Chương 285: Trường Tín hầu Lao Ái.

Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 285: Trường Tín hầu Lao Ái.

Đinh Gia Khách Điếm, một gian phòng.

Lục Chỉ Hắc Hiệp nhìn qua cửa sổ nhìn lấy chiếc xe ngựa xa hoa rời khỏi khách điếm, đến khi biến mất hoàn toàn liền nói, bên tai nghe Đinh Hưu cảm khái: "Một tháng một vạn hoàng kim, Đầu Bếp Học Viện thủ đoạn này lảo Đinh ta cũng bị động dung đấy, quả thật nếu không gia nhập Mặc Gia ta đả đầu nhập vào Đại Việt rồi"

Lục Chỉ Hắc Hiệp xoay người gật đầu nói: " Lấy cái tai tinh, lấy mắt sáng mà trông nghe cho nhau, lấy cái chân tay khỏe mạnh mà giúp đỡ nhau, kẻ không có vợ con có chỗ dưỡng nuôi cho trọn tuổi già, kẻ nhỏ yếu mồ côi không cha mẹ có chỗ nương tựa đến lúc lớn khôn" (Kiêm Ái Trung) là Kiêm Ái mà tổ sư truyền lại.

Thanh Y Lâu không phân già trẻ trai gái người trong trang là một gia đình, giúp đở bảo hộ lẫn nhau người trong bang mất đi chính là được bang che chở lấy, Đại Việt đế quốc không phân biệc nam nữ, dân chúng bình dân có thể làm quan, vương tử phạm pháp cũng như thứ dân. Có thể thấy được vị Việt vương này tư tưởng thiên về Mặc Gia chúng ta"

Ban Siêu, Đinh đầu bếp gật đầu Mặc Gia chủ trương lấy Kiêm Ái làm gốc thiên hạ đại đồng, mọi người thương yêu lây nhau phản đối chiến tranh chung sống hòa bình.

Mà Đại Việt sở hữu sức sát thương lớn lại không có dung để chiến tranh, Thanh Y Lâu mấy năm nay tiếng tốt đồn xa.

Chỉ có một điểm trừ là Đại Việt hết sức bài ngoài người, Mặc Gia đệ tử cũng trải rộng bảy nước, cho nên đối với việc Đại Việt nắm trong tay sát thương lớn làm sao không rõ, ban đầu bọn họ cũng lo lắng vị Việt vương kia dung nó vào chiến tranh.

Nhưng sau đó bọn họ thở phào khi y không dung nó vào chiến tranh, mà thông qua Thanh Y Lâu làm giàu cho Đại Việt.

" Mười ức hoàng kim, thiên văn tài sản này chỉ e hắn mục đích thật sự chính là Mặc Gia đi" Ban Siêu lên tiếng.

Đinh Hưu tiếp lời: " Việt vương thân kiêm các nhà, cơ quan thuật không hề thua kém Mặc Gia chúng ta, tự thành một lối riêng, xem ra ngài ấy muốn lôi kéo Mặc Gia."

Lục Chỉ Hắc Hiệp gật đầu nói: " Người này thông minh tuyệt đỉnh, bỏ cái lợi nhỏ để lấy thứ lớn hơn. Chính là muốn lôi kéo Mặc Gia lớn mạnh Đại Việt"

" Cự Tử, vậy quyết định của ngài đây" hai người dò hỏi

Lục Chỉ Hắc Hiệp trầm ngâm một hồi, liền nói: " Mặc kệ thế nào mười ức hoàng kim không phải là con số nhỏ, đi một chuyến Đại Việt cũng không tệ, ta cũng muốn một lần gặp Việt vương Thiên An"

" Tốt à, Siêu cũng muốn tận mắt thấy cơ quan hơi nước" Ban Siêu hưng phấn nói, hắn võ công không cao nhưng một tay cơ quan thuật lại có, mà Đại Việt danh vang thiên hạ một trong là cơ quan hơi nước, thuyền bè di chuyển cực kỳ nhanh chóng không cần hơn nữa còn rất nhiều cơ quan khác mà Mặc Gia tình báo thu được.

" Mỹ Thực Phố, Đinh Hưu cũng muốn diện kiến một lần cho biết" Đinh Hưu đem tay chà sát, hắn đối với Đại Việt đả sớm ngứa ngáy chi tâm rồi.

Việc này với Mặc Gia mà nói cũng không có hại gì cả, nếu không hợp ý thì có thể trở về đây. Dù sao Thiên An cũng đả sớm nói là muốn thuê lấy, Mặc Gia có thể nhận hoặc không nhận đây. Hơn nửa bỏ túi 10 ức hoàng kim cho một tòa thành lại do Mặc Gia thiết kế, việc này chỉ có lợi.

Thiên An là đế vương một nước hành động này chính là ngã về Mặc Gia, bao nhiêu vương triều có vị vua nào chấp nhận Kiêm Ái của Mặc Gia đâu.

Suốt 300 năm nay có vương triều nào đồng ý Mặc Gia tư tưởng chứ, chỉ có phía nam Đại Việt một quốc gia mọc lên với tư tưởng gần giống như vậy, nhưng lại bài xích ngoại tộc.

Từ việc mời chào Đinh đầu bếp về mở học viện đầu bếp để cho bách tính trăm họ đều có thể ăn được món ngon.

Cũng để cho Lục Chỉ Hắc Hiệp ngã về hắn một phần, cộng thêm Thanh Y Lâu, cùng với bộ máy của Đại Việt càng làm cho Cự Tử ngả về nhiều hơn, đối phương là một vị minh quân thánh hiền, thương yêu dân chúng.

Khi mà ở những tòa thành, những người dân đói kém nghèo khổ trẻ nhỏ người già đều được Thanh Y Lâu hấp thu cứu vớt lấy. Mặc dù không thể bước vào Đại Việt, tiền bạc chi trả cũng thấp hơn rất nhiều nhưng đãi ngộ thu được so với bất cứ dân chúng nào còn lại trên bảy nước cũng tốt đẹp hơn, quan trọng bọn họ cuộc sống được bảo hộ.

Tần quốc, Ung thành.

Ung Thành là Tần quốc trước kinh thành, Tần Thúc công đông dời sau, Ung Thành mặc dù mất đi chính đài trung tâm địa vị, nhưng coi như cố đô, Tần liệt tổ liệt tông lăng tẩm cùng tông miếu ở đây, trọng yếu bao nhiêu sự kiện vẫn còn ở Ung Thành cử hành.

Tần nhân vì vậy vẫn không ngừng đối với nơi này cung điện xây khắc lực tiến hành sửa chữa. Các con cháu vương thất nhà Tần đến tuổi trưởng thành đều đến nơi này làm lể đội mũ, tức trưởng thành.

Doanh Chính từ năm 13 tuổi đã lên ngôi nhưng chưởng khống triều đình vẫn ở cổ tay Trọng Phụ Lả Bất Vi, cho đến khi làm lể đội mũ ở ‘Ung thành’ thì mới nắm lại quyền lực triều đình, tự thân chấp chính.

Ung Thành, Trường Tín Hầu phủ.

"Khốn nạn, một đám phế vật " Bên trong một đại sảnh rộng lớn, từng tiếng gầm thét thanh âm từ một tên nam tử có phần anh tuấn, diện mục dử tợn trên tay thanh đồng chung rượu quăng đến phía trước đám người, người này chính là Lao Ái- Trường Tín Hầu của nước Tần.

Từng cái thị nữ, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run, cúi đầu không dám nhìn nhiều.

Mà những thị vệ càng là toàn thân căng cứng, nhìn không chớp mắt, sợ dẫn tới Hầu gia giận chó đánh mèo, dù sao trước đây không lâu, liền có mấy cái xui xẻo, chết tại cái này Hầu gia trong tay

Sau một hồi quán tháo thì cuối cùng Lao Ái cũng im lặng lại, một thân áo gậm y phục trên tay nắm chặt chung rượu còn sót lại bóp lấy, trên đó xuất hiện vết rạn nứt hiển nhiên một thân võ công cũng không hề tầm thường. Nhìn về phía trước mười mấy người phía trước lạnh băng nhãn thần.

Mọi chuyện bắt đầu từ một tháng trước khi mà Tư Mã Không theo lệnh của Lử Bất Vi mà đến, đem Lao Ái tức giận không nhỏ. Một phong thư tín truyền đạt mệnh lệnh của Tướng quốc yêu cầu hắn từ ngày hôm nay một tháng đều phải hướng Hàm Dương thành đi Tướng quốc phủ cho Lử Bất Vi thỉnh an.

Nếu mà trước kia thì căn bản không là gì dù sao Lao Ái chính là hộ vệ cho Lử Bất Vi trước đây, hắn leo lên được Trường Tín Hầu cũng nhờ có Lử Bất Vi giúp sức.

Nhưng mà hiện tại đả khác, không còn là tên hộ vệ khúm núm nhìn sắc mặt của Lử Bất Vi như trước, thậm chí cũng không dám đắc tội với Tư Mã Không trước đây.

Mà hắn nhờ bám lấy thái hậu Triệu Cơ chống lưng, nắm trong tay Triệu quốc ngoại thích thế lực tại Ung Thànhm hắn chính là một thổ hoàng đế, muốn hô mưa gọi gió đều được.

Đắc tội Lử Bất Vi trước đây hắn có nằm mơ cũng không dám, nhưng khi nắm lấy quyền lực trong tay dả tâm hắn liền lộ ra, thế lực của Triệu Cơ cũng làm cho Lử Bất Vi phải kiêng dè.

Cho nên sáng nay khi biết Tư Mã Không đến nhìn thấy một tay đối phương bị chặt đi hắn liền châm chọc, nhưng ngay sau đó chính là ăn một tát của Tư Mã Không đồng thời còn hung hăn cảnh cáo hắn.

Tại đưa tiễn Tư Mã Không về sau trực tiếp ra tay giết mấy cái thị vệ tiết hận.Về sau đem chính mình chỗ mời chào mưu sĩ môn khách, toàn bộ triệu tập tới, thương lượng việc này ứng đối chi pháp, những người này chính là trong Ung Thành khắp nơi thế lực muốn bám vào hắn hút lấy lợi ích.

"Hôm nay các ngươi nếu là không cho bản hầu muốn ra một cái biện pháp, ai cũng đừng nghĩ sống mà đi ra Hầu phủ "Lao Ái chỉ tay về một cái trung niên người: "Ngươi, cho bản hầu nói một chút, biện pháp của ngươi "

Nho sinh trung niên sắc mặt lập tức trắng bệch, run giọng: "Hầu Hầu gia, chuyện này căn bản không có xử lý "

" Xoẹt"

Chỉ thấy lời vừa nói hết Lao Ái bội kiếm lẫn nữa ra khỏi vỏ, nhanh như thiểm điện để lại một vệt quang mang kiếm quang hướng về trung niên phía trước yết hầu mà đến, đối phương còn chưa kịp phản ứng thì đả một kiếm phong hầu đồng tử mở to ngơ ngác rồi đem tay ôm lấy cổ mình, theo một chân của Lao Ái đạp bay đi máu tươi nhuốm ra sinh cơ đả tận.

Xuất thủ tàn nhẫn, giết người quả quyết khiến cho đám người trong phủ run như cầy sấy.

Lao Ái là Lử Bất Vi hộ vệ một thân thực lực nào đâu phải thấp, Lử Bất Vi chưởng khống La Võng bên cạnh hắn có thể đảm đương hộ vệ đâu phải a miêu a cẩu hạng người.

Lao Ái chính là hàng thật giá thật chữ Thiên nhất đẳng cao thủ, một thân Tuyệt Thế ngủ trọng cao thủ.

"Ngươi nói " Lao Ái chỉ tay về một tên già nua hoa râm tầm năm sáu chục tuổi, nhìn thấy gương mặt hắn trắng bệch không còn chút máu run cập cập không nói được liền lắc nhẹ cổ tay, một kiếm phong hầu huyết quang lần nữa vẩy ra.

"Ngươi nói" Nghe được Lao Ái chỉ mình, thanh niên đồng tử mở lớn gương mặt trắng bệch hoảng sợ, nhưng cố nén tâm tình hoảng loạn của mình, lắp bắp nói: " Hầu gia.. Lử tướng quốc yêu cầu, thực khinh người quá đáng, thân phận của Hầu Gia xưa đâu bằng nay cũng có thể bình đằng mà nhìn."

" Nói tiếp" Lao Ái thu lấy bội kiếm của mình.

Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: " Tướng quốc không để Hầu Gia vào mắt, yêu cầu mỗi tháng hành lể. Hầu Gia không bằng trực tiếp thoát ly môn hạ của hắn, bằng Hầu gia thân phận, địa vị lại có Thái hậu nương nương phía sau, Lử tướng quốc chẳng lẻ còn dám động Hầu Gia."

Lao Ái nghe được thoát ly Tướng Quốc phủ con mắt liền sáng lên, chủ ý này không tệ đây. Không phải Lý Tư cũng đả thoát ly môn hạ sau, có Doanh Chính chống lưng sau hắn không làm theo chứ, Triệu Cơ thái hậu thế lực còn lớn hơn đây hắn, hơn nữa còn là Trường Tín Hầu, so Lý Tư còn mạnh hơn đây.