Chương 1: Anh trai quay về

Thời Gian Quý Báu

Chương 1: Anh trai quay về

"Đinh đinh...đinh đinh" tiếng chuông cửa phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng, khiến cô gái trên giừơng khẽ động ngón tay, nhíu mày, nhìn lên đồng hồ báo thức bên cạnh 24 giờ 30 phút, khẽ rên rỉ "giờ này mà còn làm phiền người khác... Thật thiếu hiểu biết mà"
Hầm hực vén chăn lên, lăn trên giừơng vài vòng, khẽ thở dài xong mới chịu đi ra mở cửa, ủê oải vươn mình, đôi mắt lim dim. "Cạch" tiếng mở cửa trong đêm khiến tâm tình cô gái thanh tỉnh, âm thanh của lá xào xạc, gió lùa vào cửa khiến cô gái co rụt thân mình, đôi chân trần khẽ co, lúc này cô mới chợt nhận ra mình không mang dép. Cô ngước lên nhìn người sau xong sắt cửa đang nhíu mày. Anh ta mặc trên người áo sơ mi quần tây, trên tay đang cầm áo khoác màu đen, từ trên xuống dưới nếu không phải vì áo sơ mi cùng màu da trắng thì cô còn tưởng mình gặp quỷ. Bên cạnh là cái valy màu xanh đen khá bắt mắt. Cô dời ánh mắt lên mặt người đàn ông, cô thở dài trong lòng "anh chàng đẹp trai này có phải hay không bấm chuông cửa nhầm nhà" cô đang suy nghĩ trong lòng thì chợt nghe giọng nói khàn khàn từ người đàn ông "Lạnh quá mở cửa cho anh vào nhà". Cô gái mỉm cười, 2 bên má ẩn hiện lúm đồng tiền xinh nói "anh có hay không nhầm nhà, tôi chưa từng nhìn thấy anh cũng không biết anh làm sao tin tưởng mở cửa cho anh, nghe câu anh nói thì tôi chắc chắn anh có quen biết với chủ nhân căn nhà. Rất tiếc là chúng ta không biết nhau" nói xong cô gái "rầm" đóng cửa lại lầu bầu "bực mình". Quay trở lại căn phòng thì nghe thấy tiếng điện thoại phát lên bài hát "why did i fall in love with you" của DBSK, là tiếng chuông điện thoại của cô. Cầm lên điện thoại nhìn, cô thấy màn hình nhấp nháy hai chữ "Anh trai" cô nhấc máy, nghe thấy tiếng trầm thấp trong tai: "anh về rồi, mở cửa cho anh" sau 1,2 giây ngớ người cô gái lên tiếng "Anh gọi cho mẹ mở cửa đi, em không ở cùng với bố mẹ nữa, dọn ra ngoài cho tiện gần trường rồi"
"Anh biết, mẹ cho địa chỉ chỗ em cho anh, bố mẹ đi đà lạt du lịch rồi"
"Hảhh"
"Mở cửa" sau đó cô nghe tiếng tít tít người bên đầu dây đã cúp điện thoại.
Cô đang không hiểu chuyện gì thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô giật mình quay sang nhìn cánh cửa nơi phòng khách, chẳng lẽ đó là anh trai? Cô gái vừa nghĩ vừa đi tới cửa, tim có chút đập nhanh, tay nắm cửa run run. Người anh trai 15 năm không gặp lại, người anh trai đang du học nước ngoài của mình giờ đang ở ngoài sau cánh cửa. Cô không biết là mình đang vui hay buồn chỉ là cô nhớ đã từng rất vui khi có một anh trai xuất hiện trong cuộc đời mình giờ đã quay về. Cô run run kéo cửa. Gió thổi bay chiếc váy ngủ màu trắng bồng bềnh cùng mái tóc xoăn nhẹ ngang eo, mái tóc khiến cho cô cảm thấy mặt hơi ngứa nhưng cũng không đưa tay lên chỉnh lại mái tóc. Cô khẽ chớp mắt cầm điện lên bấm vào 2 chữ "anh trai". Điện thoại người đối diện rung liên hồi, cô ngước mặt lên, kéo chốt cửa sắt, ánh mắt có một chút hồng hồng, nước mắt đọng lại trên mi. Cô cười làm lúm đồng tiền xuất hiện khiến khuôn mặt cô trở nên xinh đẹp thuần khiết. Chàng trai cầm áo khoác của mình khoác lên người cô, khàn khàn lên tiếng: "ngơ ngẩn làm gì nữa, rất lạnh vào nhà thôi"
Cô đưa tay lau nước mắt, xoay người vào trong kéo nắm cửa chốt lại, cô xoay người đi theo bước chân người con trai, đang đi chợt đụng đầu vào bức tường thịt trước mắt "A~ anh làm gì mà đang đi rồi dừng lại?" kèm theo xoa xoa cái trán. Mặt cô được 2 bàn tay ấm áp nâng lên, tay cô rất lạnh nhưng khi tay người con trai chạm vào thì cảm thấy thực ấm áp. Cô chớp mắt nhìn thấy khuôn mặt người con trai gần ngay trước mắt, cô chợt giật mình lùi lại thì người con trai lên tiếng "cũng đâu bị sao, ngực của anh chẳng lẽ làm em đau như vậy" môi mỏng khẽ kéo, đôi mắt khẽ cong, khuôn mặt góc cạnh, làn da trắng. Cô cảm nhận được hơi thở của chàng trai, lần đầu tiên tiếp xúc với một người con trai trưởng thành, màu đỏ xuất hiện hai bên má kéo sang hai vành tai cúi đầu lí nhí "Cúc áo...làm đau".
Mặc dù hai người đã sống cùng một mái nhà 15 năm trước nhưng lúc đó cô còn nhỏ giờ cô đã lớn, cũng lâu lắm rồi không gặp lại người anh này nên không tránh khỏi ngại ngùng. Nhìn biểu hiện của cô em gái nhỏ chàng trai mỉm cười, tay đặt trong túi quần, xoay người đi đến trước cái ghế sôfa trong phòng lên tiếng "còn phòng nào khác cho anh không, hiện tại anh cảm thấy rất mệt muốn ngủ", đằng sau vang lên giọng nói trong trẻo "có, bên trái phòng em có một căn phòng trống, anh có thể nghỉ ngơi trong phòng đó..." Dừng một tí tiếp tục nói "nhưng tại không có người dùng qua nên chưa dọn dẹp, anh đi tắm đi để em qua dọn sơ, nhà tắm trên tầng.." "ừ".
Sau tiếng "ừ" chàng trai đi thẳng lên tầng.
Cô gái hít sâu nói khẽ " Anh trai diện mạo bây giờ lại hồ ly như vậy" vừa dọn vừa nghĩ lại quá khứ. Trương Đình Huy cái tên hồi nhỏ cô gọi liên tục, cũng tò mò với cái họ của anh sao lại không giống mình đều cùng họ Hứa.
"Hứa Linh con xem anh trai của con này, giờ con có anh trai có vui không" giọng nói lanh lảnh cùng cười đùa của bố. Đứa bé gái đang ôm gấu bông chớp chớp mắt nhìn cậu bé, cười khẽ gật đầu "Con thích lắm hihi" bé gái như một thiên thần, đôi mắt to khẽ chớp miệng cười tươi, 2 má hồng hồng, cười lên làm lúm đồng tiền xuất hiện theo.
....

Hứa linh vừa dọn vừa nghĩ lại hồi đó mình thực sự đã rất vui vì có anh trai, làm cái gì miệng cũng kèm gọi theo tên anh trai, anh đình huy cái này, anh Đình Huy cái kia. Nhưng khoảng thời gian vui vẻ cũng ngắn ngủi, có được anh trai trong 1 năm. Qua một năm người anh trai đi ra nước ngoài, cô buồn cũng trong nháy mắt bởi trẻ nhỏ chóng quên. Giờ nghĩ lại cái tên Trương Đình Huy được nhắc miết trong nhà nhưng cái khoảng thời gian sau 5 tuổi cô cũng chưa hề thấy anh trai quay lại.