Chương 600: Quên Mất
Một ngày trôi qua, Diệp Thần vẫn tại trong chăn ngủ ngon một giấc. Hiện tại hắn cần nghỉ ngơi một trận thật thoải mái, ai kêu cơ thể hắn như vậy mệt mỏi, chỉ cần chợp mắt một cái liền không nhớ ra cái gì cả. Bên ngoài kia thế giới đang dần thay đổi hắn hoàn toàn không hề cảm nhận được. Cũng không ý thức đến khó khăn mình sẽ gặp phải.
"Tiểu Ngọc… đừng đi… Tiểu Ngọc... không..." Diệp Thần từ trong mơ giật mình tỉnh lại khóe mắt còn xuất hiện ẩn ẩn một chút nước mắt. Hắn vừa rồi đã khóc.
Đưa tay lên ngực mình sờ tới chiếc nhẫn trên cổ, Diệp Thần cố gắng hít thở vỗ mình lồng ngực ổn định lại cơ thể.
"Lại là cái này giấc mơ. Cả chết rồi cũng không cho ta yên. Cái đồ độc ác. Nếu quyết tâm ra đi... đã đi rồi… tại sao còn trở về trong ta giấc mơ, chết tiệt..." Diệp Thần nắm lấy chiếc nhẫn trên cổ tức giận muốn đem nó ném liền dừng lại quỳ trên giường. Cả một đêm, hắn đã không biết bao lần thức giấc, không biết bao lần mơ thấy Tiểu Ngọc rời bỏ hắn mà đi.
Đem chiếc nhẫn đeo lại trên cổ, Diệp Thần chỉnh lại mình một chút tóc. Nghỉ ngơi một đêm sau đó tóc đã đen trở lại, chỉ cần hắn không sử dụng mình quá nhiều sức mạnh, hắn vẫn có thể miễn duy trì trạng thái mái tóc này. Hiện tại hắn mới thấy thể chất đặc biệt của mình chỗ tốt, khả năng khôi phục mạnh mẽ, nếu không hắn đã sớm toi mạng.
Ngày hôm nay, Diệp Thần tính toán muốn đi tìm Mộ Dung Thiên cùng Bạch Tiểu Hoa. Hắn cũng đã suy nghĩ kỹ. Đối với Thiên Thiên hắn có lỗi với nàng nhưng sẽ không để nàng rời đi hắn. Còn về Bạch Tiểu Hoa, hắn tính toán rõ ràng, mặc dù hắn đối với cô gái này không có gì đặc biệt. Nhưng hắn vẫn nợ nàng một lời xin lỗi.
Cùng lúc này ở bên trong phòng bếp của Mộ Dung gia, Korito Oba đang ngồi ăn cơm thoải mái trên bàn.
"Ực… ực… măm măm… đồ ăn thật ngon. Ta nói ực… măm… ngươi nấu ăn thật sự ngon đấy… ực… măm. Thảo nào Diệp Thần tên nhóc đó lại yêu ngươi Tiên Nhi." Korito Oba ngồi trên bàn ăn nhồm nhoàm nhìn Mộ Dung Tiên khen lên khen xuống.
"Thật ngại quá, mẹ nếu như ăn ngon, thì thường đến chơi, ta sẽ nấu cho ngươi ăn." Mộ Dung Tiên khẽ che miệng xấu hổ nói.
"Tất nhiên, tất nhiên, ta sẽ đặc biệt nhiều ghé qua." Korito Oba húp bát nước canh vỗ vỗ mình cái bụng không biết xấu hổ nói. Có cơm miễn phí không ăn nhất định bị ngu.
"Mẹ ngươi cũng muốn nếm thử món ăn ta nấu." Mộ Dung Thiên nhìn thấy Oba-san khen ngợi Tiên Nhi cũng ghen tị đem đồ ăn của đưa tới cho Korito Oba.
Đồ ăn của nàng đều là thịt đã cháy thành than, hình dạng nhận không rõ. Bên trên còn có một chút thứ gì đó xanh xanh không thể phân tích rõ thành phần hóa học.
"Cái này… có ăn được hay không vậy? Thiên Thiên tỷ ngươi đừng đầu độc mẹ chứ." Hoàng Nhất Bảo ánh mắt nghi ngờ hỏi, lần trước Vương Nhu Nhu ăn vào đều suýt treo mất đâu.
"Ngươi nói cái gì đó hả? Đồ ăn của Tiên Nhi ăn được, của ta đương nhiên cũng có thể ăn được. Mẹ ngươi tuyệt đối không thể thiên vị." Mộ Dung Thiên không phục lườm Hoàng Nhất Bảo khiến nàng im miệng.
"Ta đương nhiên sẽ không thiên vị, vậy mời cả nhà.Itadakimasu." Korito Oba cầm lấy đũa khẽ nói một câu tiếng nhật liền cầm đũa lên ăn.
Mọi người lập tức nghĩ ngăn cản đều không có kịp, Oba-san đã ăn hết sạch đồ ăn của Thiên Thiên làm ra trước sự có mặt của tất cả mọi người. Thậm chí một hạt cơm đều không có sót lại. Đến cả Mộ Dung Thiên cũng không nghĩ tới mẹ chồng có thể ăn đồ ăn của nàng ngon miệng đến như vậy. Nếu không biết nó vị khủng bố, nàng còn tưởng mình là thần bếp đâu, đồ ăn nàng nấu ra đều là mỹ thực thiên hạ.
"Cảm ơn vì bữa ăn." Korito Oba đặt bát đũa xuống bàn nói tiếng cảm ơn.
"Các ngươi nhìn ta làm gì dữ vậy chứ?" Korito Oba ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh, bộ nàng ăn chực nên mới bị nhìn kinh vậy sao. Các ngươi có thể bớt keo kiệt một chút không? Dù sao ta cũng là chồng các ngươi mẹ nuôi đó.
"Mẹ ngươi không sao chứ? Có bị đau ở đâu sao? Chúng ta đến bệnh viện nhà ta mở, ta lập tức cho người đến khám cho ngươi." Vương Nhu Nhu lập tức kinh sợ lo lắng Korito Oba nói.
"Ta không sao, vẫn bình thường." Korito Oba lắc đầu nói. Có việc gì cần nghiêm túc như vậy sao?
"Không thể nào, có người ăn đồ ăn của Thiên Thiên tỷ mà không bị sao cả? Thật không thể tin nổi." Hoàng Nhất Bảo cũng cảm thấy vô cùng kinh dị.
"Này nói gì đó hả?" Mộ Dung Thiên lườm Hoàng Nhất Bảo khiến nàng im cái miệng vào.
"Đồ ăn của Thiên Thiên nấu không ăn được sao? Ta thấy nó cùng với Tiên Nhi đồ ăn đều vẫn như mọi khi." Korito Oba nghi hoặc nói. Nàng hoàn toàn không cảm thấy có gì đặc biệt cả.
"Thật sự sao? Tiên Nhi muội muội ngươi xem, ta cũng có thể nấu ăn ngon như ngươi." Mộ Dung Thiên lập tức ra oai nói.
"Không thể nào, chẳng lẽ nấu tệ đi sao?" Mộ Dung Tiên mắt đều có chút ướt ướt như bị khi dễ nói.
"Ách, đừng khóc, thật ra thì… ta là ninja. Từ nhỏ đến lớn, ta đều như vậy một thân một mình phiêu bạt. Bố mẹ cũng không quản đến, hằng ngày họ đều bận đi chấp hành nhiệm vụ, ta có một người chị gái, nhưng từ nhỏ đã được gia tộc ưu ái. Đã sớm đi vào trong tộc cung phục. Thứ họ để lại chỉ là tiền bạc. Không biết nấu ăn, ta sớm đã quên mất cảm giác bữa cơm cùng vị giác ngon là thế nào. Cho đến năm năm trước khi ta gặp bố mẹ để Diệp Thần tên nhóc đó, ta mới thật sự cảm thấy được mùi vị của ngon. Đó là lý do ngày hôm nay ta nói món ăn của hai người các ngươi đều giống nhau, vẫn giống như mọi khi, cái mùi hương gia đình đấy. Không sai vào đâu được." Korito Oba cười vui vẻ trả lời.
"Oba-sama thật tốt. Thật đáng thương." Vương Nhu Nhu lập tức ôm chầm lấy Korito Oba khóc lóc.
"Đừng khóc, ta cảm thấy cũng bình thường thôi. Không phải ngoài gia tộc, ta vẫn còn có một cái gia đình hay sao?" Korito Oba lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì đáp.
"Mẹ Oba lần sau ta tuyệt đối sẽ để ngươi ăn món ăn ta nấu thật ngon." Mộ Dung Thiên kiên quyết nói.
"Ta cũng vậy." Mộ Dung Tiên cũng thành tâm nói.
"Ta biết, lần sau sẽ phiền các ngươi nhiều hơn. Có thể cho ta thêm chút đồ ăn sao? Có lẽ lần sau phải rất lâu nữa mới có thể lần nữa ăn những món ăn này." Korito Oba nhìn hai người gật đầu nói.
"Mẹ ngươi định đi đâu?" Chúng nữ lập tức lo lắng hỏi.
"Gia tộc có chút chuyện, dù sao ta cũng là ninja cũng phải chấp hành một số nhiệm vụ." Korito Oba nhún vai nói láo. Nàng thật chất là đi chốn nợ.
"Tất nhiên là được, ta lập tức nấu." Hai tỷ muội vui liền quay vào bếp muốn nấu đồ.
Đúng lúc này một tiếng nói vang lên khiến hai người dừng lại.
"Bà già đến ăn chực đấy hả? Về nhà mà ăn, bộ thiếu gạo chắc." Diệp Thần nhìn thấy Korito Oba liền buông lời trêu trọc.
"Nhà ta nghèo, không có gạo ăn. Sao? Bộ thấy lão bà ngươi đối xử tốt với ta liền cảm thấy ghen tỵ?" Korito Oba nhìn Diệp Thần khiêu khích hỏi.
"Ta thèm vào ghen tỵ." Diệp Thần lè lưỡi nói.
"Ngươi chính là ghen tỵ ta." Korito Oba cũng lè lưỡi trêu lại.
"Bỗng dưng ta cảm giác như thấy có hai Diệp Thần. Tỷ tỷ ngươi cảm thấy thế nào?" Mộ Dung Tiên vui vẻ cười nói với mình tỷ tỷ.
"Ta cũng thấy vậy, thật sự quá giống nhau." Mộ Dung Thiên cũng gật đầu nói. Nhìn thấy hai người nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Giống ở điểm nào chứ?" Hai người đồng thanh kéo má người kia tức giận hỏi.
"Ai cho ngươi nói theo ta?" Hai người lần nữa đồng thanh.
"Đồ đáng ghét." Hai người tiếp tục.
"Ngươi xem thật giống. Không chỉ thế còn có cách ăn mặc sở thích cùng đặc điểm dùng câu từ nói chuyện cũng giống." Chúng nữ phản đối cười nói.
"Người ta nói những người yêu nhau thì sẽ có những điểm chung Nào là ăn uống, chuyện ấy, cách ăn mặc. Chẳng lẽ ngươi yêu ta? Đồ con rùa biến thái. Cả mẹ mình cũng không tha sao?" Korito Oba đưa tay tựa trên cổ lộ ra khe ngực trắng kiều mị nói.
"Ai nói thế? bà già đừng có mà ảo tưởng. Ngươi xem ta cùng với Tiên Nhi làm gì có cùng mấy cái đó điểm chung. Chỉ có mỗi đứa con sắp sinh là chung thôi." Diệp Thần không biết xấu hổ trả lời.
""
"Ta nói để ăn chực, bà còn không tiếc để họ gọi là mẹ. Thật sự lạ lùng đấy." Diệp Thần kinh ngạc nói.
"Biết làm sao được, dù sao ta cũng không muốn đánh nữ nhân, đặc biệt là con dâu của mình. Thế gọi là bạo lực gia đình." Korito Oba nhún vai đáp. Thật ra là đám nữ nhân này xinh đẹp đến nàng không nghĩ động thủ. Nàng không biết Linh khí chỉ là cảm nhận không ra Nội lực liền nghĩ đám nữ nhân này chân yếu tay mềm bình thường người. Nếu tên nam nhân nào dám gọi nàng như vậy nhất định sẽ ăn phi tiêu vào mặt.
"Bà cũng biết bạo lực gia đình sao? Bà nhìn năm năm trước bà đánh tôi bao nhiêu. Đồ nữ bạo long." Diệp Thần khinh bỉ nói.
"Ai kêu ngươi là con trai. Với lại thương thì cho roi cho vọt." Korito Oba thản nhiên nói.
"Đồ phân biệt giới tính." Diệp Thần nhổ nước bọt.
"Đồ sắc lang, cả mẹ mình cũng nghĩ dâm loạn." Korito Oba cũng nhổ nước bọt.
"Hai người cãi nhau đủ sao? Đã đến lúc dùng bữa nha." Mộ Dung Thiên đem đồ ăn hắc ám sử lý đặt lên bàn hỏi.
"Ách… Thiên Thiên… ngày hôm qua ta..." Diệp Thần nhìn Mộ Dung Thiên lập tức chột dạ nói.
"Hôm qua ngươi ốm nặng như vậy, không sao chứ? Ta còn tưởng ngươi sẽ chết cơ, lão công ngươi có làm sao hay không?" Mộ Dung Thiên đưa tay lên chán Diệp Thần vô cùng quan tâm hỏi.
"Hả? Thiên Thiên ngươi… uống lộn thuốc gì hay sao?" Diệp Thần nghi ngờ, nàng thế nào thái độ thay đổi nhanh như vậy chứ? Ngày hôm qua còn muốn cùng hắn tuyệt giao.
"Ngươi mới uống lộn thuốc đâu." Mộ Dung Thiên tức giận ấn vào chán Diệp Thần nói.
"Thiên Thiên… chuyện của Tiểu Ngọc… hắn..." Diệp Thần nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thành thật xin lỗi nàng.
"Tiểu Ngọc? Nó là con nào? Diệp Thần ngươi ở bên ngoài lại có thêm cái nào nữ nhân giấu chúng ta? Ta nói sẽ không phải như Tiểu Băng đều mang thai mới cho chúng ta giới thiệu? Quá muộn hay không." Mộ Dung Thiên một bộ mặt phẫn nộ hỏi. Ăn vụng có thể, dù sao cũng không ngăn được hắn, nhưng giấu diếm như vậy, đến khi nấu thành cơm rồi là không được. Nếu chẳng may gặp phải cái nữ nhân lòng lang dạ sói thì làm sao.
"Ách, Thiên Thiên ta là đang nói chuyện Mộ Dung Ngọc." Diệp Thần mở miệng nói tránh cho nàng nghĩ lung tung. Mộ Dung Thiên hôm nay có chút lạ.
"Mộ Dung Ngọc? Đó là ngươi chuẩn bị đặt cho con chúng ta sao?" Mộ Dung Thiên đỏ mặt che má hỏi.
"Ý ta là nói… đợi đã… ngươi thật sự không biết Mộ Dung Ngọc là ai sao?" Diệp Thần vô cùng ngạc nhiên. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Làm sao nàng cả đệ đệ mình cũng quên mất.