Chương 2: Lý Diệt Thiên

Thiếu Niên Thiên Phạt

Chương 2: Lý Diệt Thiên

15 năm sau...
Thiên Xu đế quốc là một đất nước lớn nằm ở phía tây bắc đại lục, gồm có 3 miền: Bắc, Trung và Nam.

Miền Bắc có địa hình chủ yếu là thảo nguyên, miền Trung có địa hình đồi núi và Miền nam có địa hình cao nguyên và bán sơn địa.

Tại vùng đồi núi miền trung, trên một ngọn núi vô danh trên dãy núi Vô Cực, nơi đây mây mù che phủ quanh năm, không ai có thể tiếp cận được. Có người nói nơi đây là nhân gian tiên cảnh, có người lại nói đây là nơi của yêu ma quỷ quái, ai đi vào đều chưa thấy đi ra bao giờ. Có nhiều người tò mò, không tin quỷ thần cũng đến đây tìm hiểu. Và sự thật là đến nay vẫn chưa có ai lên núi mà trở về được. Dần dần ngọn núi này ngày càng mang thêm sắc thái thần kỳ được mọi người thêu dệt.

Có chuyện lạ là từ hơn chục năm trước, cứ đến nửa đêm lại có sét đánh xuống đỉnh núi, sấm chớp cứ vậy rền rú cả canh giờ mới dừng lại. Người dân quanh vùng lúc đầu còn lấy làm lạ lắm, đoán chừng là trên núi có đại ma đầu bị thiên phạt. Thời gian trôi qua chuyện này đối với họ lại trở thành chuyện thường ngày, nó giống như 1 phần trong cuộc sống sinh hoạt. Thậm chí cứ mỗi đêm còn có đám trẻ quây quanh trưởng làng, cùng nhìn sấm chớp trên đỉnh núi, nghe trưởng làng kể chuyện thần thoại.

Dân làng thấy vậy liền gọi ngọn núi là Lôi Sơn, khách du lịch ở khắp nơi đổ về ngắm cảnh sét ban đêm khiến cho kinh tế khu vực quanh đây ngày càng phát triển. Thôn làng hoang sơ giờ đã thay bằng diện mạo mới, sầm uất và náo nhiệt.

Trong tửu lâu, 1 nhóm người đang tụ tập tại tầng 2 ăn uống nói chuyện. Những người này tuổi còn rất trẻ, mặc một bộ lam y, lưng đeo trường kiếm, nhìn qua có vẻ là đệ tử của danh môn đại phái. Trong nhóm có 4 nam 2 nữ, nam thì tuấn tú nho nhã, nữ thì xinh đẹp duyên dáng. Nhóm người này mới vào đã khiến cả tửu lâu phải chú ý. Nhất là 2 thiếu nữ xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ, không ít đàn ông nhìn các nàng chằm chằm, nuốt nước miếng ừng ực mà không dám lại gần. Muốn đến bên mỹ nữ cũng phải có mạng mà hưởng. Đầu năm nay không ai ngu đi trêu gái, hoa hồng có gai ah, còn chưa tính sau lưng người ta còn đeo kiếm cơ đấy!
"Tiểu Lục à, ngươi làm sao nhát vậy? 1 ngọn núi hoang mà thôi đã khiến ngươi sợ rụt cổ rồi." Thiếu nữ trong nhóm bất mãn lên tiếng, đôi mắt to tròn của nàng trợn lên nhìn thiếu niên ngồi trước mặt.

Đối diện với nàng, thiếu niên tên Tiểu Lục liên tục lắc đầu lia lịa.
"Linh Lung tỷ à, đệ đồng ý trốn ra ngoài để đi chơi chứ không phải đến những nơi nguy hiểm thế này."

"Tiểu Lục nói đúng đấy Linh Lung tỷ. Đệ thấy có nhiều nơi thú vị hơn để chơi, tỷ không nhất định phải leo lên núi này làm gì." Thiếu niên cao gầy ngồi cạnh Tiểu Lục lên tiếng khuyên can.

"Nhưng ta muốn leo núi này đấy, Tiểu Ngũ à, đệ chẳng lẽ cũng nhát gan như vậy, thật là khiến ta thất vọng ah!" Thiếu nữ tên Linh Lung vẫn quả quyết nói có vẻ không thể thỏa thuận.

Nghe vậy, cả Tiểu Lục và Tiểu Ngũ đều quay sang nhìn thanh niên ngồi cạnh Linh Lung như muốn xin ý kiến.
"Đại sư huynh, huynh cũng nên nói gì đi chứ, nãy giờ huynh nghe Linh Lung tỷ nói rồi đấy." Tiểu Lục lên tiếng.

Người thanh niên nhíu mày nhìn 2 sư đệ, lại quay sang nhìn Linh Lung. Hắn trầm giọng nói với nàng.
"Huynh đi cùng các sự đệ sư muội thì phải có nhiệm vụ bảo đảm an toàn cho mọi người. Chuyện về ngọn núi này huynh đã tìm hiểu, nó không hề đơn giản, chúng ta tiến đến quá nguy hiểm."

"Vậy là huynh không dám chứ gì?" Linh Lung giận dỗi vỗ bàn, chỉ thẳng vào mặt đại sư huynh mà nói. "Chỉ là câu chuyện người ta thêu dệt lên cũng khiến mọi người sợ hãi, uổng cho một thân công phu rơi vào mấy người nhát gan như bọn huynh."

"Nói bậy!" Đại sư huynh biến sắc quát lớn khiến cả nhóm sợ xanh mặt. Hắn giận dữ nói "Muội đừng tưởng muội là con của sư phụ mà muốn nói gì thì nói, ta đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, không phải dạng chó mèo cho muội sỉ vả!"

"Hú hồn! Tên này bị điên rồi."
"Tên thần kinh tự nhiên hét lên làm cmn gì thế."
"Mẹ nó giật mình! Thằng này hét to vãi."
Mọi người đang ăn uống quanh đó bị giật mình 1 phen, không ngừng nghị luận, chửi thầm tên đại sư huynh này không có đạo đức. Người ta ăn uống còn không cho yên.

Người ngoài còn giật thót tim nói gì đến cô bé Linh Lung ngồi ngay bên cạnh, tai nàng bị ù hết cả 2 bên, mặt xanh lét như tàu lá chuối, nước trà đổ vào miệng rồi mà không dám uống, miệng nàng há hốc, mắt to trợn trừng.

"Đại sư huynh, huynh bắt nạt ta! Không có cha mẹ ở đây huynh bắt nạt ta, về nhà ta sẽ mách họ. Huhu." Linh Lung vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi, mặt đầy u óan, người ngoài nhìn vào cũng thấy thương thay cho cô bé vì gặp phải người sư huynh xấu tính

Thiếu nữ ngồi cạnh Linh Lung im nặng nãy giờ rồi cũng ôn tồn lên tiếng.
"Muội đừng khóc, đại sư huynh là muốn tốt cho muội thôi, bao nhiêu cao thủ võ lâm tầm cỡ sư phụ đi vào đó còn không ra được thì chúng ta vào cũng khó mà có đường sống."

Nếu những lời này nói ra từ sớm có lẽ nàng ta còn nghe, nhưng hiện tại vừa bị mắng 1 trận, tâm lý khó chịu, Linh Lung đâu để lời nói của sư tỷ vào tai. Đại sư huynh thì á khẩu không nói lên lời vì thấy mình hơi quá, các sư huynh đệ thì trầm mặc hết cả. Thấy không ai bênh vực mình, lòng uất ức, Linh Lung liền đứng dậy chạy ra ngoài. Nàng muốn rời khỏi nơi đây, vì ở đây không ai tôn trọng nàng cả, nàng muốn đi thật xa, muốn ở 1 mình lúc này.

Nước mắt rơi lã chã, thân hình nàng dần khuất dạng dưới lầu. Đại sư huynh thấy vậy vội vàng muốn đuổi theo nhưng hắn lại sư muội giữ lại, nàng nói.
"Huynh cứ để tiểu sư muội giận dỗi đi, nàng không phải dạng người thù dai, đến khi hết giận rồi cũng quay lại thôi."

Nghe thấy có lý, đại sư huynh cũng không đuổi theo, hắn nhìn theo hướng sư muội rời đi, ánh mắt đầy yêu thương, tiếc nuối. Hắn vốn rất thương tiểu sư muội nhưng vừa rồi giận quá mất khôn, hắn đã khiến nàng buồn, hiện tại đã bình tĩnh hắn thấy mình thật có lỗi.

Với tâm trạng buồn phiền, Linh Lung vô thức chạy đi thật xa, không biết phương hướng là gì. Nàng cứ thế chạy, chạy, chạy cho đến khi toàn thân mệt lử mới ngừng lại...

A Ngưu là một thanh niên trong ngôi làng dưới chân Lôi Sơn. Vì nhà nghèo không có cách nào kiếm tiền nên hắn đành phải vào rừng chặt củi bán cho tửu điếm. Là người dân sống gần đây nên A Ngưu hiểu rõ sự nguy hiểm của ngọn núi này. Mỗi năm đều có không ít người không sợ chết lao lên núi, cuối cùng là sống hay chết hắn cũng ko rõ nhưng chưa thấy ai từ trong núi đi ra bao giờ.

Hôm nay cả buổi sáng chặt củi mệt nhọc, hắn vác bó củi to đùng trên vai về làng. Về gần tới nơi, A Ngưu chợt thấy một bóng người áo lam chạy ngược lại, nhanh chóng chạy qua hắn, thậm chí hắn còn nghe được ra tiếng khóc của một người con gái. Nhưng khi quay đầu lại thì bóng người đó đã khuất xa. Hắn thấy vậy thở dài lẩm bẩm.
"Haiz! Thanh niên thời này thật lạ lùng, cứ giận dỗi nhau tí lại chạy đi mất hút, mà lại đều là chạy hướng Lôi Sơn nữa chứ." Nói đến đây hắn giật mình nhìn về hướng cô gái đó.
"Mẹ kiếp! Sao lại chạy hướng đó. Nguy hiểm quá!"

Nói rồi hắn vội gọi với theo bóng người kia.
"Cô nương mau dừng lại! Nơi đó rất nguy hiểm! Cô nương..." nói đến đây giọng hắn chợt im bặt. A Ngưu thẫn thờ nhìn cô gái khuất bóng trong làn sương mù của Lôi Sơn. Hắn thì thào "Lần này coi như xong, lại thêm 1 người nữa một đi không trở lại. Thở dài một hơi, hắn lại lẽo đẽo vác bó củi về làng.

Lại nói đến Linh Lung vô tình chạy vào Lôi Sơn, nàng mệt mỏi chọn 1 tảng đá để ngồi xuống nghỉ ngơi. Chỉ thấy xung quanh đều là sương mù dày đặc, một bàn tay giơ ra cũng không nhìn được có mấy ngón.
"Đây là đâu? Sao ta lại đến đây?" Nàng ngỡ ngàng tự hỏi, trong lòng có linh cảm không hay, nàng biết rằng có thể mình đã bị lạc.

Lần mò một lúc không ra manh mối gì, Linh Lung đành chọn bừa lấy một hướng, cứ thế mà tiến đến. Đi rất lâu, rất lâu, rất lâu mà xung quang vẫn chỉ là sương trắng, dù đi đã rất mệt nhưng màn sương này tưởng như dài vô tận. Nếu tính ra thời gian nàng đi đến giờ phải được trăm dặm, vậy mà không đi qua nơi này. Chỉ có 2 giả thuyết, hoặc là sương trắng bao phủ quá dài, hoặc là nãy giờ nàng chỉ đi lòng vòng.

Nghĩ đến đây, một luồng hàn khí chạy dọc xương sống khiến Linh Lung rùng mình. Nàng nghĩ đến một việc rất kinh khủng. Có thể nàng đã vô tình tiến vào Lôi Sơn mất rồi. Nhìn sương trắng phủ quanh, khung cảnh âm u lạnh lẽo, Linh Lung mặt tái xanh, chân tay run lẩy bẩy.

Nàng muốn đến đây không có nghĩa nàng không sợ nơi này. Thực ra nàng cũng chỉ muốn chứng tỏ bản thân mình đã trưởng thành nên mới cố tranh cãi để sư huynh đệ đi cùng cho đỡ sợ. Chính nàng cũng đã nghe rất nhiều câu truyện thần bí từ nơi đây. Khi biết rằng mình có thể đã tiến vào một trong những nơi thần bí nhất trong đế quốc, Linh Lung vừa hồi hộp, vừa sợ hãi. Hồi hộp vì không biết nơi đây có cái gì, sợ hãi vì nàng sợ có yêu quái xuất hiện, kinh khủng hơn nữa là bị mắc kẹt tại đây cho đến chết!

Càng nghĩ càng sợ hãi, nàng càng chạy nhanh, mong có thể tìm kiếm được đường ra. Tuy nhiên thời gian dần trôi qua, mặc kệ nỗ lực của Linh Lung, xung quanh nàng vẫn toàn là sương trắng. Sau một thời gian rất dài nàng đã đi rất nhiều, miệng đói khát, người đã mệt lử. Lần này nàng chính thức lâm vào sợ hãi, khủng hoảng và tuyệt vọng.

Nàng ngồi đó, mặc kệ thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặc kệ cơn khát muốn cháy khô cổ họng, nàng đã hối hận. Nàng hối hận vì hành động nông nổi của mình, nàng tự trách bản thân sao quá ngu ngốc! Bắt các sư huynh muội đi chết cùng mình. Thật may là họ không nghe theo lời mình, cùng tiến đến Lôi Sơn nếu không kết quả nhất đinh sẽ là cả nhóm phải chết. Nghĩ đến đó Linh Lung lại nở nụ cười đắng chát.

"Vậy mà ta còn trách đại sư huynh, cười nhạo các sư đệ. Ta đúng là con bé ngu ngốc dở hơi!" Sự ân hận tràn ngập trong suy nghĩ của nàng. Nhưng trên thế giới không có thuốc chữa ân hận, cũng chẳng có máy thời gian để trở về quá khứ. Nàng chỉ biết nằm đó, chờ đợi sự phán quyết của ông trời, chờ đợi cái chết đang đến gần.

Sau một quãng thời gian dài tưởng như vô tận ở trong sương mù, không chỉ bờ môi mà đến cả da thịt nàng cũn nứt nẻ, cái đói hành hạ dạ dày, lâu ngày không ăn uống khiến nàng gầy tong teo như que củi, má hóp cả lại, miệng hốc hác trơ xương. Ý thức của nàng dần mơ hồ, lưỡi hái tử thần đang gần nàng hơn bào giờ hết. Một mỹ nữ mấy ngày trước xinh đẹp, năng động là vậy mà giờ như là bộ xương chán nản chờ thần chết đến rước đi. Người ta nói đúng là không sai: hồng phấn khô lâu.

Người con gái dù đẹp đến mấy thì lúc chết đi cũng chỉ là bộ xương khô. Bất cứ ai quen Linh Lung lúc này mà nhìn thấy nàng chắc cũng khó nhận ra được đây là cô bé Linh Lung hoạt bát đáng yêu.

Khi mà áng mắt nàng đã tán loạn, ý thức đã mơ hồ thì đột nhiên trong mà sườn trắng xóa có bóng người nào đó tiến đến. Tình huống bất ngờ này tạo ra một cơ hội sống cho Linh Lung. Ngay lập tức tiềm lực trong cơ thể nàng được đánh thức. Mặc cho đói khát lâu ngày làm cho nàng không còn chút sức lực, ý chí cầu sinh đã mang đến sức lực cho nàng hét lên.
"CỨU TÔI VỚI!!!!!"

Ánh mắt nàng mơ hồ, không biết là thật hay là mơ, chỉ thấy từ trong màn sương trắng xóa trước mặt xuất hiện một thiếu niên ăn mặc rách nát, vẻ mặt ngây thơ, nhìn chăm chú đánh giá nàng.

"Cứu ta!" Linh Lung cất tiếng khàn khàn nói.

Chỉ thấy thiếu niên kia mặt ngẫm nghĩ 1 lúc liền gật đầu, mở túi nước cho nàng uống. Ngay lập tức túi nước vài lít bị nàng uống ừng ực gần hết, mặt nàng cũng hồng hào hơn chút nhưng vẫn rất suy yếu vì đói.

"Cảm ơn." Linh Lung khó khăn nói ra, giọng còn hơi khàn khàn.

Chỉ thấy thiếu niên kia vui vẻ gật gật đầu, nàng mơ hồ hỏi.
"Ngươi tên gì?"

"Ta?" Thiếu niên kia bất ngờ, cúi đầu vẻ mặt suy tư như đang nhớ lại ký ức nào đó. Chợt hắn ngẩng đầu lên, nhe bộ răng trắng muốt cười với nàng. Rồi hắn mở miệng nói tiếp.
"Ta. Tên là Lý Diệt Thiên! Rất vui được gặp ngươi."

"Lý Diệt Thiên... Lý Diệt Thiên... Lý Diệt Thiên... " Linh Lung miệng không ngừng nhắc lại cái tên đó, cái đói khiến nàng mệt lử, 2 mắt nặng trĩu. Vừa lầm bẩm tên thiếu niên kia, nàng vừa chìm dần vào giấc ngủ.

"Lý... Diệt... Thiên."

Chương cũ hơn