Chương 110: Sắc dụ

Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 110: Sắc dụ

"Ha, làm sao ta biết, đương nhiên là đoán!" Trần Vũ vô cùng hứng thú nhìn lấy chúng nữ, rồi nhún nhún vai cười nói.

Mà chúng nữ lúc này mới phát hiện ra, chuyện từ đầu đến cuối đều là các nàng bị hắn dắt mũi dẫn đi, cho nên không khỏi tức giận trừng mắt nhìn hắn. Nhất là Cố Đại Tẩu, nàng vừa rồi còn hưng phấn một bộ mắng người không thôi, bây giờ chính chủ ở ngay trước mặt, nàng làm sao có thể bỏ qua cho được.

"Là ngươi cố tình đến đây để lừa chúng ta? Ngươi cho rằng chúng ta thật sự không làm gì được ngươi hay sao?" Cố Đại Tẩu một bộ tức giận hầm hầm, xách theo hai thanh loan đao xông tới.

Trần Vũ khinh thường nhìn lấy nàng, nói: "Các ngươi nghĩ ta tới đây mà không có chuẩn bị gì chắc?"

Nói xong lời này, Trần Vũ liền rút từ trong ngực áo ra một viên đan dược màu đen kịt, sau đó hắn đem đan dược ném mạnh xuống đất, rồi hô lên: "Xem chiêu!"

Ngay lập tức một làn khói xám bay ra trước mặt, bắt đầu bao lấy không gian bên trong đại sảnh.

Mà lúc này Chu Vũ Hân vừa nhìn thấy một màn như vậy, nàng liền kinh hãi hô to: "Coi chừng có độc!"

Nhưng lời của nàng nói ra đã có chút chậm, khói xám nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ không gian của đại sảnh. Liên tiếp những tiếng "bịch bịch" vang lên. Sau đó nhìn lại, bên trong đại sảnh chỉ còn đứng có mấy người. Mà tất cả những người này đều là nhân vật đỉnh tiêm của đoàn nữ sơn tặc này. Trong đó ngoại trừ thiếu nữ thủ lĩnh ra, thì chính là Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ Hân, cùng với một vị thiếu nữ dáng người tương đối mảnh mai.

Mới đầu vừa nhìn đến nàng, Trần Vũ rất là kinh ngạc, bởi vì hắn có thể nhìn ra thực lực của nàng kém nhất trong số những người này. Mà thông qua hệ thống, hắn rốt cuộc cũng biết được nàng là ai. Hóa ra nàng chính là vị thần y nổi tiếng nhất trong đoàn đạo tặc này, nàng tên là An Nhi.

Sau khi nhìn lấy đám chị em của mình đều bị trúng độc nằm ngã dưới đất, Lý Đại Tỷ nhất thời nổi giận, nàng không nghĩ đến mình vì sự ích kỷ của bản thân, lại hại đến nhiều chị em như vậy.

"Ngươi… ngươi tại sao lại làm như vậy? Không phải ngươi nói là, sau khi ta giúp ngươi lên núi, ngươi chỉ nói chuyện với thủ lĩnh một hồi sẽ trở về thả người hay sao? Sao ngươi lại lừa gạt ta? Vì sao lại như vậy?" Trong lòng Lý Đại Tỷ lúc này cảm thấy hối hận vô cùng, nàng đáng lý ra không nên tin mấy lời ma quỷ của hắn mới phải.

Trần Vũ đương nhiên là không có lừa gạt nàng, nhưng hắn chẳng qua là nói có một nửa mà thôi: "Ài, đừng có hiểu nhầm, ta cũng không muốn hại đến tính mạng của các nàng, lời ta hứa ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành. Ngươi cứ yên tâm đi!"

Nhưng lúc này Lý Đại Tỷ làm gì còn tin mấy lời của hắn nói, nàng một bộ tức giận gào lên: "Ngươi gạt ta, ngươi chính là đang gạt ta! Ta không tin ngươi, ta sẽ không tin lời của ngươi nói nữa!"

"Ây, đây là tình huống gì?"

Nghe mấy lời này của Lý Đại Tỷ, cả đám thiếu nữ đều dùng ánh mắt quái dị lên nhìn Trần Vũ. Mà Trần Vũ cũng cảm thấy tình huống không đúng, vội vàng lớn tiếng nói: "Này này, Lý Đại Tỷ, ngươi hãy ăn nói cho cẩn thận một chút có được không? Ta gạt ngươi cái gì? Với lại ta có làm cái gì sai sao? Ta đúng thật là đi lên đây nói chuyện với thủ lĩnh của các ngươi. Nhưng do có người không chịu yên phận, muốn ám toán ta, ta đương nhiên là phải dùng đến thủ đoạn của mình rồi! Ngươi nghĩ là ta muốn lừa gạt các ngươi sao? Hừ, chỉ bằng vào bản lĩnh của ta, còn phải lừa gạt các ngươi ư?"

Trần Vũ càng nói càng thấy mình quá chí lý. Đúng vậy, hắn có gạt người sao? Chẳng qua là hắn không nói hết lời mà thôi. Chuyện này cũng không tính là gạt người, đúng không?

"Đại Tỷ, thì ra ngươi bị tên khốn kiếp này sắc dụ! Ta thật sự là đã nhìn lầm ngươi!" Liễu Thị một bộ bi phẫn hô lên.

Mà đám chị em của bọn họ lại bắt đầu mồm năm miệng mười mà kêu lên nhao nhao.

"Lý Đại Tỷ, ngươi quá ngu ngốc! Làm sao lại đi tin lời của tên đàn ông thối tha đó được?"

"Đúng vậy, toàn bộ nam nhân trên thế gian này đều là những kẻ dối trá, tuyệt đối không thể tin được!"

"…"

Lý Đại Tỷ nghe qua một hồi, lúc này nàng cũng có chút mộng. Cái gì mà lừa gạt, cái gì là sắc dụ? Ta bị hắn sắc dụ qua hồi nào?

"Các ngươi… các ngươi đều nghĩ đi đâu vậy? Hắn… là hắn nói có phương thuốc giúp ta giảm cân, chính vì vậy ta mới tin lời của hắn, đưa hắn đi lên trên núi để gặp thủ lĩnh. Hắn còn nói sau khi xong việc, sẽ thả các chị em còn lại ra ngoài. Chính vì vậy ta mới nói dối các người! Ta… ta thật sự là có lỗi với mọi người!" Lý Đại Tỷ rốt cuộc cũng không giấu giếm được sự thật trong lòng, liền đem hết thảy mọi chuyện nói ra một lần.

Mà chúng nữ sau khi nghe xong, ánh mắt càng thêm quái dị nhìn lấy nàng và Trần Vũ.

"Ngươi… ngươi thật sự có thuốc giảm cân sao? Ngươi xem, ta dạo này ăn có hơi nhiều một chút, hiện tại cảm thấy có chút chỗ nặng. Ngươi nếu có thể giúp ta giảm vài cân, ta nhất định sẽ bỏ qua cho ngươi việc lừa gạt Lý Đại Tỷ!" Một nữ sơn tặc có dáng người hơi tròn một chút lên tiếng nói.

"Không được, Hàn Thư Thư, ngươi làm sao có thể nói ra được lời như vậy? Hắn là kẻ địch của chúng ta, chúng ta nhất định phải bắt hắn, đem hắn trói lại, sau đó quất hắn một trăm roi, như vậy mới báo được thù cho các chị em!" Cố Đại Tẩu vừa rồi là người xông lên trước tiên, cũng chính là người dính nhiều độc dược nhất. Hiện tại cả người nàng đều vô lực, ngoài việc tức giận mắng người, hoàn toàn không có một chút phản kháng nào. Cho nên nàng đối với Trần Vũ là hận thấu xương.

"Im miệng, các ngươi không thấy đây là giờ phút nào rồi hay sao mà còn ồn ào như vậy?" Thiếu nữ thủ lĩnh rốt cuộc cũng nhịn không được, hai mắt mở to ra nhìn lấy các nàng, rồi tức giận mắng.

Thế nhưng miệng nàng vừa mới mở ra, độc khí xung quanh liền nhanh chóng xông vào, đem lực lượng trong cơ thể của nàng rút đi hơn phân nửa. May là vừa rồi nàng đã nhanh chóng đem miệng ngậm lại, mới không bị vô lực té ngã xuống đất. Nàng lúc này trong lòng hoảng sợ vô cùng, rốt cuộc đây là thứ độc gì, làm sao lại lợi hại như vậy?

Nhìn thấy thiếu nữ thủ lĩnh một bộ trừng lớn hai mắt mà nhìn lấy mình, nhưng lại không dám mở miệng ra nói chuyện, Trần Vũ không khỏi cười khẽ một tiếng, từ từ đi tới bên cạnh nàng, nói: "Thế nào, có phải cảm thấy độc của ta rất lợi hại đúng không? Nhưng các ngươi cứ yên tâm đi, sau một canh giờ, toàn bộ độc ở trên người của các ngươi tự khắc sẽ được giải trừ. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe theo lời ta, ta sẽ không làm hại đến các ngươi!"

Lúc này đám thiếu nữ sơn tặc mới ý thức được một cái vấn đề rất nghiêm trọng. Hiện tại mọi người đều đang trúng độc, mà thủ lĩnh cùng với quân sư của các nàng đều không có cách nào ra tay chế phục được người thiếu niên trước mặt. Còn An thần y thì thực sự quá yếu, nàng đã tự bảo vệ được mình cũng là may mắn lắm rồi. Vậy hiện tại, các nàng chẳng phải như cá nằm trên thớt, như chim ở trong lồng, tùy tiện mặc cho người ta xử trí hay sao?

Mấy thiếu nữ nhạy cảm phát hiện ra được điều này, không khỏi kinh hãi cố đem thân hình của mình co lại, một bộ sợ sệt mà nhìn lấy tên thiếu niên trước mặt.

Trần Vũ nhìn thấy động tác của các nàng, hắn không khỏi trừng to mắt lên: "Các ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta là hạng người vô sỉ như vậy sao?"

Lúc này không có ai lên tiếng đáp lại, nhưng nhìn vào trong ánh mắt của các nàng, hắn liền thấy rõ rằng, ngươi chính là vô sỉ như vậy!

Trần Vũ cảm giác như mình thật sự quá mức thất bại. Vì thế không khỏi thẹn quá hóa giận, mà trừng to hai mắt lên nhìn các nàng, một bộ vô cùng hung ác nói ra: "Hừ, các ngươi đã từng thấy qua ai vô sỉ mà lại đẹp trai ngời ngời như ta hay chưa? Các ngươi thấy qua kẻ vô sỉ nào mà phong lưu, phóng khoáng như ta hay chưa? Ta nói cho các ngươi biết, nếu ta là kẻ vô sỉ, ta đã đem quần áo của các ngươi lột sạch, sau đó dùng lấy dây thừng trói chặt các ngươi lại như là đòn bánh tét. Rồi tiếp sau đó, ta lại dùng đến roi da để trừng trị các ngươi, lại dùng nến đỏ nhỏ lên trên người các ngươi. Như vậy mới là phong cách của người vô sỉ, các ngươi biết chưa?"

Các nàng càng nghe thì càng trở nên kinh hãi vô cùng. Ban đầu các nàng cũng chỉ nghĩ đến hắn sẽ đem các nàng lăng nhục một trận, cũng không có ai nghĩ đến hắn lại nghĩ ra những trò tà ác như vậy. Hắn không những là tên vô sỉ, mà còn là một đại ác ma, đại ma đầu.

"Ác ma, ngươi có gan thì đến đây làm lão nương đi! Lão nương nói cho ngươi biết, các nàng vừa non vừa mềm, hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm nào, chơi các nàng không có bao nhiêu hứng thú! Lão nương là người rất có kinh nghiệm, lão nương với ngươi chơi qua ba mươi sáu thế, ngươi thấy thế nào?" Cố Đại Tẩu không biết làm sao đột nhiên hô lớn lên, làm cho Trần Vũ có chút trợn to mắt mà nhìn nàng.

Trong khi đó, đám thiếu nữ nghe mấy lời này của nàng đều mặt đỏ tới mang tai, không ngừng kêu lên mấy tiếng xấu hổ.

Sau một lúc sững sờ, Trần Vũ mới nghiền ngẫm nhìn lấy nàng, nói: "Ngươi nói thật sao?"

Ban đầu Cố Đại Tẩu còn một bộ hung hăng thề không sợ chết, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt của Trần Vũ nhìn đến trên người nàng. Nàng nhất thời có chút sợ hãi mà muốn lui binh. Chỉ là nghĩ qua một hồi, nàng liền cắn răng nói: "Thật, chỉ cần ngươi chịu buông tha các nàng. Thì ngươi muốn chơi tư thế nào ta cũng sẽ chơi với ngươi! Đừng nói là ba mươi sáu thế, cho dù dùng đến bảy mươi hai thế thần thông ta cũng không thua ngươi!"

Tuy ngoài miệng nghe nàng nói ra mấy lời hung ác như vậy, nhưng trong lòng nàng lúc này đang không ngừng nhảy lên lộp bộp. Nàng thật sự đã từng trải qua một đời chồng, cũng gọi là có một chút kinh nghiệm, thế nhưng đó chẳng qua là thuần túy vài việc lăn ga giường mà thôi, còn cái gì ba mươi sáu thế, bảy mươi hai phép thần thông, nàng biết mới là lạ!

Chỉ là, Trần Vũ có thể nhìn ra được, ngoại trừ tính tình hung ác bên ngoài, thì thân hình của nàng quả thật là không tệ một chút nào. Nhìn từ trên xuống dưới, rõ ràng nàng rất có phong vị, đường nét lồi lõm cân đối, hoàn toàn chính là một vị mỹ nhân. Nhưng mà, Trần Vũ có thể bị nàng sắc dụ dễ dàng như vậy sao?

*******

Do một số vấn đề nên tác sẽ ngưng đăng bộ này trên web trong một đoạn thời gian, khi nào các thủ tục ở đây được hoàn tất rõ ràng, mình sẽ đăng lại sau nhé! Nếu các bạn muốn theo dõi tiếp bộ truyện có thể lên google tìm kiếm những phần tiếp theo!!!

Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!