Chương 551: Tiểu Ngọc Ngươi Giấu Trứng Ở Đâu
Thoải mái nằm tại trong chăn ấm áp. Diệp Thần bụng cảm thấy có chút đói liền muốn thức dạy, mặc dù tu luyện đến cảnh giới này không cần ăn uống. Nhưng không có nghĩa không thấy đói bụng.
"Oáp, thật thoải mái. Ước gì ngày nào cũng như ngày hôm nay, chẹp chẹp…" Diệp Thần gãi gãi đầu ngáp một cái nhìn bên cạnh hai cái mỹ nữ đang ngủ ngon có chút thất thần. Vào giờ phút này chính hắn cũng không phân biệt được đâu là Tiên Nhi đâu là Thiên Nhi nữa, hai người tu luyện môn công pháp Phượng Thần Quyết nên càng lúc càng giống nhau, giờ lại không mặc đồ ngủ ngon lành, thực nhận không ra.
"Vất vả các ngươi rồi." Diệp Thần nhìn hai người mệt lả ngủ say như chết không khỏi có chút áy náy, dù sao hai người cũng mang thai, lực chiến không còn như trước tốt. Hôm qua như vậy không tiết tháo nô đùa, có chút khổ cực các nàng.
Cạch… tiếng cửa phòng bị người mở ra…
"Tỷ tỷ ngươi có nơi đó sao?" Mộ Dung Ngọc lúc này bỗng nhiên mở cửa bước đi vào.
"Ách, Tiểu Ngọc…" Diệp Thần nhìn Mộ Dung Ngọc bước vào có chút ngạc nhiên. Trước giờ, cô nàng này chưa từng đến hắn phòng, à đúng rồi đây là Mộ Dung Thiên căn phòng. Hôm qua đại chiến có chút mệt, hắn đem Thiên Thiên về phòng liền lười biếng nằm tại nàng trong phòng chăn ấm cùng ngủ.
"Ngươi… thế nào lại ở đây?" Mộ Dung Ngọc lập tức đứng hình nhìn hai vị tỷ tỷ mình trần truồng nằm tại Diệp Thần hai bên cánh tay. Trong phòng còn nồng nàn mùi ba người. Diệp Thần mới sáng sớm liền nhất trụ kình thiên chỗ giữa thẳng đứng nhô lên mặt chăn mỏng. Cảnh tượng vô cùng gay mắt.
"Ách, ngươi ghen sao? Tốt, đừng giận, vẫn còn chỗ cho ngươi này. Đến đây nha." Diệp Thần lập tức minh bạch liền kéo mình chăn chỉ vào giữa háng đưa ngón tay ngoắc nàng nở nụ cười với hàm răng trắng sáng nói.
"Đồ ngốc nói cái gì linh tinh vậy hả? Ta qua tìm tỷ tỷ lấy chút đồ. Hừ, ngươi biến thái." Mộ Dung Ngọc mặt lập tức đỏ ửng, tên này không phải muốn nàng chui vào trong chăn làm cái việc ghê tởm đó chứ?
"Ta có gì biến thái? Bố con ngủ cùng nhau không phải rất bình thường sao? Hợp tình hợp lý." Diệp Thần không biết xấu hổ chạy ra khỏi chăn kéo lại Mộ Dung Ngọc cánh tay.
"Có bố nào ngủ cùng con gái lại khỏa thân trần như nhộng không? Ách, ngươi làm cái gì? Sao lại cho ta xem thứ đó? Vô liêm sỉ, còn không mau mặc quần áo?" Mộ Dung Ngọc lập tức đỏ mặt che lại mình mắt nói.
"Mẹ ta dạy có cái gì đẹp cần khoe ra." Diệp Thần không biết xấu hổ đáp.
"Thứ buồn nôn đó có gì đẹp?" Mộ Dung Ngọc tức giận muốn đánh tới Diệp Thần lập tức choáng váng ngã vào hắn trong ngực.
"Ách, Tiểu Ngọc ngươi hôm nay thế nào như thế chủ động? Ê? Ngươi làm sao thế?" Diệp Thần lo lắng đỡ Mộ Dung Ngọc ngồi xuống sờ lên nàng chán nóng.
"Đều ốm nặng như vậy còn tức giận? Ngày hôm qua đều bảo ngươi vào xe trở lại liền không nghe ta. Giờ liền ốm rồi." Diệp Thần có chút chua xót.
"Mặc kệ ta, ta mới không cần kẻ biến thái như ngươi quản. Hừ, mau che cái đó lại, còn nhìn ta liền nôn lên người ngươi, ráng chịu." Mộ Dung Ngọc đỏ mặt lúng túng nhìn Diệp Thần đưa tay sờ nàng chán liền gạt ra hắn tay ngượng ngùng trách móc.
"Ngươi nôn liền nôn, chúng ta lúc đó liền cùng nhau tắm uyên ương." Diệp Thần không biết xấu hổ trả lời.
"Hừ, không cùng ngươi nói. Ta phải uống thuốc." Mộ Dung Ngọc mệt mỏi đau đầu không có sức giận nói.
"Ngươi đều chưa ăn còn đòi uống thuốc? Muốn tự sát sao?" Diệp Thần bế lên nàng nói.
"Oái, ngươi làm gì? Thả ta ra?" Mộ Dung Ngọc đỏ mặt ngượng ngùng. Đây là lần thứ hai hắn ôm nàng chặt như vậy.
"Ngoan một chút, ta đưa ngươi lên phòng. Một lát liền nấu đồ ăn đưa lên. Hôm nay liền nghỉ học không cần lên trường. Ta giúp ngươi xin nghỉ." Diệp Thần đem nàng bế trở lại phòng đặt lên giường đắp chăn chu đáo nói.
"Khi ngươi tỏ ra quan tâm như thế có thể mặc quần áo và cái đó thôi dựng đứng được không? Mất hình tượng lắm." Mộ Dung Ngọc có chút nhìn Diệp Thần gay mũi cảnh tượng nói.
"Con trai nhìn con gái cương là chuyện rất bình thường. Nếu ta không lên được, còn tính đi khám đâu." Diệp Thần không biết hối cải nói.
"Thì ít nhất cũng mặc quần áo lại chứ. Ngươi cứ tồng ngồng như vậy, đố ai nhìn cho nổi? Cương vì con gái mình, ngươi là loại cha nào? Ôi đau đầu quá, chết tiệt." Mộ Dung Ngọc tức giận gầm lên sau đó liền choáng váng nằm trong chăn mệt mỏi sờ đầu có chút choáng váng.
"Hừ, ốm nặng như vậy còn gào cùng tức giận. Ta thấy ngươi vẫn còn khỏe chán chứ." Diệp Thần trêu trọc nói.
"Ngươi còn cười đùa trên nỗi đau của người khác?" Mộ Dung Ngọc thở phì phò nói.
"Ta ít nhất cũng không cười sau lưng ngươi." Diệp Thần không biết xấu hổ trả lời.
"Ai đó làm ơn mang tên lão cha đáng ghét này đi dùm cái." Mộ Dung Ngọc bị Diệp Thần tại một bên chọc bệnh càng thêm bệnh tức giận lẩm bẩm.
"Tiểu Ngọc, nghe quản gia nói ngươi ốm sao?" Lúc này Thiên Thiên cùng Tiên Tiên cũng tỉnh lại lập tức mặc quần áo chỉnh tề hướng Mộ Dung Ngọc hỏi thăm. Hai người cũng chỉ có cái duy nhất đệ đệ, vô cùng sủng ái hắn.
"Cầu được ước thấy a." Mộ Dung Ngọc như nhìn thấy hai vị cứu tinh của đời mình.
"Oái, Diệp Thần ngươi thế nào không mặc quần áo chạy lông nhông khoe hàng? Mau trở lại cho ta mặc quần áo chỉnh tề. Tiểu Ngọc đang ốm ngươi còn chơi đùa hắn cho hắn ngắm cái gì đâu? Hừ, nếu ngươi dám bẻ cong Tiểu Ngọc hay để nó có vấn đề tâm lý gì thì coi chừng ta đó." Mộ Dung Thiên tức giận nhìn Diệp Thần khỏa thân có chút nộ.
"Ách, ta muốn bẻ cũng không bẻ cong được được hắn." Diệp Thần thầm nhủ.
"Lão công ngươi thật cùng Tiểu Ngọc không có gì đúng không?" Mộ Dung Tiên ánh mắt âm trầm sát khí trùng thiên nhìn Diệp Thần lạnh băng hỏi.
\
"Ách, muội muội ngươi hiệu ứng quanh thân sao âm u quá?" Mộ Dung Thiên ướt mồ hôi lạnh, muội muội nàng vô cùng hiền lành khi tức giận thật đáng sợ.
"Thật không có, lão bà ngươi phải tin ta." Diệp Thần liền nhìn Mộ Dung Tiên có chút sợ hãi nói. Lão bà hắn có lúc cũng thật sự rất đáng sợ. Nhớ một năm hắn chọc giận nàng, để nàng phiên bản u ám xuất hiện. Hơn một tháng đó, tiểu tiên nữ của hắn hoàn toàn hóa thân ác ma, nàng đáng sợ nhất liền là coi hắn không tồn tại. Khi hắn làm không khí luôn. Hắn đi về đêm liền khóa cửa, giường liền cất dưới gối con dao, hắn dám lên liền chém.
Mộ Dung Ngọc cũng có chút sợ hãi, tỷ tỷ của nàng quả nhiên đáng sợ. Mười năm không tức giận, một khi tức giận để người khác sợ mười năm. Năm đó, hắn tại chọc tỷ tỷ giận, liền bị tỷ tỷ xem như không có, từ nàng căn phòng trở thành nhà để kho, đén đồ ăn thiếu mất hắn phần, sợ hơn nữa là tỷ tỷ trước mặt mọi người phủ nhận có cái đệ đệ tên Đông Phương Ngọc. Hắn gọi nàng một chữ tỷ tỷ liền bị tỷ tỷ lấy Thiên Nhi tỷ tỷ súng bắn.
"Ta tin lão công." Mộ Dung Tiên trở lại vẻ mặt hiền hòa vui cười hằng ngày nói.
"Ta đi mặc quần áo." Diệp Thần tìm cách chuồn chuồn lướt qua.
"Tỷ tỷ… chúng ta ở giữa thực không có cái gì đáng nói." Mộ Dung Ngọc bị tỷ tỷ nhìn đến liền lạnh tóc gáy trả lời. Nếu tỷ tỷ không đối với nàng lão công giận, ắt hẳn đối với nàng ném lên sự tức giận.
"Đệ đệ ngươi nói thật sao?" Mộ Dung Tiên hiền hòa cười, trong tay từ lúc nào nhiều hơn một khẩu súng âm u nhìn Mộ Dung Ngọc, Diệp Thần là nàng thân thể kiểm nhiệm qua, chất lượng nam nhân, còn Tiểu Ngọc đến giờ còn chưa giao bạn gái, chứng tỏ đệ đệ nàng có vấn đề. Tuyệt đối phải uốn nắn, mà lão công nói cái gì khó làm liền giết cho đỡ phức tạp.
"Ách, Thiên Thiên tỷ tỷ… cứu mạng." Mộ Dung Ngọc nhìn thấy gọng súng chĩa vào mình đầu liền cảm giác âm u, thế quái nào nàng lại cho là các tỷ tỷ là nàng cứu tính chứ. Tiễn đi ác quỷ liền đưa tới hung thần. So với ác quỷ còn đáng sợ hung thần.
"Muội muội… việc này có gì từ từ… ách ta đi giúp đệ đệ tìm gia gia kê toa thuốc." Mộ Dung Thiên muốn nói cái gì liền bị mình muội muội song sinh ánh mắt dọa sợ. Cái này muội muội khi tức giận thật sự bất nhận thân nhân.
"Móa, tỷ tỷ ta là ngươi thân đệ đệ, đáng yêu đệ đệ. Ngươi thế nào bỏ mặc ta. Thiên Nhi tỷ tỷ ngươi đừng đi… a…" Mộ Dung Ngọc nhìn thấy Mộ Dung Thiên nhanh chóng chuồn mất bỏ lại mình với đáng sợ tỷ tỷ một chỗ liền có chút giật mình.
"Đệ đệ tỷ tỷ sẽ không bỏ mặc ngươi. Ta sẽ không ra ngoài." Mộ Dung Tiên cầm súng chỉ vào mình thân yêu đệ đệ nở nụ cười ngây thơ nói.
"Tỷ tỷ ngươi lúc này cười có chút không hợp." Mộ Dung Ngọc có chút run như cầy sấy, rõ ràng tỷ tỷ hiện tại rất khủng bố thế nào lại cười vô tội như vậy chứ.
Đoàng… tiếng đạn vang lên. Góc tường bên cạnh Mộ Dung Ngọc vỡ tan.
"Óa, tỷ tỷ ta sai rồi. Ngươi cười thật đẹp. Tỷ tỷ nguy hiểm món đồ này đừng có lại chơi." Mộ Dung Ngọc lập tức muốn khóc không ra nước mắt, nàng sợ đến tiểu ra quần rồi.
"Đệ đệ yên tâm, tỷ tỷ chơi rất an toàn." Mộ Dung Tiên mỉm cười dịu dàng nói.
"Nhưng ta mới cảm thấy không an toàn đâu." Mộ Dung Ngọc tâm đều muốn chết cảm giác suy nghĩ. Mặc dù tỷ tỷ rất đáng yêu, nhưng hành động của ngươi hoàn toàn là nữ khủng bố được không.
"Đệ đệ ngươi vừa rồi nhìn thấy tỷ phu ngươi chỗ đó, có phải hay không cảm thấy ngứa ngáy?" Mộ Dung Tiên nhìn đệ đệ ôn nhu hỏi.
"Tuyệt đối không có, tỷ tỷ, ta là đối với nữ nhân có hứng thú. Vừa rồi nhìn cái đó ta còn cảm thấy buồn nôn?" Mộ Dung Ngọc thà chết không thừa nhận nói. Hiện tại thừa nhận nàng liền xác định ăn bản án tử.
"Buồn nôn?" Mộ Dung Ngọc mặt lập tức tuyệt vọng muốn khóc điên cuồng nổ súng.
Đoàng…
Đoàng…
Đoàng…
"Ách, tỷ tỷ đừng tiếp tục nổ súng. Còn nổ súng ta thực chết đó." Mộ Dung Ngọc nhìn mình hai bên đã đục thành bốn năm vết lỗ không khỏi muốn xỉu.
"Hừ, đệ đệ biến thái. Ngươi đi chết luôn đi. Dám mang thai ngươi tỷ phu ngươi con, còn dám câu dẫn hắn. Ngươi nên nhớ ngươi là nam." Mộ Dung Tiên đều khóc ra nước mắt nói.
"Ách, ngươi cũng biết ta là nam?"Mộ Dung Ngọc có chút mộng nhìn cây súng chỉ vào đầu mình.
"Ta đương nhiên biết, Tiểu Ngọc ngươi biến thái dám câu dẫn tỷ phu lên giường còn mang thai. " Mộ Dung Tiên muốn đau lòng nói.
"Ách, ta nói mang thai bao giờ?" Mộ Dung Ngọc lập tức kinh ngạc, tỷ tỷ ngươi có phải đần quá mức cần thiết rồi không? Ngươi đều nói ta là nam còn nghĩ ta mang thai được? Đàn ông từ lúc nào sinh được con vậy? Sinh bằng lỗ đít sao?
"Ngươi vừa nói ngươi nhìn cái đó liền buồn nôn. Hừ, tỷ tỷ mang thai nhìn thấy mấy cái như vậy liền buồn nôn. Ngươi không muốn lừa tỷ tỷ." Mộ Dung Tiên dí thẳng súng vào đầu của Mộ Dung Ngọc.
"Ách tỷ tỷ ta là nam không thể mang thai. Đừng nghịch, ngươi lỡ tay cái liền đục trên đầu ta cái lỗ đó." Mộ Dung Ngọc liền bị dọa sợ nói.
"Nam nhân không thể mang thai?" Mộ Dung Tiên lập tức nghi hoặc sau đó liền nhớ ra cái gì đó hình như nam nhân quả thật không thể mang thai. Lần trước học y học lão công có nói qua cần phải có trứng cùng nòng nọc mới có thể mang thai.
Đoàng…
"Ách, tỷ tỷ ngươi thế nào còn nổ súng?" Mộ Dung Ngọc lập tức bị dọa sợ khi Mộ Dung Tiên nổ súng đem hắn tường đục nát.
"Tiểu Ngọc ngươi nói ngươi đem trứng gà lắp tại vị trí nào, mau giao ra đây. Thành thật sẽ được khoan hồng. Còn nữa ngươi có phải đem lão công nòng nọc đút vào trứng gà rồi?" Mộ Dung Tiên mặt liền tức giận phẫn nộ nói.
"Tỷ tỷ ngươi trí tưởng tượng phong phú từ khi nào thế. Đừng bắn đừng bắn có gì từ từ nói." Mộ Dung Ngọc đều lần thứ hai tè ra giường. Tỷ tỷ ngươi dọa chết ta rồi.
"Không có gì để nói. Đệ đệ ngươi trộm trứng của gà mẹ để mang thai với tỷ phu là sai trái." Mộ Dung Tiên mở miệng trách cứ.
"Ta thực không có, tỷ tỷ ta là nam ngươi nói ta sinh con được ở chỗ nào mà trộm trứng. Mà trứng thứ này có thể trộm được sao?" Mộ Dung Ngọc đều cảm thấy ngũ quan sụp đổ.
"Hừ muốn qua mặt tỷ tỷ sao? Ngươi cho là ta ngốc. Ngươi đem trứng giấu xong xuôi liền sinh con bằng lỗ đít." Mộ Dung Tiên ngây thơ nói. Hôm qua nàng còn giúp lão công dọn hoa cúc cảm thấy bên trong có thể nhét vô đồ vật.
"Tỷ tỷ ngươi sinh con bằng lỗ đít sao?" Mộ Dung Ngọc có chút đậu má, tỷ tỷ ngươi trước đây học qua sinh học sao?
"Ta có thể thử. Đợi lấy lại trứng, tỷ tỷ đem nó nhét vô sinh cho ngươi cái tiểu chất." Mộ Dung Tiên ngây ngốc mở miệng nói.
"…" Ba giây im lặng. Tỷ tỷ ngươi bị hắn dạy hư.
"Đệ đệ ngươi giấy trứng ở đâu?" Mộ Dung Tiên lạnh băng hỏi.
"Ta giấu tại tỷ phu giữa hai chân có hai hòn trứng. Ngươi xuống hái liền tốt." MỘ Dung Ngọc mở miệng thở dài, để phiền phức cho tên chết toi kia.
Đoàng… không hợp liền nã súng.
"Ách tỷ tỷ ngươi thế nào lại nổ súng?" Mộ Dung Ngọc mộng bức.
"Lão công hai chân có hai hón bi làm gì có trứng mà cất? Ngươi lại muốn lừa tỷ tỷ?" Mộ Dung Tiên bất bình chu miệng nói.
"Ta để trong tủ lạnh." Mộ Dung Ngọc liền che đầu nói láo. Tỷ tỷ ngươi khi nào thông minh đột xuất vậy? Lúc ngươi cần thông minh chất xám của ngươi đi chơi hết rồi sao?
"Tốt đệ đệ, lần sau không cho phép trộm trứng. Lần này tỷ tỷ thay ngươi sinh, lần sau ta nhất định đánh ngươi cái thí thí. Bắt nam nhân sinh con." Mộ Dung Tiên cảnh cáo đưa lên nắm đấm nhỏ rồi liền xuống tầng vào tủ lạnh tìm.
"…" Mộ Dung Ngọc có chút im lặng. Tỷ tỷ không phải ta cho là ngươi ngốc. Ngươi thực sự ngốc hết thuốc chữa rồi.
Nghĩ đến đây Mộ Dung Ngọc liền ỉu xìu cả người mất sức lực nằm xuống ngủ say. Hôm nay nàng bị dọa cho sợ rồi.