Chương 711: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Khóc Bại
Trên đường trở lại, Đông Phương Bạch đột nhiên nhớ đến một việc. Nhậm Doanh Doanh… rốt cuộc là đánh rơi đâu rồi nha? Nàng rõ ràng tối qua còn tại trên lưng… Một số ký ức ùa về trong não hải của Đông Phương Bạch, nàng nhớ lúc uống rượu sau đó có chút say… sau đó liền… không nhớ nữa.
"Tiểu Bạch ta cuối cùng cũng hiểu ngươi tâm tư… ta… Ặc… ặc..." Diệp Thần đang muốn xông đến ôm lấy Đông Phương Bạch vào lòng lập tức bị nàng đưa tay ra bóp lấy cổ.
"Con mèo chết tiệt, có phải tối qua ngươi nhân lúc ta say rượu đem Doanh Doanh cho giấu rồi không hả? Mau đem đưa bé ra đây. Đồ méo thúi." Đông Phương Bạch lập tức nhận định do cái con mèo thúi này cố tình trêu chọc nàng.
"Ặc… ặc… có gì bỏ tay ra từ từ nói. Đừng nóng vội." Diệp Thần đều cảm giác muốn chết một dạng lập tức ẩn ra Đông Phương Bạch tay thoát khỏi nàng khống chế.
"Nói mau." Đông Phương Bạch khoanh tay trước ngực bá đạo nói.
"Nói cái gì? Rõ ràng một vấn đề, ngươi đem Doanh Doanh đứa bé cho đánh mất. Hiện tại tìm bổn miêu gây phiền phức rồi?" Diệp Thần nghi vấn có chút tức giận nói.
"Không thể nào, ta không thể đem Doanh Doanh cho đánh rơi mất được. Ta tuyệt đối không phải loại người có thể bỏ rơi một đứa bé được." Đông Phương Bạch hoàn toàn không tin mở miệng nói.
"Tất nhiên là không phải đó là khi ngươi không say rượu." Diệp Thần gật gù mở miệng nói.
"Ta… ta… ta đã nói là không phải rồi. Ngươi phải tin tưởng ta." Đông Phương Bạch đều cảm thấy đau đầu một mảng nói.
"Ta cũng muốn tin tưởng ngươi lắm. Nhưng Tưởng Giới Thạch chết lâu rồi." Diệp Thần một bộ nhún nhún vai bất đắc dĩ nói.
"Tưởng Giới Thạch là ai?" Đông Phương Bạch nghi vấn hỏi. Người này sao nàng không biết? Người này chết liên quan gì đến con mèo hôi tin tưởng nàng?
"Cái này ngươi không cần quan tâm, cái cần quan tâm hiện tại. Nhậm Doanh Doanh ngươi ném tại nơi nào?" Diệp Thần liền đánh lạc hướng nói.
"Ngươi thật không giấu đứa bé đó?" Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần vẫn nghi ngờ hỏi.
"Nhìn mặt ta cùng ta đạo đức giống như một con người ý lộn một con mèo sẽ bắt cóc trẻ con sao?" Diệp Thần mặt dày mở miệng hỏi. Mặc dù hôm qua hắn vừa mới bắt cóc đứa bé. Nhưng hiện tại có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Giống." Đông Phương Bạch không do dự gật đầu nói.
"Không có mắt nhìn người ý lộn nhìn mèo. Không tính toán với ngươi. Ngươi nhớ kỹ một chút tối qua ngươi đem Nhậm Doanh Doanh ném đi đâu?" Diệp Thần cảm thấy có chút nhức não nói.
"Ta đã nói rồi, ta tuyệt đối không say đến nỗi đem đứa bé ném quên." Đông Phương Bạch liền liên tục không thừa nhận mình làm mất nói.
"Ngươi dám chắc chắn sao?" Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi.
"Ngươi nói thừa. Ta nhất định không thể làm vậy." Đông Phương Bạch kiên định nói.
"Chắn chắn vậy sao?" Diệp Thần vẫn nghi ngờ hỏi.
"Ta… có… một chút chắc chắn." Đông Phương Bạch muốn khẳng định liền nghĩ nghĩ một chút liền đưa lên ngón tay tạo thành một khe hở nhỏ xấu hổ nói.
"Xì…tưởng thế nào… xì..." Diệp Thần xì một cái thật dài đầy khinh bỉ nói.
"Ngươi cái thái độ gì đó?" Đông Phương Bạch tâm trạng không tốt nói.
Diệp Thần khẽ nhún nhún mình bờ vai vô số tội huýt cái tiếng sáo kiểu như ngươi thật vô dụng.
"Con chồn đáng chết, muốn chết hả?" Đông Phương Bạch ném kim thêu hướng đến Diệp Thần lớn tiếng nói.
"Bình tĩnh lại đi, có gì từ từ nói. Nóng nảy là dễ ỉa chảy." Diệp Thần liền mở miệng khẽ khuyên can.
"Giờ tìm thế nào chứ. Để lạc mất Doanh Doanh, Tuyết Tâm tỷ tỷ nhất định sẽ ăn vạ chết ta mất. Phải giết người diệt khẩu… đúng… không được để ai biết ta làm mất Doanh Doanh." Đông Phương Bạch bí quá hóa liều ánh mắt sát thủ nhìn đến Diệp Thần.
"Này này, bổn miêu là mèo nhá. Không phải người mà giết người diệt khẩu. Mà ngươi là Đông Phương Bất Bại đó. Não đừng có ngắn vậy chứ? Xỉ nhục tác phẩm Kim Dung vậy." Diệp Thần đều cảm giác muốn độn thổ một dạng. Thế quái nào ngươi có thể làm Đông Phương Bất Bại vậy hả? Trong tiểu thuyết ngươi thông mình à lộn nếu mà thông minh đã không bị Lệnh Hồ Xung nó lừa cho đốn con mẹ nó mạc.
"Giết miêu diệt khẩu cũng không sao. Như nhau cả." Hai ánh mắt Đông Phương Bạch như phát sáng muốn làm thịt Diệp Thần một dạng.
"Đừng có mà để tình cảm xen vào ở giữa chứ. Định công báo tư thù đó hả?" Diệp Thần bực mình mở miệng lườm đểu nói.
Đông Phương Bạch liền vò đầu bứt tai nghĩ cách nói: "Vậy hiện tại ta phải làm sao hả? Ta không biết đâu, ngươi cho ta tìm lại Doanh Doanh. Đều tại con chồn hôi như ngươi."
"Rõ ràng là ngươi làm mất thế nào lại tại bổn miêu rồi?" Diệp Thần đều trừng mắt khinh bỉ hỏi.
"Ta mặc kệ, nói chung ngươi cho ta tìm trở lại Doanh Doanh, nếu không ta… nếu không ta…" Đông Phương Bạch lập tức ăn vạ nói.
"Nếu không ngươi làm sao? Làm cái gì ta?" Diệp Thần một bộ và ngươi đếch làm gì được ta nói.
"Đồ chồn hôi, đồ đáng ghét. Ta khóc cho ngươi xem." Đông Phương Bạch đều một bộ bức xúc nói. Rõ ràng ngươi không phải thích ta sao? Còn không biết cho ta gánh nợ. Chó mới thích ngươi. Phi, ngươi là mèo, chó nó cũng không thèm thích.
"Đừng lại khóc, coi như ta sợ ngươi, cái quái gì Đông Phương Bất Bại, ngươi là Đông Phương Khóc Bại thì đúng hơn, ta giúp ngươi tìm là được rồi." Diệp Thần nhìn một bộ dạng không muốn mặt mũi Đông Phương Bạch liền đầu hàng nói.
"Là ngươi nói, không tìm được ngươi đi mà nói với Tuyết Tâm tỷ tỷ." Đông Phương Bạch một bộ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Ta có thể hối hận không?" Diệp Thần mở miệng trêu đùa nói.
"Không thể." Đông Phương Bạch nghe vậy lập tức khẳng định phồng má giận dỗi nói.
Mặt của nàng đều sưng lên kiểu như đang nói cho Diệp Thần biết rằng. Ngươi dám rút lại, ta không thèm cùng ngươi nói chuyện nữa. Thật sợ cái cô nàng này luôn.