm mới quay sang hỏi Thiên Ý:

"Ngươi thật sự không muốn nói chuyện với đại ca sao?"

Thiên Ý nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh, thế nhưng nàng từ khi biết chuyện Băng Thần có nhiều bạn gái thì không vui chút nào. Nàng hiện tại không thể đối mặt với Băng Thần như ngày xưa, đến hiện tại nàng không hiểu tại sao mình có sở thích khống huynh trước kia không có giờ lại lại trở nên mãnh liệt như thế.

Mỗi đêm nàng đều mơ về cái lần đầu tiên mình gặp được hắn, đôi bàn tay ấm áp khẽ xoa nhẹ mái tóc của nàng. Thế nhưng chỉ dừng ở đó thì thôi, nàng còn mơ tới lúc hắn cùng nàng đều lớn rồi, hắn ta ôm nàng trong lòng hôn thật ngọt ngào.

Chỉ có điều mỗi lúc tỉnh lại thì nàng lại bị sự thật phũ phàng làm tức điên cả người, rồi nàng lại ngẩn người không biết vì sao bản thân lại tức giận. Chuyện này cứ lập đi lập lại khiến nàng muốn phát điên, vợ chồng Thiên Lâm tuy biết con gái gặp chuyện gì nhưng cũng không dám can thiệp.

Không lẽ lại nói với nàng rằng nàng thích đại ca của mình, rồi sau đó khuyên nàng cái gì. Tất nhiên không thể nói nàng đi theo đuổi đại ca của mình được.

Thế nhưng bảo nàng từ bỏ thì cũng không đúng bởi hai người đâu có cùng huyết thống, có điều ngày hôm nay Băng Mai quyết định mình phải làm cái gì đó. Nhìn Thiên Ý như thế nàng cảm giác rất khó chịu, nữ nhân dám yêu dám hận, yêu mà không được thì đau khổ còn hơn hận một người mà không trả thù được.

Thiên Lâm thấy lão bà đại nhân đã quyết định liền ho cũng không dám, lặng lẽ đi ra ngoài để cho hai mẹ con tâm sự.

Băng Mai nhẹ giọng:

"Tiểu Ý con như thế này không ổn."

Thiên Ý nhăn nhó:

"Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa mẹ ạ."

Băng Mai khẽ giọng nói:

"Mẹ không muốn nói nhưng từ rất lâu ta và cha ngươi đã nhìn ra ngươi thích Băng Thần rồi, tiểu tử kia sức hấp dẫn lớn đến mức mấy cô nàng mới quen còn không chịu được. Ngươi sống cạnh hắn từ bé sớm xem hắn là của riêng nên không nhận ra thôi, trước đó chúng ta nghĩ đợi ngươi lớn hơn sẽ hiểu ra."

Nàng thở dài vẻ hơi thất vọng:

"Có điều mẹ vẫn đánh giá thấp tình cảm ngươi dành cho nó, ta với cha ngươi cũng thương lượng qua rồi. Nếu tình cảm của ngươi vẫn không đổi thì mặc kệ để xem hai đứa tới đâu, một tuần nữa ngươi chào tạm biệt sư phụ vời đi về Thiên Vương tinh đi."

Thiên Ý mặt đỏ thấu ánh mắt ướt át:

"Mẹ, xin lỗi vì làm ngươi và cha thất vọng."

Băng Mai mỉm cười khẽ vuốt mái tóc của nàng rồi khẽ giọng:

"Thực ra cũng không phải thất vọng ngươi mà cha mẹ chỉ lo ngươi đau lòng thôi. Băng Thần thực sự coi ngươi là em gái của mình, muốn thay đổi suy nghĩ của nó không dễ đâu."

Hai mẹ con sau đó tâm sự đến tận khuya, Thiên Lâm ở thư phòng hút thuốc ánh mắt nhìn về phương xa vô định.