Thiên Thượng Chí Thần

Chương: Tái Sinh

Ánh tàn dương dần tắt, những tia sáng yếu ớt len lỏi qua từng con phố nhỏ, dòng người thưa dần đâu đó thỉnh thoảng từng tiếng ve kêu.

Hè về, khắp phố được phủ một sắc đỏ màu hoa phượng, những cơn gió nhẹ đưa chúng rải xuống mặt đường, đâu đó những nhiếp ảnh gia, cô cậu học trò tranh thủ chụp những bức ảnh lưu niệm.

Đi về cuối phố là một tòa biệt thự đâm nét tây phương, hai bên đường là những gốc cổ phượng hàng chục tuổi, phủ bóng cả một vùng.

Những thanh gỗ được xếp thành hàng rào bao quanh, phần nhiều chúng trở nên đen và mục qua thời gian. Gọi là hàng rào nhưng trong đó nhiều đoạn đã và đang đứt gãy dần theo từng năm tháng.

Quang cảnh này đã tồn tại nhiều năm, nó gắn liền với cuộc sống, tuổi thơ của người dân trong vùng. Một số bàn đá được những người cao tuổi dời đến quanh đây như là một thú vui tiêu khiển để tán gẫu, đấu cờ hay bình luận về cuộc sống.

Khuôn viên tòa biệt thử không lớn, nó được phủ một lớp cỏ xanh mượt và được chăm chút tỉ mĩ. Bên phải khuôn viên, từng luống hoa đủ màu sắc không ngừng khoe mình dưới ánh chiều tà.

Nửa bên còn lại, trên chiếc bàn đá với ván cờ còn dang dỡ, một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi đó, từng nước, từng nước cờ dưới tay cậu di chuyển cho hai bên, cậu đang chơi một mình.

-Nguyên! Vào nhà thôi con.

Một mỹ phụ trong bộ đồ ngũ đến bên cạnh, vuốt ve mái tóc con trai mình, bà thở dài.

Cậu được gọi là Nguyên, mắc bệnh nan y từ nhỏ theo như lời bác sỹ cậu sẽ không qua được sinh nhật thứ 10 của mình.

-Vâng!

Cậu bé yếu ớt đáp lại, từng làn gió lạnh thổi qua khiến cậu khẽ run dù đang mang áo ấm.

Mỹ phụ dìu cậu vào nhà, giữa phòng khách một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn được đặt trên bàn, quanh đó là những gương mặt quen thuộc luôn hiện hữu quanh cậu bấy lâu.

Phòng khách được bố trí đơn giản ngoài bộ bàn ghế sopha giữa phòng còn một chiếc TV màn hình phẳng và một bể cá đặt ở bên trái.

" HAPPY BIRTH DAY! NGUYÊN "

Tiếng nhạc trầm bổng, kéo dài từ dàn hợp xướng không chuyên nhưng đối với cậu đó là giai điệu tuyệt vời nhất trần đời, dần dần bài nhạc cũng kết thúc, mọi người đứng dậy chúc mừng, cười nói nhưng sao trên mặt họ Nguyên không nhìn thấy sự hạnh phúc hay chỉ là sự gượng ép họ cố tạo ra.
-Hãy ước đi em trai.

Nguyên được bế lên bởi chị gái của cậu. Mọi người xung quanh đã ngồi vào bàn. Trên chiếc bánh sinh nhật, 10 cây nến không ngừng lập lòe như những ngọn đèn treo trước gió.

Như những lần sinh nhật trước, Nguyên từ từ nhắm mắt lại, những ngọn nến cứ bập bùng, quần quanh tâm trí.

Làn gió nhẹ theo khe cửa mang hơi lạnh cuốn vào trong phòng, 10 cây nến đã tắt tự lúc nào, Nguyên vẫn nhắm mắt như say ngủ, trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc cho dù nụ cười ấy không đến được những người ở đây.

Trời đã về đêm, ánh trăng vàng vằng vặc soi xuống đất rọi bóng dòng người hối hả nơi đây, cuộc sống vẫn tiếp diễn như chính cách nó vận động, đâu đó trên bầu trời một ngôi sao đã tắt.

Không biết qua bao lâu, Nguyên dần mở mắt. Cậu bị đánh thức bởi những tiếng hát, những giai điệu cậu chưa nghe thấy bao giờ.

Cơ thể cậu được bao phủ trong đoàn ánh sáng trắng, xung quanh cũng có rất nhiều đoàn ánh sáng giống cậu, tất cả đều được bọc trong một quả trứng.

Khẽ cựa quậy thân mình, Nguyên phát hiện mình không thể cử động, xung quanh một mảng trắng xóa không có điểm cuối. Dần dần Nguyên buồn ngủ, cậu lại chợp mắt cho tới khi bị đánh thức lần thứ hai.

" VÙ "

Nguyên đang rơi với tốc độ không phanh, bản thân cậu vẫn ở trong quả trứng nhưng nó đã nứt một phần.

Nguyên giãy mạnh người, quả nhiên vết nứt ngày càng rộng ra và vỡ.

Đã thoát ra nhưng Nguyên vẫn đang rơi tự do, cậu vùng vẫy bằng mọi thứ có thể nhưng vô ích.

Lúc này Nguyên mới có cơ hội nhìn lại chính mình, cơ thể cậu bé hơn trước rất nhiều, nước da trắng mịn, trong suốt và quan trọng hơn, cậu có cánh.

Lấy tay véo vào da, Nguyên có cảm giác đau như vậy chứng minh đây là sự thực.

Có cánh tức là có thể bay, bất chợt Nguyên nhớ tới những bộ phim về động vật lúc trước. Nghĩ là làm, cậu thử cử động đôi cánh mình, lần đầu khá đau, dần dần cậu cũng làm chủ được đôi cánh.

Những tiếng đập cánh đầu tiên vang lên, Nguyên chao đảo giữa không trung sau mỗi lần đập cánh, từ từ cậu cũng nắm được qui luật.

" Phạch... phạch "

-THÀNH CÔNG RỒI.

Nguyên hét lên đầy sung sướng. Nguyên bay tiếp một quãng đường dài cho đến khi kiệt sức, từ xa cậu trông thấy một cây đại thụ khổng lồ không ngừng phát sáng, trên đó là vô số những đoàn ánh sáng và quả trứng giống cậu.

Tiếng ngân nga vang vọng khắp vùng trời, giai điệu trước kia nay đã trở lại, đó như là lời kêu gọi, chào mừng những sinh mệnh. Nguyên không tự chủ bay theo hướng âm thanh đó phát ra.

Trên đường đi Nguyên nhìn thấy rất nhiều người giống mình, tất cả đều có cánh và đang bay theo tiếng gọi của âm thanh. Hơn nữa ngày âm thanh lại biến mất, trước mặt Nguyên là một cánh cổng màu tím với hai người mặc áo giáp có cánh đứng hai bên.

" Chào mừng đến Thiên giới, những tiểu thiên sứ tương lai"

Một trong hai người lên tiếng đồng thời người còn lại mở toang cánh cổng ra.

Choáng ngợp là những gì Nguyên có thể nghĩ, cậu chưa bao giờ thấy một nơi đẹp như thế này, vô số những ngọn tháp cao chọc trời, từ chúng tỏa ra những luồng ánh sáng thần thánh, những công trình, những kiến trúc hùng vĩ kể cả trong những phim viễn tưởng hay nhất cũng không nghĩ ra được.

-Theo ta.

Một người con gái tuyệt đẹp trong bộ chiến giáp từ một trong những tòa tháp bay tới, khác với Nguyên, cô ta có tới bốn cánh. Nói rồi cô ta tiếp tục bay, dẫn nhóm tiểu thiên sứ đi theo.

Bay đến một tòa tháp lớn thì ngừng lại. Tòa tháp này theo Nguyên thì nó giống kim tự tháp ở Ai Cập nhưng lớn hơn rất nhiều.

Bên mỗi góc tháp là bốn cột trụ khổng lồ, đứng trên đó là những thiên sứ với hình dáng khác nhau, đẹp nhất có lẽ là quả cầu pha lê trên đỉnh tháp, mặc dù nó không có màu nhưng từ nó tỏa ra một sức hút rất lạ.

Sau khi cô gái đến lần lượt từng bóng người mặc áo choàng từ hư không xuất hiện, họ đứng tạo thành một vòng tròn quanh quả cầu trên không trung.

-Đây là Giám Định Cầu, nó sẽ quyết định con đường sau này của các ngươi.

Các tiểu thiên sứ sau khi nghe xong bắt đầu rục rịch, nhiều tiếng ồn được phát ra chung chung qui không ai nói được lời nào.

Nguyên thử phát âm nhưng không được, âm thanh phát ra cứ ê a hoàn toàn không theo ý nghĩ, bằng một cách nào đó mà cậu có thể hiểu những gì họ nói.

-Không cần cố phát âm, các ngươi vẫn chưa hoàn thiện. Lượt từng người một tiến lên.

Số lượng những tiểu thiên sứ rất đông nên thời gian khá lâu, nhìn hàng dài trước mắt Nguyên có cảm giác muốn khóc.

Để giết thời gian, cậu đưa mắt đi nhìn chung quanh, ngoài tòa tháp này ra còn có nhiều cánh cổng với những hoa văn kỳ lạ, thỉnh thoảng có những tia sáng lóe lên từ chúng.

Những tiểu thiên sứ xung quanh trông cũng kỳ lạ không kém, ngoài cặp cánh trắng muốt và bàn tay ra thì phần thân và đầu đều trong suốt, không rõ ràng.

" Quang thuộc tính – hệ chiến đấu "

Giọng nói từ trên đỉnh tháp vọng xuống, những tiểu thiên sứ sau khi được giám định xong đứng thành từng hàng riêng biệt tùy theo thuộc tính của mình.

" Quang thuộc tính – hệ trị liệu "

" Mộc thuộc tính – hệ trị liệu "

" Kim và Quang thuộc tính – hệ chiến đấu "

Đọc đến đây các thiên sứ đang đứng quanh đỉnh tòa tháp liền khựng lại, có thể nhìn thấy vẻ phấn khích hiện rõ trên mặt họ.

-Song hệ thuộc tính, Thiên giới lại có thêm một thiên tài rồi...ha ha...

" Tiếp theo ", mọi việc không vì thế mà dừng lại, vẫn được tiến hành như cũ.

Tiểu thiên sứ thuộc tính song hệ được đứng tách riêng so với những kẻ khác, dù không nhìn rõ mặt nhưng cậu ta chắc đang rất hào hứng bằng chứng là cơ thể đang run lên liên tục kia.

-Uyển Nhi, ngươi xong việc rồi còn ở đây làm gì?

Một thiên sứ khác vừa đáp xuống liền hỏi.

-Kiều Nhu à?, xem tư chất thiên sứ đợt này thôi.

Uyển Nhi bĩu môi.

-Ngươi lại kiếm cớ trốn học, sắp tới kỳ kiểm tra rồi không khéo rớt tốt nghiệp chứ chẳng chơi.

Kiều Nhu cười để lộ hàm răng trắng tinh.

-Thế ngươi đến đây làm gì?, hm...chó chê mèo dài đuôi à.

Uyển Nhi chụp lấy mặt Kiều Nhu mà véo, âm thanh hai nữ rộn khắp một vùng.

Nhìn hai bà cô này giỡn với nhau mà Nguyên hâm mộ, kiếp trước vì bệnh tât nên cậu không có nhiều bạn, luôn phải ở trong nhà.

Mặt trời dần ngã bóng nhưng Nguyên không cảm thấy nóng chút nào, dòng người trước cậu vơi dần, chỉ còn một vài người đứng trước.

Đợi mãi cuối cùng cũng tới phiên của mình, Nguyên tung cánh bay lên đỉnh tháp, như mọi thiên sứ khác, cậu đặt tay vào Giám Định Cầu.

Quả cầu dần dần chuyển qua từ sắc rồi bạch sắc và hỏa sắc, ánh sáng từ chúng tỏa ra cường liệt hơn hẳn những kẻ khác, toàn trường lặng ngắt, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

" ha ha ha ha ", tiếng cười lớn vang vọng toàn trường, động tĩnh kỳ giám định này gây ra còn lớn hơn rất nhiều so với những lần trước.

-Lôi, quang và hỏa thuộc tính – hệ chiến đấu, đã hàng vạn năm rồi Thiên giới không xuất hiện thiên tài bậc này.

Tiếng nghị luận sôi nổi từ những kẻ mặc áo choàng lơ lững trên không, tiếng cười vang lên không ngớt.

Nguyên có chút sợ hãi nhưng ngẫm lại đây cũng là chuyện tốt, mang danh thiên tài cũng không tệ.

Kỳ thẩm định tư chất thiên sứ cứ như thế kết thúc, Nguyên và những người khác được đưa vào trong một học viện trên Thiên giới, cậu sẽ học ở trong đó cho tới khi tốt nghiệp.

Ngày lễ tốt nghiệp học viện cũng là ngày lẽ trưởng thành, các học viên sẽ phải tham gia các nhiệm vụ của Thiên giới hoặc tham gia chiến trường đấu Ma giới.