Chương 90: Bình yên trước bão! Tiếng tiêu hoàng hôn!
Kì thực không phải do đám xe cộ này không hợp pháp nhãn của Lưu Chính Minh, dù sao thì tại một cái lấy võ đạo làm chủ như thế giới này mà nói thì xe ngựa gỗ có lẽ đã là tốt rồi, càng đừng nói đến xe đạp, xe ô tô các kiểu.
Dù sao đối với cường giả mà nói, coi như chỉ là Đại Tông Sư chi cảnh tốc độ so bình thường chiến mã cũng nhanh hơn rất nhiều, mà xe gỗ thông thường dùng để chở hàng hoá thì lại vô pháp dùng để trói lại mấy con ngựa có tu vi cao hơn.
Hơn thế, giới chỉ cũng là một thứ khá là xa xỉ tại Sàng Hải Châu, không phải bất cứ cường giả nào cũng có thể luyện chế được, thành ra mà nói cũng là khá khan hiếm, nếu có cũng chỉ có mấy quan lại thuộc tam vương triều mới có thể sở hữu.
Giống như Lâm Vũ trấn đồng dạng, cả trấn có mỗi Hoàng gia đại trưởng lão cùng với Đỗ gia, Lỗ gia nhị đại trưởng lão mới có được, cũng bởi một cái là trấn chủ, hai cái là phó trấn chủ, cũng tính thuộc hàng quan lại, còn lại trong cả trấn không một ai khác sở hữu cả.
Nhìn chán chê lấy đám xe ngựa cổ lỗ sĩ về xong, con mắt Lưu Chính Minh mới chuyển biến đến đoàn đội hộ vệ.
"Tận những sáu Tông Sư đỉnh phong cùng với năm Tông Sư Hậu Kỳ, ngoài ra còn một tên bán bộ Đại Tông Sư cảnh. Xem ra là mật ngọt chết ruồi nha, tuy rằng nhiệm vụ nguy hiểm bất quá cám dỗ đột phá cũng lớn." Lưu Chính Minh trong lòng nghĩ thầm.
Năm Tông Sư hậu kỳ, nhìn trông tuổi tác tất cả đều đã ngoài ba mươi, hầu như ai cũng có chính mình gia đình. Do công việc mưu sinh cùng tu luyện nên là có vài người trên mặt cũng đã xuất hiện nếp nhăn.
Sáu Tông Sư đỉnh phong kết hợp với cả Vũ Thuần thân phận chính là bảy người, toàn bộ đều có khuôn mặt khá là lão thành, dù sao Vũ Thuần cũng có thể được coi là người có chút thiên tư tu hành, còn lại tất cả tuổi đều tầm ngũ thập.
Riêng vị bán bộ Đại Tông Sư kia thì lại càng già hơn nữa, tuổi cùng đã hơn sáu chục, hay được biết đến cái tên Tiêu lão, kỳ thực cũng ít người nhớ rõ Tiêu Lão họ gì, mà chỉ biết lão hay ngồi tại một cái gò nhỏ phía Nam của trấn thổi tiêu nên mới được dân bên trong trấn thưởng hay gọi là Tiêu Lão, tính cách vô cùng hiền lành, luôn lấy dĩ hoà vi quý, đạo thuận tự nhiên, thế nên cũng được nhiều người yêu quý.
Tại Lâm Vũ trấn, trước mười lăm tuổi có thể luyện thể được chính là bình thường, trước hai mươi tuổi đột phá lấy võ giả cũng được coi là có chút thiên tư võ học, trước ba mươi tiến vào Tông Sư chính là mười người có một, trước năm mươi tiến vào được Đại Tông Sư chính là hiếm có kỳ tài, trước trăm tuổi đột phá lấy Nhập Thánh cảnh chính là tuyệt thế kỳ tài, hiện trạng gần như toàn bộ Nhập Thánh cảnh của Lâm Vũ trấn tuổi đều đã hơn vượt bách niên, bất quâ trấn chủ của Lâm Vũ trấn cũng có thể toán một cái thiên tài.
Mười ba tuổi luyện thể, mười sáu tuổi đạp vào võ giả chi lộ, hai mươi hai tuổi tiến giai Tông Sư, hai mươi tám tuổi đạt đến Đại Tông Sư, năm mươi tuổi đã là Siêu Phàm Nhập Thánh, một trăm tuổi đạt đến Siêu Thánh Nhập Thần, một trăm ba mươi tuổi đạt đến Nhập Thần trung kỳ, tuy rằng nếu muốn so sánh với rất nhiều nơi thì tốc độ tu luyện này có thể không coi vào đâu, bất quá dưới điều kiện như tại Lâm Vũ trấn mà có tốc độ tu luyện như này cũng là ngàn năm xuất thế thiên tài rồi.
Nhìn lấy Lưu Chính Minh đã đến, chủ xe mới hô lên:
"Được rồi, tất cả cũng đã tề tựu đầy đủ. Chặng đường này còn dựa vào các vị."
Tuy rằng chủ xe chính là người thuộc trấn làm việc, hơn thế về mặt thân phận so với cả đội hộ vệ còn muốn cao hơn, hậu trường cũng lớn hơn, thế nhưng hắn lại không có một chút tu vi nào cả, hơn thế nữa mấy chục năm kinh nghiệm sống cũng đủ để hắn hiểu được có hậu trường không có nghĩa là có thể cứ thế làm càn, dù sao chặng đường này vẫn là nhờ đội hộ vệ đến nảo vệ lấy hàng hoá, thế nên ngữ khí cũng vô cùng là khách khí.
"Ngươi cứ tin tưởng vào chúng ta, dù sao với đội hình như này coi như có gặp lấy một Đại Tông Sư cũng đủ chơi chết hắn." Một tên Tông Sư hậu kỳ mở miệng ra mà nói.
"Đúng đấy." Vài tên Tông Sư khác nhao nhao phụ hoạ.
Đối với tình cảnh này, không có ai lại đi phản bác lại hai người bọn họ, dù sao tất cả đều biết là chuyến này chính là vô cùng nguy hiểm, nếu may mắn thì chỉ gặp lấy Đại Tông Sư, còn nếu bất hạnh mà gặp Nhập Thánh cấp độ mà nói, thì thôi chết là đã xác định.
Nghe mấy câu lên dây cót tinh thần này, chủ xe cũng chỉ có thể lộ biểu lộ cười khổ, hắn đương nhiên cũng hiểu rõ tình hình bây giờ. Ngũ Long trại chính là chắn hết một đầu kinh tế của cả trấn, chân chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng, bất quá trấn cũng không có cách nào trực tiếp bắt chẹt được, thành ra lại khiến cho việc đi ra khỏi trấn sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, tuy thế kinh tế giao thông vẫn cần phải thực hiện, thành ra việc duy trì con đường với Long Hành trấn cũng vô cùng quan trọng.
Về việc tại sao không có một vị Nhập Thánh cảnh nào chịu đi bảo hộ? Chỉ đơn giản là ngoại trừ một số vị đang bế quan tu luyện, số lượng Nhập Thánh cảnh rảnh rỗi không đến mười người, mà một ngày Lâm Vũ trấn có đến mấy chục đầu nhiệm vụ thương vụ cần phải xử lý, đặc biệt nhất là cần toạ trấn lấy vùng vựa lúa thu hoạch phía Tây Bắc của trấn, thành ra mấy việc hộ vệ vận chuyển này tuy rằng nguy hiểm nhưng vẫn chỉ có thể để cho Nhập Thánh bên dưới xuống làm.
"Thôi được, hàn huyên như thế là đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi." Nhận thấy bóng chiều bắt đầu ngả xuống, chủ xe ra lệnh cho mã phu bắt đầu đánh ngựa chạy, còn lại ngồi trên xe cũng chính là đội hộ vệ. Một đoàn xe ngựa gỗ gồm hơn chục cỗ cũng bắt đầu từ Lâm Vũ Trấn xuất phát.
Đứng xa xa, cách đoàn xe có trăm mét, ẩn núp bên trong rừng núi, mấy cái thân ảnh xuất hiện.
"Được rồi, giờ làm như giao phó thôi." Thân ảnh thứ nhất mở miệng nói.
"Ừm, tất cả, tản." Thân ảnh thứ hai gật đầu.
Rất nhanh, mấy thân ảnh này đã nhanh chóng tách bọn, người hướng về Lâm Vũ Trấn mà đi, kẻ hướng về Quang Hợp Sâm Lâm di chuyển, còn lại thì là núi Kiển Nhai.
Thời gian dần dần trôi qua, thấm thoắt đã hai canh giờ. Ánh chiều cũng đến hoàng hôn, đoàn xe cũng đã đi được một nửa đoạn đường.
Ngay tại lúc này, Lưu Chính Minh đang ngồi trên khoang xe thứ sáu, hai mắt ngưng thần, cũng không quên tu luyện. Từng luồng linh khí huyền ảo tụ tập xung quanh thân hắn. Lưu Chính Minh cũng không có lãng phí thời gian, vẫn tranh thủ chính mình tu luyện. Tuy rằng hệ thống bên trong Shop cũng có bán một số thứ như Tụ Linh Châu các kiểu, bất quá tốc độ hấp thu linh khí của Lưu Chính Minh cũng là vô cùng nhanh, thành ra Tụ Linh Châu đối với hắn bất quá cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, hơn thế nữa lại còn có giá hơn ngàn HTĐ một viên, hắn cũng không có đủ tiền mua. Chính vì vậy thế nên từ trước tới bây giờ Lưu Chính Minh vẫn luôn chỉ là tu luyện chay.
"Còn thiếu một chút nữa, ta chì cần một chút cảm ngộ thôi là đủ để Thời gian Kiếm Ý lột xác làm Lĩnh Vực, nương theo đó thì lực chiến của ta cũng được đề thăng một mảng khá lớn, dù sao tại Nhập Thần cùng Nhập Thần đổ xuống trừ khi là Nhập Thần đỉnh phong chứ cũng rất ít người lĩnh ngộ được Lĩnh Vực."
Thở ra một ngụm trọc khí, Lưu Chính Minh lẩm bẩm trong lòng. Tuy rằng hắn đã lĩnh ngộ Thời Gian Ý Cảnh đạt đến cửu đoạn chỉ trong mấy tháng bất quá để nó chân chính đạt đến Lĩnh Vực thì cũng yêu cầu cảm ngộ lớn hơn hẳn. Có thể tưởng tượng như là tiểu cảnh giới cùng đại cảnh giới.
Một tên Nhập Thánh cảnh có thể dựa vào tu vi lâu năm để xung kích lên được Nhập Thánh đỉnh phong, bất quá ngưỡng của Nhập Thần cảnh thì lại khó mà chơi như thế được, đây chính là một loại thuế biến về chất lượng, không phải có thể lấy số lượng bù đắp. Tất nhiên nếu như số lượng quá nhiều thì không nói.
Bỗng nhiên hắn tựa nghe thấy một tiếng tiêu thoang thoảng đâu đây, nhanh chóng bật người dậy, thần thông [Bạch Nhãn] nhanh chóng được sử dụng.
"Ồ, thì ra chỉ là Tiêu lão thổi tiêu."
Lưu Chính Minh nhanh chóng xác định được vị trí của thanh âm, chỉ thấy Tiêu lão đang ngồi ngay tại vùng rìa của khoang xe thứ hai, đầu đội một chiếc mũ rơm, hai chân thõng xuống, miệng ngậm lấy một chiếc tiêu trông đã cũ đến không chịu nổi, sứt sẹo khắp nơi, bất quá âm thanh phát ra nhưng vẫn vô cùng rõ ràng, không hề có chút thô ráp hay tạp âm nào.
"Thanh âm tựa như suối chảy đồng dạng, như gió thổi qua kẽ lá, như âm thanh của từng loại động vật sống động ẩn tại bên trong rừng sâu, dễ dàng khiến cho con người ta tâm thần sảng khoái, tựa như cảm nhận thấy được cả một cánh rừng phía trước."
Lắng nghe từng tiếng tiêu đi vào lòng người, Lưu Chính Minh không tự chủ được cảm thấy tinh thanh khí sảng, cảm giác như hoà mình vào thiên nhiên.
"Tiếng tiêu thật sự rất hay!" Lưu Chính Minh trong lòng tán thưởng.
"Bất quá..."
"Vấn đề chính là... tại sao lại thổi tiêu vào lúc hiện tại?"