Chương 138: Tô Hoàn Lộc kỳ ngộ
Sau đó Lưu Chính Minh cũng cảm nhận lấy trong thể nội của chính mình Duy Tâm Chi Giới cũng nhận được cực lớn rèn luyện, so sánh lúc trước mạnh hơn rất nhiều, không khỏi cảm thán:
"Quả nhiên vẫn là để ta đoán đúng. Lôi kiếp biến dị hoàn toàn chính là cùng với Duy Tâm chi Giới không thoát khỏi quan hệ, hoàn toàn có thể được Thiên Đạo chú trọng lấy."
Duy Tâm Chi Giới, tên như ý nghĩa, có thể nói là "Thế Giới Duy Ta". Nó hình thành từ một trong các phương thức đột phá của Hỗn Chân Công, lấy chính mình bản tâm để hình thành nên một thế giới tâm linh, hoàn toàn do chính mình chưởng khống, cụ thế hoá các khái niệm.
Duy Tâm Chi Giới tác dụng có thể nói là vô số kể, nhưng hiện tại thì Lưu Chính Minh cũng mới khai phá được tầng đầu tiên, rất nhiều chức năng hắn nhưng là vẫn chưa có chưởng khống được, một số liên quan tự thân cảnh giới quá thấp, một số là điều kiện khác chưa đạt tới.
Hiện tại Duy Tâm Chi Giới chỉ có năng lực:
"Tăng cường khả năng chuyển đối thuộc tính của Lưu Chính Minh, giúp hắn có thể linh lực hoá linh hồn lực, hoá tinh thần lực, và ngược lại."
"Tăng cường khả năng tính toán cùng lưu trữ thông tin của hắn, từ đấy đề cao độ phản xạ, tốc độ lập trận pháp, vẽ phù lục..., đồng thời cũng có ảnh hưởng lớn đến độ tinh tế cùng linh mẫn của hắn."
"Cụ thể hoá các loại khái niệm hư vô mờ ảo, khiến cho hắn có thể dễ dàng đề đạt phương án xử lý, lấy một ví dụ đó chính là Đạo Tâm Chi Tháp."
"Đề thăng ngộ tính cùng tốc độ diễn luyện. Đồng thời cũng có thể cụ thể ghi nhớ hình ảnh lại và diễn hoá bên trong Duy Tâm Chi Giới."
"Cường hoá lấy độ kiên cố của đạo tâm và ý chí bằng cách hết thảy quy nhất, đồng thời liên kết lấy rất nhiều các loại pháp môn kết hợp, giúp cho hắn đề cao lực lượng, hiểu một cách đơn giản chứng là đồng nhất lấy đến tận từng tế bào cơ bản của hắn, từng đạo ý thức của hắn, ngưng tụ ý chí lực."
"Đặc biệt, hắn thậm chí còn có thể lôi kéo tâm trí của một người nào đó mà hắn có liên kết về mặt tinh thần tâm linh đủ sâu, tựa giống như thế giới Ảo Thuật Huyết Nguyệt bên trong Naruto vậy. Tất nhiên đây cũng chỉ là một ví dụ, hai bên cũng không giống nhau hoàn toàn. Thế giới này sẽ theo hắn mà trưởng thành lấy, cuối cùng thậm chí còn có thể hoá hư thành thật, hoặc là biến thành đồng dạng Võng Du Thế Giới. Tại đây, hắn lĩnh ngộ bất kỳ loại Pháp Tắc Áo Nghĩa hay Đại Đạo nào cũng đều sẽ cũng cố thế giới này."
"Mà quan trọng hơn, ta không cần phải quá lãng phí tinh lực vào thế giới này, dù sao cũng là có người làm thuê miễn phí rồi." Lưu Chính Minh nghĩ thầm.
Hiện tại, người làm thuê đấy còn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, vì dù sao thì cũng là hắn đã thôi động hoàn toàn 100% lấy Duy Tâm Chi Giới, hao phí rất nhiều năng lượng, cần phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Nếu hắn mà nghe được mấy lời vừa xong của Lưu Chính Minh, ắt hẳn sẽ...bị cám dỗ trước linh khí.
...
Kiểm trắc tình huống bản thân ổn định về sau xong, Lưu Chính Minh lúc này mới thoát ly hệ thống không gian, bắt đầu kiểm kê lại thu hoạch từ bên trong giới chỉ của Tô Hoàn Lộc.
"Tứ Phủ Linh Thảo, linh dược tứ phẩm: 3 gốc. Hoàng Tam Quỳnh Liên, linh dược tam phẩm: 10 gốc. Vũ Mẫu Thế Thảo, linh dược ngũ phẩm: hai gốc. Tam Nhánh Vận Hoa, linh dược lục phẩm: 1 gốc. Huyết Hà Tứ Thảo, linh dược tứ phẩm: 10 gốc."
Lưu Chính Minh càng nhìn tiếp đôi mắt càng ngày càng sáng lên, cuối cùng mới thu hết thảy tất cả lại, than lấy một hơi:
"Ba gốc linh dược lục phẩm, mười hai gốc ngũ phẩm, hai mươi sáu gốc tứ phẩm linh dược, gần năm chục gốc tam phẩm, kèm với cả khoảng ba trăm trăm gốc nhất cùng nhị phẩm."
Tất nhiên, tất cả những gốc linh dược này tất cả đều không phải chỉ ở bên trong giới chỉ của Tô Hoàn Lộc, với tính cách như lão thì làm sao có thể bỏ hết táo trong cùng một giỏ được. Có một phần chính là lão cất giấu ở phủ trấn chủ của Ngũ Long trấn, một phần thì là ở trên núi Kiển Nhai, cũng còn có một phần giấu ở Quang Hợp Sâm Lâm, sau đó mới là giới chỉ.
Tại các địa điểm đấy thậm chí còn có cả trận pháp cùng phù lục trộn lẫn, bất quá dưới Sưu Hồn Bí Thuật, tất cả đều chỉ là vải thưa mà thôi. Sau đó công việc vô cùng đơn giản, Lưu Chính Minh trong lúc nghỉ ngơi thì điều phân thân đi tìm hết, hoàn toàn không có gì khó khăn.
Hơn thế nữa, chính nhờ sưu lấy được ký ức của Tô Hoàn Lộc, hắn mới cảm giác được mình tựa như mơ hồ sờ lấy chân tướng vụ việc. Theo như trong ký ức của Tô Hoàn Lộc, thì ban đầu ngày xưa hắn cũng mới chỉ là một tên võ giả thông thường, tu vi phổ phổ thông thông, hơn trăm tuổi cũng mới Tông Sư hậu kỳ, hoàn toàn không có gì đáng nổi bật cả.
Hắn sinh sống ở Khứ Hải trấn, vốn là dưới quyền kiểm xoát của Tam Thế quận, nằm ở phía Đông của Định quốc.
Với tư chất tầm thường của mình, hắn biết được rằng cả cuộc đời hắn vô cùng có khả năng vô duyên cùng Siêu Phàm Nhập Thánh, cảnh giới sẽ chỉ dừng lại ở Đại Tông Sư mà thôi. Đây cũng là một sự thật vô cùng nghiệt ngã, bất quá không ai có thể làm gì được tại Sàng Hải Châu. Dù sao, tư chất cùng ngộ tính thiên sinh chính là như vậy rồi.
Bất quá điều này không phải tạo thành vấn đề quá mức lớn, dù sao thì Đại Tông Sư tu vi cũng đủ để hắn sống được đến năm 200 tuổi rồi, một con số khá là dài nếu so sánh với phàm nhân, triệt để tương đương hai đời người rồi.
Bất quá hắn không có cam tâm! Hắn không muốn sống cả cuộc đời tầm thường vô vi như vậy, ngày ngày đi săn yêu thú, lấy tiền để trang trải cuộc sống. Dù sao, tại Sàng Hải châu như vậy, Tông Sư chi cảnh cũng chỉ là miễn cưỡng hành tẩu giang hồ mà thôi, phía trên áp xuống còn nhiều hơn từ dưới âp lên.
Tất nhiên, coi như là một võ giả cũng khá là thành thục lâu năm, hắn cũng biết trên đời này cũng có một số phương pháp cải tạo tư chất, trong đó bao gồm bí thuật cùng thiên tài địa bảo. Hắn bắt đầu thử nghiệm đi tìm bảo vật, nhưng với ngân sách eo hẹp cùng không có hậu trường khiến cho hắn làm gì cũng là khó khăn. Giây phút đó, hắn không khỏi có chút chấp nhận số phận của mình, định lui về ở ẩn, nhàn nhã hưởng thụ lấy cuộc sống, đây xem ra cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Bất quá, một cơ duyên đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của hắn.
Hôm đấy, trời mưa to gió bão bập bùng, sấm chớp rền vang tựa như báo hiệu điều gì, đại đa số mọi người đều sẽ ở trong nhà mà không đi ra ngoài. Bất quá Tô Hoàn Lộc thì khác. Hắn tuy không vợ không con, với tu vi Tông Sư chi cảnh của hắn thì hoàn toàn không cần quá mức lo nghĩ nay mai ăn gì cả, nhưng mà hắn vẫn cứ đi ra ngoài.
Vì sao ư? Có một tin đồn là có một bảo vật sắp xuất thế, có thể đề cao tư chất của một người, tại Táng Dạ chi địa, một vị trí cũng nằm ở phía Đông của Định quốc. Tên của nó là Huyết Minh chi thảo.
Bất quá, không phải ai cũng coi trọng cơ duyên này. Thứ nhất là bởi vì đường sá xa xôi hiểm trở, lại thêm thời tiết cực độ xấu. Thứ hai là bảo vật tăng tư chất nhưng cũng là vô cùng hiếm, bất quá Huyết Minh chi thảo chỉ có thể đề thăng cho một người cả đời đột phá đến Nhập Thánh cảnh mà thôi, thành ra tham gia sự vụ này ngoại trừ hai ba tên Nhập Thánh cường giả ra còn lại đều là Tông sư cùng Đại Tông sư.
Tại vì sao không có Cảm Mạch cảnh? Đùa chứ một tên Đại Tông sư yếu nhất thực lực cũng đã hoàn toàn có thể treo lên đánh mấy chục tên Cảm Mạch cảnh rồi, thành ra là nhóm này hoàn toàn cũng là biết tự lượng sức mình, không có tham gia.
Tô Hoàn Lộc khi nghe thấy tin này mừng lắm, vội ba chân bốn cẳng chạy đến. Dù sao thì hắn hiện tại cũng đã là Tông Sư hậu kỳ, thậm chí hắn còn cố ý vay mượn một số loại đan dược cùng thảo dược để đột phá cùng củng cố lên được Tông Sư đỉnh phong rồi, hoàn toàn là có tư cách lao vào tranh đoạt, chỉ xem xem có thể húp được bát canh nào không mà thôi.
Bởi vì ngoại trừ Nhập Thánh cảnh ra, Tông Sư đỉnh phong cùng Đại Tông Sư chênh lệch cũng là không quá mức nổi bật, thậm chí không thiếu các giai thoại Đại Tông Sư bị phản sát.
Sau khi vọi vàng di chuyển ba ngày hai đếm, cuối cùng thì hắn cũng là đến nơi. Bất quá không một ai có dị động gì trước cả, bởi đơn giản là có một con Nhập Thánh sơ kỳ yêu thú trấn giữ, thành ra ba tên Nhập Thánh kia cũng không muốn ăn thua thiệt, bèn chờ nhiều người chút mà tiến đánh, dù sao thì đồng cảnh giới ban đầu yêu thú chính là mạnh hơn rất nhiều, lại còn có tự thân thiên phú.
Rất may mắn cho Tô Hoàn Lộc, hắn không đến muộn, vừa kịp lúc thương thảo dụ dỗ con yêu thú ra và giết chết.
Sau đó, mượn nhờ tính mạng của rất nhiều Tông Sư đã hi sinh,, họ cũng giết được con thú, nhưng thực ra, tất cả đều chỉ là một bố cục nhỏ mà thôi.