chương 9: Bảo Tiêu

Thiên Tà

chương 9: Bảo Tiêu

Nghe một câu hỏi đơn giản này bỗng nhiên Thiên Tà lại có chút khó sử.

Tên, hắn có 2 cái tên, dùng cái nào cũng thế nhưng thân thể này là của Lý Lăng Tiêu, về lý thì nên giữ lại cái tên này.

Tuy là có chút không quen nhưng nếu hắn đã hứa với Lý Lăng Tiêu không phụ tấm thân này thì cũng sẽ không thất hứa.

"Ta...Lý Lăng Tiêu, còn..chú tên gì?" nói chuyện với vị nam tử trên thân phả ra khí tức cao quý cao thượng này Thiên Tà hắn vẫn một bộ sắc mặt bình đạm không lạnh không khinh, không quỵ lụy không khép nép.

Nhìn thấy thái độ này của hắn vị nam tử này ngược lại không hề giận mà còn làm ra một thái độ quả nhiên là thế sau đó thái độ của ông lại càng thêm nhiệt tình đưa tay tới.

"Chào thanh niên, tôi là Hứa Tự Quốc..." ông đưa tay muốn bắt tay nhưng Thiên Tà không hiểu loại lễ nghi này, hắn cứng ngắc đưa ra tay trái còn đeo dây truyền nước.

Hứa Tự Quốc cũng không hề khó chịu còn chủ động thò tay tới bắt chặt.

"Hahaahaha....cậu còn yếu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, uhm hay vầy đi, ở đây ồn ào không thuận để tôi chọn cho cậu một phòng hạng nhất....chịu không?"

Thiên Tà ngơ ngác phân tích những thông tin mà Hứa Tự Quốc nói, thì trong lúc này Hứa Tự Quốc đã mặc nhiên xem là hắn đồng ý sau đó nhanh chân đi mất.

Quả nhiên không tới 10 phút sau đã thấy có 2 cô y tá trẻ tuổi tới đưa Thiên Tà lên băng ca tận tình đẩy đến một gian phòng bênh sang trọng khác.

Chỗ này bên ngoài có cửa kính đón gió, có tivi, giường nệm cao cấp, có tủ lạnh, tủ kệ và cả một bộ bàn ghế nhỏ bằng thủy tinh.

"Haha...Lăng Tiêu, cảm giác thế nào...có ổn không?"

"Uhm...chú Quốc, là chú làm sao?" giọng Thiên Tà có chút rung động

Xã hội này quả thật là nơi đồng tiền lên ngôi, kẻ có tiền sai tiên cũng được, còn Thiên Tà hắn ngất xỉu nằm đó nhưng vì 1 tấm áo rách mà ném ngoài hành lang nằm chèo queo, phúc lợi duy nhất cũng chỉ có mỗi chai nước biển mà thôi.

"Uhm...không khí rất tốt, là một chỗ nghỉ dưỡng không tệ nhưng mà có điều, chú Quốc...hẳn là có chút chuyện muốn nói riêng với con phải không?"

Thiên Tà hắn sống 2 đời đâu phải kẻ khờ, xưa nay vô dụng phi nhân lợi, bất tài chẳng nhân trọng đạo lý này muôn đời đều không sai.

Hứa Tự Quốc là người trong giới thượng lưu tầm mắt tất nhiên không bình thường, vậy mà từ đầu tới đuôi lại đối xử với một người mạt hạng từ đầu tới chân như Thiên Tà làm sao lại không có nguyên do.

"Uhm.. Lăng Tiêu, ta gọi con như vậy nhe..." giọng Hứa Tự Quốc quả nhiên rõ ràng hơn nhiều.

"Uhm.."

"Ta nhìn thân thủ của con không tệ, hẳn là người học võ phải không?"

"Uhm..." Thiên Tà không phủ nhận

Hắn là tu tiên giả nhưng tạm thời còn chưa đạt đến mức độ đó, nói hắn bây giờ là kẻ luyện võ cũng không sai

"Uhm....ta thấy con dùng thủ pháp rất giống điểm huyệt, có phải con đã luyện ra nội lực"

"Không sai, ta vừa luyện ra không lâu..." Thiên Tà nói lời này quả thật không sai nhưng mà hiển nhiên Hứa Tự Quốc lại hiểu sai.

Trong võ đạo giới, người luyện võ phải dùng rất nhiều năm rèn luyện cốt tủy, bồi dưỡng huyết khí từ đó cốt tủy như long, huyết khí như phượng, nhục thân như hổ, hơi thở bàn vững như quy thì mới may mắn luyện ra nội lực.

Kẻ như vậy hiếm hoi vô cùng, đa phần đều dùng 2, 30 năm mới thành tựu nhưng mỗi người đạt đến mức độ này đều có tư cách nhập võ đạo giới, ở tại nhân gian địa vị cao thượng, nhà nước cực kỳ trọng dụng.

Lý do rất đơn giản.

Nội lực tu luyện giả được xưng tôn là võ sư, võ sư lại có được những năng lực mà được nhân loại sánh ngang với siêu nhân.

Lực lượng, phản ứng, tốc độ, bản năng chiến đấu, giác quan....tất cả mọi tố chất đều viễn siêu nhân loại bình thường mấy chục lần, trong quân đội chỉ cần 1 võ sư áp trận, chiến thắng liền không cần lo.

Người phương đông chỉ thịnh tu chân khí đạt đến võ sư, chỉ khi đạt đến trình độ này mới có được thực lực sánh được với dị năng giả ở phương đông, võ sư từ đó sẽ là trụ cột trấn quốc, là át chủ bài của mỗi quốc gia.

Tất nhiên người như thế địa vị tự nhiên sẽ không thể nào kém cỏi, Hứa Tự Quốc dù có thành đạt đến cỡ nào thì cũng không dám bỏ khinh qua một người như thế.

Thiên Tà nhìn tuổi còn nhỏ như vậy đã luyện ra nội kình đạt đến võ sư, điều đó nói lên rất nhiều thứ ah..

"Hahahaha....quả nhiên ta đoán không sai, Lý Lăng Tiêu cậu hoàn cảnh bây giờ có vẻ không tốt phải không?"

"Quả thật có chút không tốt, sao vậy?" giọng Thiên Tà vang lên lãnh đạm

Người ta vì lợi ích mà nhiệt tình thì hắn cũng vì lợi ích mà lạnh nhạt, không có tình cảm thì không cần phải nể nang

"Vậy được....không dấu cậu, tôi ở tphcm này cũng có chút tài sản, làm ăn cũng có người dòm ngó, mấy ngày trước mấy vệ sĩ bảo vệ cũng không dám tiếp tục hợp đồng.. Lăng Tiêu, cậu là võ sư một mình cậu có thể sánh được bằng cả trăm vệ sĩ bình thường,...."

"Tôi hiểu ý ông, muốn tôi làm vệ sĩ cho ông?...."

Hứa Tự Quốc mừng rỡ thấp thỏm

"Không sai, nếu cậu đồng ý tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, chế độ đảm bảo khiến cậu hài lòng"

Thiên Tà lại cắt ngang

"Ông làm chuyện ác sao, hay là kinh doanh phi pháp" những từ này là Thiên Tà có được từ ký ức của Lý Lăng Tiêu.

"Không...không có, tôi là kinh doanh đàng hoàng, cũng không làm ác cậu không nên hiểu lầm, chuyện này cậu có thể yên tâm"

Hứa Tự Quốc giống như có chút nóng nảy.

"Tôi cần tiền, thích tiền, nhưng lại rất không thích những kẻ làm ác để kiếm tiền..."

"Lý Lăng Tiêu, tôi hứa với cậu điều này..."

Thiên liếc qua Hứa Tự Quốc mấy lần, miệng cười cười tự tiếu phi tiếu mở miệng.

"Được, vậy tôi sẽ tạm làm việc cho ông 1 tháng"

Bằng vào ánh mắt lõi đời và 2 đạo âm hồn đang theo sau Hứa Tự Quốc, Thiên Tà có thể thấy được rất nhiều thứ mà dù Hứa Tự Quốc có giải thích bao nhiêu cũng không dấu được hắn.

"Hahahahaha....được, tôi hứa với cậu, đây sẽ là một lựa chọn sáng suốt nhất ngày hôm nay của cậu...hahahaha, để ta đi chuẩn bị hợp đồng, cậu nghỉ ngơi sớm đi "