Chương 19: Lạm bàn

Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 19: Lạm bàn

*** Trước đây, ta có viết chương 19 này, nhưng rất lâu sau đó, vì nhận ra để cho những chương đầu trở nên có tình tiết hơn, ta đã đẩy tình tiết của chương 19 lên chương 2. Việc này cũng không làm ảnh hưởng gì tới diễn biến câu chuyện, nhưng vì thế mà thừa ra một chương này trống trải. Vì vậy, nếu ai rảnh thì có thể đọc những dòng lảm nhảm này, ai không rảnh, kính mời click sang chương kế tiếp***

Ta đăng truyện trên website này cũng đã hơn 1 tháng. Từ cái lúc mò mẫm đăng nhập, tìm cách đăng chương, hỏi han về việc đăng truyện, rồi tự lọ mọ vẽ bìa. Lúc ấy truyện đăng lên còn không có ai thèm đọc, hoạ hoằn lắm có người ghé qua, tặng ta cái rating 1* to tướng, lúc ấy, vô cùng buồn phiền. Có thể, truyện của ta đi con đường quá khác biệt, quá không hợp thị hiếu, hoặc hành văn ngô nghê, hoặc diễn đạt dài dòng, hoặc tình tiết nhàm chán, hoặc hoặc hoặc. Có quá nhiều lý do để một bộ truyện thất bại, và rất ít lý do để một bộ truyện thành công.

Nhưng ta tin rằng, nếu cần mẫn viết, cần mẫn cập nhật, cần mẫn suy nghĩ và sáng tạo, rồi sẽ có một ngày người khác sẽ đọc được những điều ta muốn viết. Cũng vì vậy, mà từ cái ngày ta viết cái tựa đầu tiên, giờ đã được hơn 120 chương rồi.

Từ rating tăng dần, 5.5*, rồi 8.3*, rồi cứ thế tăng dần lên 9*, 9.3*, rồi mục bình luận cũng có thêm nhiều người vào ủng hộ. Tất cả, đều là động lực rất lớn để ta tiếp tục. Dù rằng đến thời điểm hiện tại, lượt view còn ít, người không thích thì rất nhiều, người đọc qua chương 1 rồi drop luôn cũng có, nhưng ta luôn nghĩ rằng, mọi thứ khi bắt đầu, luôn khó khăn. Chỉ có rất ít người may mắn, bắt đầu mọi thứ với sự suôn sẻ.

Nhìn các đồng đạo khác viết ra vài chương truyện cũng có hàng trăm lượt đọc, lượt đề cử, ta thấy cũng hơi mủi lòng. Như những lý do đã nêu ở trên, có hàng nghìn thứ khiến truyện của ta chán hơn truyện của các đồng đạo. Nhưng, mủi lòng cũng chả có tác dụng gì, tiếp tục viết mới là điều thiết thực nên làm.

Nếu các đạo hữu từng trải qua những khởi đầu thất bại, hẳn sẽ hiểu được câu châm ngôn vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản. Thật sự rất nản, nhưng mỗi ngày, ta lại cố gắng mở máy tính lên, viết một chương, một chương, lại một chương. Và mỗi tối, ta lại lấy sổ tay ra ghi chép những yếu tố cần thiết cho câu chuyện, lên kế hoạch cho từng nhân vật, xây dựng từng thành phố, từng địa điểm, và tra cứu những kiến thức cần thiết.

Liệu nhân vật này hành động đã đúng với tâm lý của hắn chưa? Liệu những hành động này sẽ dẫn tới những hệ quả gì? Và những hệ quả ấy sẽ dẫn câu chuyện tới đâu? Và làm sao để bám sát đại cương đã đặt ra? Thời gian lên kế hoạch cho truyện, còn nhiều gấp đôi thời gian viết truyện.

Kể cả khi không có ai đọc truyện ta viết, ta vẫn sẽ chăm chỉ làm cái việc này, vì nếu không chăm chỉ và nghiêm túc với câu chuyện, thì thứ ta viết ra sẽ mãi là thứ truyện rẻ tiền, thậm chí còn không đáng một xu chứ đừng nói là rẻ.

Bởi vậy, nếu có ai có duyên đọc được những dòng này, xin một cái đề cử, một cái đánh giá, một câu bình luận, một lượt like và chia sẻ. Chỉ cần như vậy, đã là động lực rất lớn cho một tác giả như ta, cũng như bao đồng đạo khác, được vui lòng.