Chương 24: Thoát hiểm

Thiên Tru Biến

Chương 24: Thoát hiểm

Thái dương toả ánh nắng dịu nhẹ, từng cơn gió thoảng qua, cuốn theo chút lá mùa thu. Khung cảnh vẫn êm đềm, tĩnh lặng như chưa có gì xảy ra. Nhưng không khí trên đỉnh Hắc Liên sơn và vùng phụ cận lại nhuốm màu chết chóc. Hầu như không còn sinh vật sống nào tồn tại. Từ đỉnh núi kéo dài xuống chân núi, xác người nằm la liệt. Trên thân thể, quần áo họ nhuốm đầy hơi nước. Nhìn bề ngoài, họ chỉ như say ngủ, không có dấu hiệu gì của sự tử vong cả, không có vết máu, vết thương hay biểu hiện ngộ độc như vẫn thường thấy mỗi khi có cuộc thảm sát lớn. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ dễ dàng nhận ra họ đã khí tuyệt từ lâu, tim ngừng đập, máu ngừng lưu thông, nội tạng cũng thôi co bóp.



Thế mới thấy thực lực của thiếu nữ áo đen đáng sợ đến mức nào. Nàng ra tay rất nhẹ nhàng, dường như không tốn chút khí lực nào, nhưng chiêu thức của nàng là đòn sát thủ thật sự, đóng băng toàn bộ tâm phế, ngũ tạng của kẻ địch. Thông thường, não không có máu lưu thông trong vòng vài phút thôi cũng đã đủ làm chết người, còn ở đây, không những não, mà tất cả các bộ vị quan trọng nhất của bọn họ đều đã ngưng hoạt động, thần tiên cũng vô phương cứu chữa.



Giữa khung cảnh chết chóc, tiêu điều đó, bất chợt có bóng người động đậy. Từ trong hồn ngọc, Lâm Hoàng lặng lẽ chui ra. Toàn thân hắn vẫn khẽ run run, môi tím lại. Hắn lắc lắc đầu, đồng thời lấy tay vỗ vỗ hai bên thái dương như muốn xua đi cơn choáng váng. Mặc dù dự báo được mối nguy hiểm và kịp thời chui vào hồn ngọc, nhờ đó bảo toàn được mạng sống, nhưng Lâm Hoàng vẫn không hoàn toàn tránh thoát được ảnh hưởng của hơi lạnh tới tay chân, đầu óc. Có lẽ chỉ chậm mất vài giây thôi thì hắn đã không kịp chui vào trong rồi.



Lâm Hoàng hít sâu một hơi, định thần nhìn kỹ lại xung quanh. Một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc theo sống lưng hắn. Dẫu khi nãy, hắn đã cảm ứng được xung quanh không còn ai sống sót, nhưng khi bước ra ngoài, đối diện với hàng đống xác người, hắn vẫn không khỏi thấy tê dại thần kinh. Thái dương ấm áp treo ở trên đầu nhưng Lâm Hoàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, chẳng biết là do hàn khí chưa tan, hay là do tử khí um tùm đang bốc lên.



Cách đó không xa, Hoa Thiên nằm yên như đang ngủ, vẫn một thân y phục hoa lệ, quý khí, tay còn đang nắm chặt lấy vật gì đó, có điều, gã đã bỏ mạng từ lâu.



Thật ra không phải riêng Lâm Hoàng, mà bất kỳ ai khi đứng một mình giữa bãi tha ma khổng lồ cũng cảm thấy e ngại, dù cho thần kinh họ có gan lì đến đâu. Có chăng, những kẻ quen tay tàn sát, giết người như ngoé, xem mạng sống như cỏ rác giống thiếu nữ nọ mới đủ dũng khí mà đứng lại ngắm cảnh.



Mất một lúc sau, Lâm Hoàng mới hoạt động toàn thân bình thường được. Lúc này trời đã sắp về chiều, nếu không nhanh chân rời khỏi đây thì chắc đêm nay hắn phải kẹt lại giữa cái nghĩa địa này mất.



Nghĩ đến đó, Lâm Hoàng rùng mình. Vừa định nhảy vào hồn ngọc thì bất chợt hắn khựng người lại, sau đó xoay đầu nhìn về phía hồ sen. Khi nãy, Lâm Hoàng nhớ rõ nữ tử đã đóng băng toàn bộ mặt hồ. Lúc hắn vừa ra ngoài, dãy núi đã tan băng nhưng mặt hồ vẫn còn đông cứng. Thế mà giờ đây, hắn lại nghe thấy tiếng nứt gãy rất nhẹ, như đang có thứ gì đó phía dưới hồ cố gắng trồi lên.



Tò mò, Lâm Hoàng bước lại gần hồ quan sát. Hắn thử vận dụng cảm âm nhưng không sao xuyên thấu được lớp băng dày đặc. Dần dần, âm thanh nứt gãy ngày một rõ ràng hơn. Tiếp đó, mặt hồ bắt đầu xuất hiện những vết rạn nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường. Điều lạ lùng là vết rạn không xuất hiện trên toàn mặt hồ, mà chỉ tập trung ở giữa hồ, giống như có ai đó đang dùng búa để đục thủng lớp băng ở chính giữa hồ sen.



Lâm Hoàng hồi hộp theo dõi. Hắn chợt nhớ tới hoả độc quả. Đúng rồi! Rõ ràng hắc mao quái đã xác nhận hoả độc quả có mặt ở đỉnh núi, nhưng khi lên đến đây, chẳng ai thấy quả này ở đâu cả. Có lẽ chúng trốn dưới đáy hồ chăng? Nếu như thế, tại sao nữ tử nọ không phát hiện, nếu phát hiện tại sao nàng không mang đi, khi nãy nàng cũng tắm ở hồ này kia mà? Chưa kể nàng còn đứng trên mặt hồ nhìn xuống dưới đáy một lúc lâu...



Lâm Hoàng khẽ cười, nếu đã không có lời giải thì hắn cũng không quá quan tâm làm gì. Dù chưa biết hoả độc quả này có tác dụng gì với mình, nhưng nếu vật báu đến tay, hắn cũng không ngại thu nhặt.



Đang chăm chú quan sát, Lâm Hoàng bỗng giật mình. Hắn nhíu chặt mày, căng cứng người. Từ phía sau lưng, hắn chợt nghe thấy có tiếng động. Tất cả những người có mặt hôm nay đều đã chết rồi kia mà, không lẽ là ma?



Lâm Hoàng lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ hoang đường đó. Ban ngày ban mặt làm gì có ma? Nếu đã không phải là ma thì…chỉ có thể là người sống. Ngoài hắn ra, vẫn có người còn sống sót mà nữ tử nọ không phát hiện được. Thật ra, Lâm Hoàng có điều chưa biết, nếu hắc y thiếu nữ ở thời kỳ toàn thịnh nhất của nàng, thì chỉ một phần ngàn giây thôi, hắn và toàn bộ những người ở đây đã bị nàng đông cứng rồi, làm gì còn có thời gian mà nhảy vào bên trong hồn ngọc nữa?



Đáng lý ra, với bản tính của mình, nếu phát hiện có người còn sống thì Lâm Hoàng nhất định sẽ vui vẻ, thậm chí còn cố gắng giúp đỡ người nó. Nhưng lần này, hắn lại chẳng thấy hân hoan chút nào, trái lại, còn cảm thấy bất an, bởi lẽ, hắn cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc và nguy hiểm. Hắn âm thầm đề cao cảnh giác, tuỳ thời đều có thể trốn vào bên trong hồn ngọc.



Đúng như Lâm Hoàng dự đoán, từ trong đống tử thi, bất chợt có một vật lăn ra ngoài. Đó là một chiếc tháp màu đen kịt. Giữa bãi tha ma, lại có cái tháp đen lăn lông lốc, cảnh tượng đáng sợ đủ sức làm đứng tim bất kỳ người nào.



Tháp nhỏ lăn được vài vòng thì ngừng lại, sau đó bỗng có làn khói đen từ trong tháp bay ra. Làn khói ngưng tụ lại thành hình người, chẳng phải Trần tiên sinh thì là ai?



Chỉ thấy lúc này bộ dáng lão thê thảm chật vật vô cùng, quần áo rách bươm, lộ ra da thịt tím bầm. Gương mặt vốn đã xương xẩu, hắc ám âm trầm giờ đây lại càng thêm đáng sợ. Hai mắt lão đờ đẫn vô thần, khoé miệng rướm máu, đặc biệt một cánh tay lão dường như không còn cử động được nữa. Có thể thấy, Trần tiên sinh phản ứng chậm hơn Lâm Hoàng, hoặc giả U hồn tháp của lão không có sức phòng ngự mạnh bằng hồn ngọc của Lâm Hoàng, nên dù cũng trốn được vào tháp, bảo toàn mạng sống, nhưng lão vẫn bị hàn khí xâm nhập, cho nên thụ thương không nhẹ. Y phục lão rách rưới là do cố gắng vận công đẩy hàn khí ra ngoài, nhưng cánh tay trái của lão thì không còn cứu được, gân mạch đã hoàn toàn bị phế.



Vừa thoát ra ngoài, Trần tiên sinh liền ôm ngực ho sù sụ. Lão lấy cánh tay còn lại vuốt vuốt lồng ngực gầy giơ xương của mình, sau đó lần mò trong ngực áo, móc ra một viên thuốc màu đen bỏ vào miệng nhai. Được vài giây, lão mới đứng dậy giương mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm vật gì. Trái với Lâm Hoàng khi nãy, dù nhìn thấy xác người nằm la liệt nhưng Trần tiên sinh không hề tỏ vẻ e dè hay sợ sệt. Có lẽ cảnh tượng này lão từng thấy không ít.



"Nữ tử này không biết là ai mà quá mức cường hãn…" Trần tiên sinh lẩm bẩm, chợt lão nhíu mày, phóng như bay về phía trước. Đó là vị trí của Hoa Thiên. Khi vừa thấy thi thể gã, lão lập tức vươn tay bắt mạch, nhưng đã muộn, Hoa Thiên đã thành cái xác không hồn tự bao giờ.