Chương 14: Hành trình bắt đầu
"Tại sao ngươi lại hỏi thế, để làm gì?"
Càn Minh Nguyệt tâm trạng đang cảm thấy lạc trôi. Thề với trời, nàng hoàn toàn không tự chủ được câu hỏi kia, đó hoàn toàn là suy nghĩ bộc phát, mặc dù vậy nàng cũng rất nhanh ứng đối:
"Bới vì bây giờ đang đêm hôm khuya khoắt, mạc dù trời cũng sắp sáng rồi, huống chi còn là cô nam quả nữ, hành động của ngươi làm cho ta rất hoài nghi về phương diện ấy..." Càng nói, mặt nàng còn đỏ, tuy bình thường nàng biểu hiện ra cực kỳ phóng khoáng nhưng tâm trạng của nàng vẫn còn là một thiếu nữ nha.
"À ra vậy, do ta thích làm quân tử nên ngươi mới thấy có vấn đề hả? Thôi được rồi, như ngươi đã mong muốn, có muốn thử không?" Nói rồi hắn bắt đầu đứng lên, bỏ đi lớp áo khoác, cười như không cười về phía nàng.
"Phi! Ai mà muốn!" Thấy vậy, nàng đỏ mặt quay đi, nhưng câu nói cuối cùng của hắn lại nhắc nhở nàng rằng nàng chỉ là một hầu gái của hắn thôi, đến cả thân thể nàng giờ cũng thuộc về hắn rồi, tuy thế nhưng hắn vẫn đúng là quân tử nha.
"Thôi được rồi, về việc đấy thì chỉ là do ta thích thôi, ta là dạng người tuỳ tâm mà làm, vốn ta cũng không thích ép buộc người khác, hơn nữa cũng là một vị tiểu thư khuynh đài như ngươi vậy." Lưu Chính Minh cười nói.
Nghe đến đấy mặt nàng lại bắt đầu đỏ, miệng nàng lẩm bẩm:" Tiểu thư công chúa gì nữa, không phải bị ngươi bắt làm nô lệ rồi à..."
Thấy nàng như vậy, Lưu Chính Minh cũng không tiện trêu chọc nàng nữa, vẻ mặt hắn nghiêm túc trở lại, hắn hỏi:
"Vậy ngươi cũng đã suy nghĩ kĩ chưa? Muốn mãi mãi cúi đầu hay sẽ trở thành người đứng ở đỉnh cao, làm những gì ngươi muốn, thủ hộ những gì ngươi mong ước được bảo vệ?"
Nghe vậy, nàng bắt đầu an tĩnh lại, cả lòng thoải mái không ít. Hít một hơi thật sâu, nàng nói:
"Ta muốn hoàn thành ước mớ và nguyện vọng. Không gì có thể ngăn cản ta."
Nghe được sự nghiêm túc và ý chí quyết tâm của nàng, hắn hỏi tiếp:
"Ồ, ngươi nên biết rằng đẻ làm được tất cả những thứ trên tất cả đều yêu cầu sức mạnh. Để có được sức mạnh ngươi sẽ phải kinh lịch vô số khó khăn gian khổ, thậm chí là cả sự nhàm chán của thời gian. Ta hỏi lại, ngươi có chịu được không?"
"Hoàn toàn được." Thanh âm nàng kiên quyết, tưởng như không gì cản nổi.
"Tốt, vậy ta tuyên bố, ngươi sẽ là người hầu đầu tiên của ta. Chúc mừng!" Lưu Chính Minh bắt đầu cười, tay hắn vẽ lên tay nàng một kí hiệu. Đây chính là kí hiệu mà hệ thống đưa cho hắn, nói rằng đây là văn tự của ‘ Thời đại cấm’, có ý nghĩa là ‘ Tự đạo’, không có gì cầu kì, tát cả chỉ rất đơn giản.
Cùng lúc đó, bình minh đến, mặt trời dần dần nổi lên. Từng tia thự quang chiếu lên mặt của cả hai người, chiếu rọi văn tự đấy, khiến nó trở nên lấp lánh và kì ảo. Đây là một giây phút mang tính quyết định lịch sử, không chỉ của vị diện này, của hai con người này, mà là của tất cả Toàn Vũ Trụ.
Lại nói Càn Minh Nguyệt, giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng kỳ diệu, một tia linh cảm buông xuống khiên cho nàng cảm thấy có lẽ việc nhất phi trùng thiên của mình không chỉ nằm ở Hoàng Thiên lô mà lại ở thiếu niên trước mắt này. Nàng chỉ có thể phát ra một tiếng " Ừm." thật nhẹ.
Có đôi khi tất cả mọi việc lớn chỉ đơn thuần dựa vào duyên mệnh, nhưng tất cả đều phải tự mình lựa chọn có quyết định tin tưởng vào cơ duyên đó hay không.
Nói chuyện tất cả xong xuôi, Càn Minh Nguyệt cũng bắt đầu chấp nhận thân phận mới của mình, bèn quay sang hỏi Lưu Chính Minh:
"Thế bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
Nghe vậy, Lưu Chính Minh mỉm cười:
"Đi Đại Khôn quốc."
"Tại sao?" Nàng cảm thấy kì lạ.
"Thôi được rồi, để ta giải thích một chút ngay từ đầu. Ngươi biết kết cấu của thế giới này đúng không? Tứ đại thượng phẩm quốc, bát đại trung phẩm quốc, thập lục hạ phẩm quốc, lục đại tông, thập nhị môn, nhị thập tứ giáo, ngoài ra còn có lãnh địa của Đấu thú, các bí cảnh, hải dương bất tận. Xem thì thực là lớn nhưng thực ra xung quanh chúng ta lại có vô số tinh cầu, vị diện, đại lục tương đương như vậy. Phía trên đó còn có cái mà các ngươi gọi là thượng giới. Nghe hiểu chưa?"
"Hiểu, nhưng ý của ngươi khi nói ‘các ngươi’ là gì? Nói như thể ngươi không phải người của thế giới này vậy."
Nghe nàng chất vẫn, Lưu Chính Minh bèn nói:" Chúc mừng ngươi đã đoán đúng, ta không phải người của thế giới này, thậm chí thế giới ta còn không nằm trong quản hạt của thượng giới các ngươi, trên nữa cũng không phải. Dù sao nói đến trên còn nhiều nữa, nhưng kì thực ngươi vẫn chưa đủ khai thông để biết hết những điều đó."
Đùa gì chứ, nàng biết được? Nếu không phải có hệ thống thì đến Lưu Chính Minh cũng không biết được những thế này, còn về địa cầu không thuộc quản hạt gần chỗ này cũng là hệ thống nói, có điều nó không nói chính xác vị trí của địa cầu của hắn ở trong Toàn Vũ trụ, điều kiện cần là phải bậc 8 đã.
"Giả thần giả quỷ." Nàng bĩu môi, nhưng trong lòng lại âm thầm phán đoán. Gia hoả này không phải nói thật chứ?
Thấy nàng lộ vẻ không tin, hắn cũng không để ý, vẫn nói tiếp:
"Trên thượng giới có cường giả như mây, Đấu đế trên đấy căn bản không nổi được cả một bọt nước, phải nói là cường giả như vân. Trên đấy đứng top mười chính là thập đại tiên đế, cai quản thập phương Hoàng Liên Tiên Vực, tên của thượng giới đấy. Không biết lý do gì, cả thập đại tiên đế đều đã ngã xuống. Có người bảo là nội chiến, có người bảo là kháng chiến Tiên vực khác, nhưng không ai biết được sự thực. Trong đó Hoàng Thiên tiên đế, vị tiên đế mạnh nhất, trước khi đã xuống đã ném chiếc đỉnh luyện, chính là thiếp thân binh khí của ông xuống hạ giới, tìm kiếm người có hữu duyên. Chiếc đỉnh đấy rơi xuống Đấu thiên đại lục, trong quá trình hạ lạc, nó đã bị gãy ba cái chân, rồi được lão tổ dựng quốc của Đại càn quốc nhặt về. Tuế nguyệt trôi qua, chiếc đỉnh dần trôi vào lãng quên. Cho đến một ngày có một cô công chúa nhỏ, nhặt được chiếc đỉnh đấy, âm thầm cầm về. À quên, tên chiếc đỉnh là Hoàng thiên lô." Nói đến đây hắn quay sang mỉm cười với nàng, nói: " Về sau sự việc không cần ta phải nói chứ, công chúa của Đại Càn quốc, Càn Minh Nguyệt?"
Càn Minh Nguyệt hoàn toàn chấn kinh, lúc đầu nghe hắn nói thì nàng chỉ đơn thuần hiếu kỳ thôi. Càng nghe xuống, nàng cảm thấy bất ngờ. Nhưng điều hoàn toàn làm nàng hốt hoảng chính là tên thiếu niên này. Không phải việc hắn biết được tên và thân phận của nàng, cái đó thì có thể hiểu được, dù sao hình dạng của nàng trong Đại Càn quốc vốn không phải là bí mật gì, mà là bí mật liên quan đến Hoàng Thiên Lô. Dù sao từ nhỏ đến lớn, đây chính là bí mật lớn nhất của nàng, không một ai biết ngoài nàng, nàng không đủ tin tưởng để nói cho bất cứ ai, dù là nha hoàn thân cận nhất. Đây chính là vốn liếng của nàng, vốn liếng đẻ nàng quật khởi, nàng không dám đánh cược.
Nhận thấy nàng thất kinh, không nói ra lời, Lưu Chính Minh cảm thấy phi thường hài lòng, hắn lại bồ tiếp một cú:
"Vẫn không thấy quen à, nếu vậy thì tiếp nhá. Chiếc đỉnh là một trong bát đại bảo vật của thương giới, vốn do một tiên tiên đế biến mất sau đó xuất hiện, lấy tên là Hoàng Thiên Lô, ý chỉ là luyện hoá được cả thiên. Trong lô chia làm 7 tầng, mỗi tầng có không gian khác biệt, tầng 1 là 2 lần, tầng 7 là 128 lần. Lô này có thể dùng để luyện đan, luyện khí. Do mất đi ba cái chân nên uy lực của đỉnh bị rớt xuống, lại thêm năm đó bảo vệ chủ nhân cũ bị đánh làm hỏng, phải lấy khí nuôi cưỡng. Lưu ý nếu có thể khôi phục 3 cái chân thì có thể đạt được Đế cấp thần binh,sau đó uẩn dưỡng trong cơ thể để nó hồi phục, khi nào phi thăng thì sẽ một mực tăng lên theo chủ nhân đến tận Tiên Đế, bên trong tự hình thành nên một phương thiên địa." Hắn nói hết thông tin hệ thống đưa cho.
Đến giờ thì nàng hoàn toàn không thể bảo trì được bình tĩnh rồi. Tất cả mọi thứ hắn vừa nói, đều trong thông tin mà nàng nhận được từ cái bình khi nàng nhận chủ. Cố gắng nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, nàng hỏi lại hắn, cố gắng trở nên kiên cường, nhưng sự run rẩy trong giọng nói đã bán đứng nàng:
"Ngươi.... ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi có thể biết..."
"Ta? Ta tưởng ta đã nói rồi, ta không thuộc về thế giới này."
Giờ phút này nàng đã tuyệt đối tin tưởng thân phận đối phương. Nàng bèn hỏi:
"Vậy giờ ngươi muốn làm gì? Cướp đỉnh?"
Trong giọng nói thể hiện rõ sự không cam lòng và bất lực.
"Cướp đỉnh, ta cần gì phải làm như thế, nếu muốn cướp thì ta chỉ cẩn ra lệnh cho ngươi là được, phức tạp nói những thứ này làm gì? Ngược lại ta sẽ giúp ngươi khôi phục cái đỉnh, trèo lên đỉnh cao của các thế giới, khám phá các bí mật của bí mật của vũ trụ."
Nghe vậy, nàng trầm ngâm lại. Vài phút sau, nàng vẫn hỏi:
"Kì thật ta vẫn chưa tin tưởng ngươi. Ngươi nói làm như thế ngươi sẽ có lợi gì? Không ai sẽ tự dưng bắt người khác làm nô lệ rồi giúp đỡ họ cả?"
"Lợi gì á? Ta nói là nếu giúp ngươi tìm 3 cái chân đỉnh ta sẽ được thưởng ngươi có tin không? Hơn thế nó cũng coi như nhiệm vụ của ta. Lý do tiếp là do ta đang rất nhàm chán, đồng thời cũng không quen thuộc nơi này, vì vậy ta cần một người bản địa. Còn về việc phải thi triển ‘Thân nô ấn’ lên ngươi, đó cũng là bất đắc dĩ, ngươi hoàn toàn không biết mình nguy hiểm thế nào đâu, ta đi theo ngươi cũng chính là ôm bắt đùi một chân thôi."
"Ta nguy hiểm á, thôi đi, nguy hiểm cũng không phải để ngươi bắt." Tuy nói thế trong lòng nàng vẫn đang hoài nghi về cái mà hắn gọi là nhiệm vụ và người ra nhiệm vụ đó, đó sẽ là ai?
Thấy nàng vẫn không tin, Lưu Chính Minh đành phải thở dài, nói:
"Có nhiều thứ ngươi vẫn chưa thích hợp biết. Ngươi chỉ cần phải hiểu đây giống như một dạng đầu tư thôi, đôi bên đều có lợi. Ngươi sẽ có sức mạnh mà ngươi mong muốn, còn ta sẽ có một người hầu cường đại, cớ sao mà không làm? Còn về ấn kia, đó chỉ là biện pháp trói buộc mà thôi, dù sao ngươi bây giờ không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận."
Nghe hắn nói vậy nàng cũng im lặng, lại cũng không hỏi tiếp. Nàng vẫn đang cố gắng tiêu hoá những tin tức mà hắn vừa nói.
Còn một bên kia, Lưu Chính Minh đã bắt đầu câu thông với hệ thống.
"Thế nào? Lừa tình được bé nhân vật chính rồi à?"
"Không có vụ đấy đâu, ngươi không thấy nàng vẫn đang cảnh giác à. Chắc ấn tượng của ta trong lòng nàng cũng chỉ có như thế mà thôi. Ngươi nghĩ việc đấy dễ à, thể hiện ra sự uy hiếp để lập một cái uy, từ đấy bắt đầu triển khai và nêu lên các lợi ích mà nàng sẽ có, rất vất vả đấy. Vả lại nàng vẫn còn nhỏ, dù cho trải qua cung đấu nhiều rồi nhưng tuổi tác vẫn là một cái giới hạn, hơn nữa bây giờ cũng không còn lựa chọn nào nữa, đây là ấn tượng mà ta phải tạo ra cho nàng, đánh một đòn tâm lý."
"Ta hiểu được. Uy bức lợi dụ, làm rất đẹp. Vậy sau đó ngươi định làm gì tiếp?"
"Nghĩ gì đâu, cố gắng trở nên mạnh lên, trong thời gian này thì đi hoàn thành nhiệm vụ này. Chỉ thế thôi."
"Như thế cũng tốt, ngươi luyện tập đủ rồi, bây giờ chính là cơ hội để ngươi bắt đầu cuộc hành trình mới. À mà ta nghĩ ý tưởng thu nhân vật chính làm người hầu cũng tốt, chỉ xem ngươi thế nào thôi."
Nói xong hệ thống biến mất, để lại Lưu Chính Minh đang lạc trong dòng suy nghĩ:" Thu nhân vật chính làm người hầu à. Ý tưởng không tồi."