Chương 53: Đủ Ngốc Để Quên Đi
Diệp Thần ổn định lại chút căn cơ của mình liền đứng dậy đâu. Mấy món quà hiện tại cũng không vội đi. Hiện tai, hắn muốn xem lão bà Tiên Nhi đột phá ra sao a.
"Linh Nhi, nàng vẫn chưa xong sao." Diệp Thần hỏi Linh Nhi.
" Sắp rồi a, Lão công ngươi đột phá rồi sao cũng nhanh đi trước đây ta liền muốn cũng hết ba bốn trăm năm mới đến được, ngươi mới có gần tháng a, tốc độ quá nhanh" Linh Nhi cảm thán. Huyết mạch cấm kỵ chính là thứ người tu luyện mơ ước a.
"Ân, lão công người là thiên tài a. " Diệp Thần cũng không khiêm tốn cười nói.
Linh Nhi cũng không nói gì thêm. Nàng quan sát Diệp Thần từ lúc sinh ra tới lớn lên, tính tình hắn thế nào nàng còn không quá hiểu sao. Ngoài vẻ soái ca ra, tính tình chính là quá tệ hại
Lúc Diệp Thần cần việc, ngọt thì như mía a. Lời nào cũng đánh vào tâm lý. Còn lúc hắn quá mức thì chính là vô lại, lưu manh lời nói chính là vô lý vào miệng hắn chính là thành có lý a.
Luồng sáng bao quanh Tiên Nhi lão bà hắn lập tức co lại hấp thu vào trong cơ thể nàng. Một luồng sương cũng toát ra.
"Đã xong đi, đột phá thành công à" Linh Nhi thông báo cho Diệp Thần nhìn mặt hắn có vẻ sốt ruột quá à nha.
Diệp Thần nhìn vào đám sương, một bóng người hiện ra lập tức khiến hắn ngây dại.
Hình ảnh Tiên Nhi dần trong làn sương trắng hiện ra. Đi đến trước mặt Diệp Thần.
"Lão công ngươi làm sao a, sao lại biến thành như vậy, cái miệng sao không ngậm lại a. Nước miếng rớt ra rồi kìa." Mộ Dung Tiên lo lắng lay lay Diệp Thần.
Diệp Thần từ trong mộng tỉnh lại. Lão bà hắn trở nên quá đẹp đi. Nàng giờ đẹp đến SSS cấp rồi a. Cùng đẳng cấp với Linh Nhi đi. Không còn đẹp hơn Linh Nhi nữa. Dù sao Linh Nhi chính là loli chưa thể phát triển như Tiên Nhi.
Trước đây, Tiên Nhi lão bà hắn vốn là tiểu tiên nữ a. Nháy mắt một đêm liền thành nữ thần tồn tại. Quá không khoa học, phẫu thuật thẩm mĩ cũng không nhanh như vậy. Huống hồ nàng đẹp rất tự nhiên à.
Kích động Diệp Thần liền ôm lấy lão bà đè ra. Khổ thân Tiên Nhi còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì liền bị tấn công.
Linh Nhi chỉ lắc đầu sau đó cũng ra nhập cuộc vui đi. Tên này là ngựa giống sao, xem ra nàng thật sai lầm khi mang Ngự Nữ Long Quyết cho hắn a. Đây không khác gì cho kẻ nguy hiểm cầm cây súng đại bác nghịch chơi à.
Hiện tại thì hay rồi, Liền để hắn tùy ý mà chơi đùa. Lần nào cũng thế quét sạch toàn quân. Đến cả chỗ sau đều tơi bời nở hoa a.
Diệp Thần thoải mái với hai vị Nữ thần xong liền để các nàng nghỉ ngơi đi. Dù sao hai người đột phá quá mệt mỏi mà.
Bỗng nhiên một tiếng động kêu lên khiến hắn một lần nữa đứng hình tại chỗ.
"Keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cùng lão bà tạo bảo bảo. Khen thưởng Luyện Khí hệ thống mở ra "
Đây quá bất ngờ a, người ta nói hạnh phúc luôn đến rất bất ngờ a trước không tin nhưng giờ hắn tin rồi a. Hắn sắp làm cha sao, hắn có con a. Quá hạnh phúc.
Diệp Thần rất nghi ngờ liệu hắn có phải là con riêng của thần may mắn không đây. Nếu không làm sao có thể như vậy suôn sẻ trong tất cả mọi chuyện a. (Mày không phải hỏi, mày là con riêng thằng tác giả mà.)
Hắn nhìn lão bà ngủ say ấu yếm. Nàng chính là đối với hắn quá tốt a. Mọi món quà mà hệ thống tặng đều không sánh bằng nàng mang đến cho hắn a.
Diệp Thần khóc, đã rất lâu rồi hắn không còn rơi lệ nữa. Hắn quỳ xuống cầm tay Tiên Nhi.
"Cảm ơn ngươi, thực sự cảm ơn ngươi …vô cùng…thực sự" Diệp Thần nắm chặt tay nghẹn ngào nói. Cảm ơn nàng đã cho hắn gia đình, cảm ơn đã cho hắn hi vọng cảm ơn vì tất cả.
Mộ Dung Tiên cũng từ trong mơ tỉnh dậy.
"Lão công ngươi sao lại khóc a" Mộ Dung Tiên hỏi hắn.
"Ân, không có a, ngươi nhìn lộn rồi ta chính là không có khóc." Diệp Thần quay mặt đi. Hắn không muốn nàng thấy hắn như vậy yếu đuối. Nhưng hắn không thể ngừng rơi lệ.
Mộ Dung Tiên kéo Diệp Thần vào ngực nói.
"ÂN, ngươi không khóc, ta nhìn lộn đi" Tiên Nhi cười nói. Nàng biết Diệp Thần lúc này cần một chỗ tựa a.
Người đàn ông của nàng đã khóc. Sau khi ba mẹ hắn mất, hắn không còn khóc nữa. Mỗi khi bắt gặp hắn đều cười trước mặt nàng. Hắn khóc không phải vì yếu đuối mà vì đã mạnh mẽ trong một thời gian quá dài đi.
Vậy nên, đừng để ai thấy hắn như vậy. Chỉ cần nàng vậy là đủ. Mộ Dung Tiên vỗ vai Diệp Thần đang khóc trong lòng hắn như một đứa trẻ cần dỗ dành nói.
"Ta không đủ thông minh để hiểu về ngươi, nhưng ta có thể đủ ngốc để quên đi tất cả mọi chuyện a. Vì vậy, bất cứ lúc nào ngươi cần đều có thể, đừng giữ trong lòng." Mộ Dung Tiên thành thật.
Diệp Thần kìm nén lại tâm tình. Rời khỏi ngực nàng nói.
"Ngươi chính là như vậy ngốc nghếch, ta cần ngươi còn có thể tránh sao" Hắn trêu đùa nàng.
Mộ Dung Tiên cười, nàng biết hắn đã bình thường lại rồi a. Đã tiếp tục cười với nàng, tiếp tục mạnh mẽ, tiếp tục trêu trọc, khi dễ nàng. Quan trọng hơn là nàng lại có thể thấy thêm một con người nữa trong Diệp Thần.Một người yếu đuối để mạnh mẽ hơn tất cả.