Chương 530: Ngươi Chỉ Là Vật Thay Thế
Thay đổi xong mình hình tượng, Cửu Tử đứng trước mặt tấm gương bắt đầu quay một vòng tự luyến ái.
"A, mẹ ơi. Thân hình tiểu thụ của ca thật đẹp trai quá. Sao có thể đẹp trai như vậy, cách ăn mặc này, bộ tóc màu hồng này. Trắng như vậy, gầy như vậy, soái như vậy, Diệp tiểu thụ ngươi nhất định muốn học ca cách ăn mặc. Chậc chậc quá soái rồi." Cửu Tử sờ sờ mình thân hình trước gương biến thái nói.
"Bên này… bên này… cả đằng sau nữa… mẹ ơi đẹp trai quá. Đây là ai? Đẹp trai đến vậy? Đúng vậy chỉ có thể là Diệp thụ của ca. Nếu không tuyệt đối không có lý do giải thích nào khác." Cửu Tử tạo dáng trước gương dùng hai ngón tay chỉ về mình trong gương biến thái nói.
Bên ngoài tiếng xe ô tô truyền tới bao vây cửa hàng, Cửu Tử ánh mắt nhạy bén quay người mở cửa xe, lấy trong xe ra một cái đồng hồ dây đeo màu hồng in hình hello kitty cùng một cái hồng phấn chiếc mũ quý ông đội nên đầu, chỉnh chỉnh mình cà ra vát màu đỏ qua cửa kính xe ô tô, sau đó một chân đá thủng bình xăng tiếp đến liền mở khóa bình ga chuẩn bị sẵn tại phía sau cốp, xách lấy một thùng xăng bị chọc thủng từ trong cốp bước thẳng ra cửa sau.
"Mau vào bắt tên khốn đó ra đây, mợ nó dám động đến Phan gia cửa hàng không biết sống chết. Bọn này đứng đây làm gì? Còn không mau vào trong? Toàn bộ đi vào." Phan Hải tức giận đốc thúc đám người nói. Đám đệ lập tức xuống xe cầm đao lao thẳng vào trong quán.
Lúc này, Cửu Tử đã sớm ở bên ngoài móc trong túi ra một chiếc bật lửa zippo bắt đầu khặc lửa đốt chạy điếu thuốc trên miệng bốc khói. Đốt xong điếu thuốc, hắn liền ném bật lửa vào vết xăng rải trên đường, lửa bén rất nhanh chóng chạy dọc theo xăng dải đường tiến tới chiếc xe ô tô.
"Bọn ngu có một thằng còn chưa tìm thấy? Mợ nó… nuôi bọn ăn hại như chúng mày có lợi ích gì? Không có tao chả làm ăn ra cài lờ gì cả. " Phan Hải tức giận khi đám người không tìm thấy bóng dáng kẻ trộm liền cũng muốn đi vào bên trong xem. Nhưng vừa mới bước đến cửa tiệm gần cửa…
Bùm… Oanh… Một vụ nổ lớn đem Phản Hải oanh ra ngoài, còn tốt hắn có kình lực bảo hộ nếu không lần này liền chết chắc. Tuy nhiên vẫn bị thương không nhẹ, mảnh kính đâm vào tay chân cùng mặt hắn máu chảy ròng ròng. Trên mặt còn có chút nóng dát do nhiệt độ của lửa gây ra, cuối cùng liền ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Cửa tiệm trước mặt hắn toàn bộ sập xuống vỡ nát. Đám đàn em đều chết hết do xông vào bên trong tìm người.
"Very good, một vẻ đẹp bốc lửa, một cửa hàng sáng nhất trong đêm nay." Cửu Tử nhả ra khói thuốc đứng từ xa nhìn cửa hàng phát sáng giữa màn đêm.
"Gió thổi hiu hiu, gió thổi tan tác, gió thổi man mác… gió thổi tan nát…" Cửu Tử xoay người hát lung tung rời đi nơi này. Cửa hàng này sáng vậy, sớm muộn có người tìm đến, hắn vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây tốt.
Lăng không bay lên trời, Cửu Tử nhanh chóng tìm đến Mộ Dung gia bóng dáng hướng trước cửa hạ xuống. Mở cửa bước vào Mộ Dung biệt thự bên trong hắn liền bắt gặp Mộ Dung lão gia tử đang ngồi tại phòng khách đọc báo..
"Diệp Thần ngươi… trở lại sao? Thế nào lại trở thành bộ dạng như thế này?" Mộ Dung lão gia tử bắt gặp Diệp Thần trong áo véc hồng phấn cùng áo ghi lê trắng, đi đôi dầy màu hồng tất trắng. Đội thêm mũ hồng cùng với màu hồng tóc. Liền cảm giác kỳ dị hỏi.
"Lão đầu thấy sao? Có phải cảm thấy bộ dáng của ta bây giờ so với trước đây soái hơn nhiều?" Cửu Tử xoay một vòng chống hai tay ngang eo hỏi.
"Ngươi có phải quên uống thuốc không?" Mộ Dung lão gia tử nghi hoặc.
"Hầy, thật là phàm nhân. Thế nào hiểu được ta tinh tế cách ăn mặc." Cửu Tử lắc đầu cô độc bỏ qua Mộ Dung lão gia tử đi vào bên trong.
"Oa, Diệp Thần ngươi về rồi sao? Ách, ngươi rốt cuộc thế nào lại thành cái này dạng." Mộ Dung Thiên cùng với Hoàng Nhất Bảo và Vương Nhu Nhu đang nô đùa một bên cũng ra tới chào hỏi.
"Có phải cảm giác soái hơn nhiều?" Cửu Tử vuốt vuốt tóc hỏi. Đám nữ nhân này không nhận ra hắn đã trở thành con người khác nha.
"Soái cái đầu ngươi, đồng bóng thì đúng hơn." Vương Nhu Nhu không nể mặt mũi nói.
"Nếu ngươi không đi nhuộm lại màu tóc, đừng nói là Thiên Thiên ta lão công." Mộ Dung Thiên kiên quyết nói.
"Lão công, ngươi có phải gặp cái gì đó vấn đề tâm lý không? Ta nghe nói người sắp làm cha đôi khi sẽ bị bệnh này, không phân biệt được mình là mẹ hay là cha. Có cần không, ta kêu Mộ Dung lão gia tử cho ngươi khám bệnh?" Hoàng Nhất Bảo lo lắng thăm hỏi.
"Một đám không có ánh mắt." Cửu Tử thở dài cảm giác cô đơn nói.
"Ngươi mới không có ánh mắt." Chúng nữ khinh bỉ nói.
"Diệp Ngọc à không Mộ Dung Ngọc đâu?" Cửu Tử tìm kiếm Mộ Dung Ngọc bóng dáng hỏi.
"Nàng đang cùng với Tiên Nhi trong phòng dạy nàng học bài. Tiên Nhi bỏ bài quá nhiều, nàng lại là thiên thiên ngốc nữ sinh. Tiểu Ngọc đương nhiên phải cho nàng học bổ túc. Ngươi làm nàng lão công, còn đương nàng thầy giáo, cả ngày liền mất hút." Mộ Dung Thiên khinh bỉ nói.
"Ta biết. Ta đi tìm các nàng." Cửu Tử gật đầu hướng cầu thang đi lên trên tầng tiến đến Mộ Dung Ngọc căn phòng mở cửa đi vào.
"Tỷ phu ngươi trở lại rồi sao? Ách, ngươi rốt cuộc rơi vào bể nhuộm màu hồng sao lại trở thành cái dạng này?" Mộ Dung Ngọc đang dạy Mộ Dung Tiên học bài nhìn đến Diệp Thần bước vào lập tức không nhịn nổi cười.
Mộ Dung Tiên một bên đang học bài ngước đầu nhìn Diệp Thần liền không có lên tiếng. Chỉ lẳng lặng quan sát.
"Tiểu tiên nữ, ngươi ra ngoài một lát. Ta có việc cùng Tiểu Ngọc nói chuyện." Cửu Tử ánh mắt có ý cười nhìn đến Mộ Dung Tiên nói.
"Ta không ra, ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại giả dạng lão công ta?" Mộ Dung Tiên lập tức kéo Mộ Dung Ngọc ra sau lưng nàng tức giận nói.
Mộ Dung Ngọc đều cảm thấy hồ đồ. Đây không phải tên biến thái chết tiệt tỷ phu sao? Thế nào lại bị Tiên Nhi tỷ tỷ nhận thành người khác rồi?
"Tiên Nhi lão bà ngươi làm sao lại không nhận ra mình lão công rồi? Bộ ngươi không nhớ sao? Ta chính là dạy ngươi Quỷ Thần Hợp Nhất Châm cùng đánh đàn sao? Ngươi quên rồi? Còn cả Phượng Hoàng Quyết nữa." Cửu Tử có chút kinh ngạc, nữ nhân này thế nào lại nhận ra hắn? Rõ ràng hắn gặp qua Diệp Thần vài cái nữ nhân, nhưng họ đều không nhận ra hắn không phải là Diệp Thần nha.
"Tỷ tỷ ngươi sao vậy?" Mộ Dung Ngọc ngờ nghệch không hiểu gì. Tỷ tỷ hôm nay bị bệnh sao? Ai cũng biết tỷ tỷ đối với Diệp Thần một mực chấp nhất, hôm nay lại thế nào. Họ cãi nhau vì việc gì chăng.
"Ngươi thế nào biết ta cùng lão công truyện? Ngươi là ai?" Mộ Dung Tiên chấp nhất hỏi.
"Ngươi thế nào lại biết ta không phải là ngươi lão công?" Cửu Tử mở miệng cười phất ra một cái kết giới không gian che đậy mọi thứ nhìn Mộ Dung Tiên nghi hoặc hỏi.
"Ngươi thật không phải tỷ phu?" Mộ Dung Ngọc kinh ngạc khi nghe cái này giống hệt tỷ phu hình dáng người thừa nhận.
"Ngươi đoán đúng, ta không phải. Chẳng qua ta thực không hiểu. Một nữ nhân như ngươi thế nào nhìn ra ta không phải là hắn?" Cửu Tử hứng thú nhìn Mộ Dung Tiên.
"Khí tức." Mộ Dung Tiên thành thật trả lời.
"Hả?" Cửu Tử có chút ngạc nhiên.
"Ta ở cùng lão công rất lâu, khí tức, bước chân, từng hành động cử chỉ của hắn, kể cả hắn hơi thở cùng sở thích, còn chưa tính cảm giác ở bên hắn khác biệt. Ngươi mặc dù có đóng giả cũng không giống. Nhìn thấy ngươi tim của ta không có đập mạch như ở bên lão công." Mộ Dung Tiên trả lời.
Mộ Dung Ngọc im lặng, tỷ tỷ ngươi đối với lão công của mình thế nào chú ý kỹ như vậy? Ngươi học một công thức đều không vô, nói đến mình lão công lại hiểu rõ như thế. Quả nhiên thiên thiên ngốc cũng có lợi thế.
"Ha ha… ha… Giờ ta cuối cùng cũng hiểu được. Tại sao trong tất cả các nữ nhân. Mộ Dung Tiên ngươi lại là người hắn yêu nhất. Quả nhiên cũng có đạo lý của nó." Cửu Tử không nhịn được cười lớn. Không nghĩ tới cái này cô nàng lại dựa vào những thứ như vậy khẳng định hắn không phải Diệp Thần. Cảm giác của phụ nữ cũng thật đáng sợ.
‘’Ngươi đã làm gì ta lão công?" Mộ Dung Tiên tức giận bất bình nói.
"Yên tâm, hắn an toàn. Chẳng qua, các ngươi thì không như vậy. Mộ Dung Tiên ngươi tránh ra, mục tiêu lần này của ta không phải là ngươi." Cửu Tử lạnh lùng mở miệng nói.
"Ngươi muốn làm gì Tiểu Ngọc?" Mộ Dung Tiên che trở Mộ Dung Ngọc nói.
"Giết nàng." Cửu Tử cười cợt nói.
"Tại sao chứ? Ta cùng ngươi chưa từng có thù oán." Mộ Dung Ngọc mặt biến sắc nói.
"Ngươi cứ im lặn mà chết đi. Biết nhiều như vậy, sẽ phiền não càng nhiều. Mộ Dung Ngọc không là Diệp Ngọc, ngươi được sinh ra một cách vô nghĩa, sống một cách vô giá trị, còn tốt cái chết của ngươi sẽ làm ngươi giá trị hơn mình tưởng nhiều." Cửu Tử đại khái lười biếng nói.
"Người điên." Mộ Dung Ngọc không hiểu Cửu Tử nói cái gì, nàng thế nào lại là Diệp Ngọc.
"Tiểu Ngọc chạy đi. Ta giúp ngươi cản hắn." Mộ Dung Tiên hai tay đánh ra linh lực hướng Cửu Tử phát động công kích.
"Nữ nhân ngươi hiểu rất rõ về hắn, ta thực sự muốn giết ngươi. Nhưng dường như ngay cả lúc này, tổn thương ngươi là điều hắn không thể làm được. Kể cả khi đã mất đi ý thức." Cửu Tử né tránh Mộ Dung Tiên đánh tới mình không có đối với nàng ra tay ngược lại đôi mắt chuyển thành mangekyou sharingan.
"Chết đi." Mộ Dung Tiên một cước hướng Cửu Tử bụng đá tới.
"Ngủ một giấc." Cửu Tử thoải mái né tránh Mộ Dung Tiên cướp nhìn thẳng vào mắt nàng. Lúc này Mộ Dung Tiên đôi mắt hoàn toàn chuyển đổi thành Diệp Thần đôi mắt mangekyou sharingan. Nàng ngã trên giường đôi mắt hoàn toàn khép lại ngủ mất tiêu.
"Tiên Nhi tỷ tỷ ngươi không sao chứ? Tiên Nhi tỷ tỷ tỉnh lại đi." Mộ Dung Ngọc lập tức kéo lo lắng nói.
"Yên tâm, nàng chỉ ngất đi thôi. Diệp Ngọc ngươi chịu chết đi. Nếu như có lời gì muốn chuyển đến Diệp Thần của ta. Cứ nói đi." Cửu Tử đôi tay nhiều hơn một cái dị thủy Thiên Lệ Thủy với sức lạnh kinh người.
"Tại sao muốn giết ta?" Mộ Dung Ngọc biết mình chạy không khỏi kết giới không gian, cũng không thể đến được Thiên Đạo trường học bên trong liền tuyệt vọng.
"Vì ngươi chỉ là vật thay thế." Cửu Tử lạnh lùng đáp.
"Vật thay thế?" Mộ Dung Ngọc nghi hoặc.
"Năm xưa Diệp Thần hắn yêu một cái nữ nhân. Nàng chết sau khi, chúng ta tân tân cực khổ tạo ra một cái thân xác. Không nghĩ tới có một chút sai lầm bên trên, mới tạo ra thứ vô dụng như ngươi. Lần này chúng ta đến để sửa lỗi. Ngươi ngay từ đầu đã không nên tồn tại. Chỉ là một vật thay thế, có quyền gì cùng chúng ta phản kháng." Cửu Tử cười lạnh lùng nói.
"Không phải như vậy." Mộ Dung Ngọc hét lớn, nàng không tin, chẳng lẽ từ đầu đến cuối. Nàng thực sự chỉ là vật chứa thay thế thôi sao?
"Ngươi không tin cũng vô ích. Ngươi nhất định phải chết, chỉ có như vậy Tuyết Cơ mới sống lại. Người hắn thích không phải là ngươi, vĩnh viễn cũng là." Cửu Tử lớn tiếng nói. Thiên Lệ Thủy sức lạnh kinh người cũng tỏa ra hướng tới Mộ Dung Ngọc thân thể bên trên.
"Lạnh quá..." Mộ Dung Ngọc cảm thấy lạnh lẽo từ tận sâu trong dòng máu cùng linh hồn của mình. Cảm giác như linh hồn sắp bị đóng băng lại. Ngoài ra có một đoạn ký ức nào đó truyền vào trong đồng nàng.
"Tuyết Sơn… Phái… Tuyết Cơ?" Mộ Dung Ngọc đau đớn lẩm bẩm. Trong mơ hồ linh hồn của nàng tại thức hải trông thấy một cái nào đó tảng băng nữ nhân vô cùng xinh đẹp mờ ảo đang dần dần tan chảy hiện ra. Còn cơ thể linh hồn nàng dần dần cứng lại. Một phần nào đó máu trong huyết quản của nàng dần dần bốc hơi biến mất.
Đầu óc Mộ Dung Ngọc trở lên hỗn loạn, vô cùng đau đớn, những ký ức cảm tưởng như nàng lại không phải nàng cứ hiện diện càng một rõ ràng trong đầu nàng. Từng chút một, từng chút một không bỏ sót. Nhưng so với nỗi đau thể xác cùng linh hồn, trái tim nàng lại quặn đau.
"Cuối cùng… hắn cũng chỉ coi ta như vật thay thế để đạt đến mục đích sao?" Mộ Dung Ngọc nước mắt đều lăn dài trên gò má. Hắn nhận nàng làm đệ tử, đối xử tốt với nàng, hôn nàng, dạy nàng cách bảo vệ bản thân. Thực chất không phải… vì nàng mà chỉ vì chuẩn bị cho một cái nữ nhân khác. Nàng trong lòng hắn vẫn chỉ là Tuyết Cơ thay thế mà thôi, khi vật chủ trở lại, ai lại cần nàng vật thay thế chứ? Vào giờ phút cuối cùng này nàng mới phát hiện ra, người mình yêu là ai. Chẳng qua hắn lại chẳng coi nàng là ai.
"Ngươi nên cảm thấy hạnh phúc, ít nhất ngươi cũng có một quãng thời gian đẹp đẽ. Tốt hơn là không có gì." Cửu Tử nhìn thấy Mộ Dung Ngọc đang chết dần đi do Thiên Lệ Thủy tác động liền thở dài nói. Lợi ích lớn nhất của yêu đơn phương, bắt đầu bằng tâm trạng và kết thúc cũng dựa vào tâm trạng. Mộ Dung Ngọc đây cũng là kết thúc của ngươi đi.