Chương 491: Thiên Long-Bảo Vật Của Diệp Thần

Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 491: Thiên Long-Bảo Vật Của Diệp Thần

Chương 491: Thiên Long-Bảo Vật Của Diệp Thần

Chúng nữ kinh dị nhìn Diệp Thần, con hàng này chính là vì tiền không chuyện gì không dám làm đi ra nha. Bọn họ thực có chút nghi ngờ liệu mình có phải hay không bị tên này lừa sinh con xong liền mơ mơ hồ hồ không biết gì.

"Các ngươi đừng như vậy nhìn chằm chằm ta. Ta tại Tiêu Dao phái có mua bảo hiểm sắc đẹp. Nữ nhân các ngươi nhìn nhiều vậy, mòn đi ta nhưng cần phải đánh thuế." Diệp Thần ngượng ngùng nhìn các nàng trêu trọc nói.

"Bảo hiểm cái quỷ gì? Rõ ràng là lừa người. Ngươi như vậy thất đức coi chừng sinh con không có cái tiểu đệ đệ." Chúng nữ khinh bỉ tức gian nói. Nam nhân này thực sự mặt dày hơn cả tường thành.

"Thế thì liền càng tốt, ta chính là cần các ngươi chỉ sinh cho ta nữ nhi, mà nữ nhi liền không cần cái đó. Xem ra làm việc thất đức quả nhiên là việc tốt và đúng đắn nhất trong đời của ta. Mà ta nói trước nhá, các ngươi người nào giấu ta sinh con trai, liền tự nuôi. Ta không chịu trách nghiệm." Diệp Thần cảm thấy tự hào nói.

"Ngươi không sợ đoạn tử tuyệt tôn?" Chúng nữ trừng mắt nói. Phải biết hiện tại cái thời đại này nữ nhân không biết sinh con trai nhưng là chuyện lớn vô cùng.

"Diệp gia có mình ta là nam nhân là đủ. Đoạn tử tuyệt tôn cái này không cần nói." Diệp Thần lắc đầu nói. Hắn sống là cả trăm năm vạn năm, thậm chí cả vĩnh hằng, sinh cái con trai để nó hỏi bố nó, bố ơi bao giờ bố chết để lại gia tài cho con sao? Với lại nữ nhân hắn sinh đẹp như vậy, mà hắn lại cầm thú như vậy, đại sắc lang tất nhiên sinh ra cái tiểu sắc lang. Để con trai mình cắm sừng sao? Hắn đâu có ngu. Vẫn là sinh nữ nhi tốt, mềm mềm, dễ đẩy, với hắn huyết mạnh cấm kỵ, thêm hoc tập ai cập cổ đại bên trong cân huyết quan hệ, nghĩ đến đủ tà ác tạo ra một bột tộc siêu việt. Nghĩ đến thật sự mỹ hảo.

"Ngươi điên rồi sao? Còn cười đến phát dại?" Chúng nữ nhìn thấy Diệp Thần bỉ ổi nụ cười không dứt có chút nghi ngờ hỏi.

"Không có gì ta đang nghĩ đến tương lai tốt đẹp sau này." Diệp Thần tà ác nhìn chúng nữ nói.

"Tốt cái con khỉ ngươi, hiện tại Tiêu Dao phái bị ngươi hại thảm. Hiện tại nên nghĩ cách giải quyết." Chúng nữ trừng mắt nói. Tên này giờ phút nào cũng có thể lạc quan đến đáng ghét như vậy.

"Giải quyết cái gì? Hiện tại tình trạng không phải rất tốt sao? Tiền kiếm nhưng rất nhiều. Về sau đủ cho các ngươi sinh cho ta một bầy mập mạp trắng trẻo xinh đẹp nữ nhi. Sắp tới ta còn định phát triển thêm vài dịch vụ như đâm thuê, chém mướn. Nếu chuyện tình tốt đẹp, ta nghĩ mở tập đoàn tài chính cho vay nặng lãi. Chưa kể hiện tại trong môn phái nhiều vị trí trống, ta quyết định mở một buổi đấu giá chức vụ. Như vậy nhất định hốt vào một mẻ lớn tiền." Diệp Thần không biết hối cải nói.

"Ngừng, ngươi nếu còn dám làm tiếp tục. Ta đảm bảo giết chết ngươi sau đó liền tự sát tạ tội." Thiên Sơn Đồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy ánh mắt sát khí nói. Cái tên này còn muốn từ môn phái đệ tử bên trên bày kế hút máu nữa. Thực sự là quá đáng ghét. Tiêu Dao phái từ sư phụ các nàng truyền lại, thật không hiểu sao tên Vô Nhai Tử nhìn chúng tên này ở điểm nào giao Tiêu Dao phái cho hắn, hiện tại thì tốt rồi. Môn phái trở thành thiên hạ ai ai cũng muốn chém.

" y, các ngươi ngốc sao? Có tiền không kiếm? Về sau có phải hay không muốn cạc đất mà ăn?" Diệp Thần có chút nhíu mày nhìn hai người nói.

"Ngươi còn nói, ngươi không cần mặt, nhưng chúng ta cần mặt. Ngươi hiện tại cũng không thiếu tiền, còn muốn kiếm. Ngươi tham tiền đến vậy sao?" Chúng nữ khinh bỉ nói.

"Ta chỉ là một cái đầu bếp, nghèo rớt mồng tơi ra lấy đâu ra tiền. Ngươi thấy đấy, trong nhà không có giầy cỏ đành phải đi giày vải thượng hạng. Không có vàng để làm trang sức chỉ có thể sử dụng đá quý cùng ngọc thạch. Đến cả bạc cũng vô cùng thiếu thốn, chỉ có thể dùng vàng thay thế. Chưa kể lúc ta đi vệ sinh, nghèo đến cả giấy vệ sinh cũng không mua nổi, còn phải dùng ngân phiếu vạn lượng sài tạm. Đồ ăn thì khỏi phải nói, môn phái bên trong đệ tử theo ta còn có xương mà gặm, ta chỉ có thể lẳng lặng ăn thịt. Chưa nói đến, đệ tử môn phái còn ít nhất có cái nhà lá, nhà tranh, nghèo hơn thì cũng có cái chiếu với cái bát để ngủ ngoài đường. Như ta? Ta cái gì cũng không có, chỉ có thể ở biệt thử, ngủ chăn ấm đệm êm. Thực sự vô cùng nghèo đói. Hiện tại không cho ta kiếm tiền, các ngươi hài tử sau này lại phải như ta vất vả đi kiếm tiền. Sao các ngươi trừng cái gì trừng? Thấy ta nghèo như vậy có phải rất khinh bỉ ta? Ta thật đáng thương mà." Diệp Thần đáng thương khóc lóc vô cùng thảm thiết nói.

"..." Chúng nữ trợn tròn mắt. Ngươi quả thực nghèo vô cùng, ta nghĩ thế giới người cũng chỉ ước nghèo như ngươi. Chúng ta quả thật rất khinh bỉ ngươi. Còn đáng thương liền không có. Cái này nam nhân giàu đến vậy còn muốn để cho con cái bọn họ học lừa đảo ra ngoài kiếm tiền? Hiện tại liền khóc lóc thảm thiết như vậy, người không biết, còn tưởng ngươi thực sự nghèo đói đâu.

" y, không nói đến cái nghèo đói của bản thân ta. Càng nói càng thấy thương cảm. Người khác mà nghe được, không biết thương cho ta khóc thảm thiết như thế nào nữa." Diệp Thần thở dài nói.

"..." Chúng nữ lần lượt im lặng. Ngươi còn có thẻ vô sỉ hơn sao?

"Các ngươi nhìn gì đó. Có phải thấy ta nghèo nhưng được cái trí cần cù cùng lương thiện không biết lừa gạt của ai dù chỉ một đồng bao giờ, nên bị ta sắc đẹp thu hút muốn bao nuôi ta không? Nếu vậy nhất định muốn ngày ăn ba bữa tối ngủ với chủ mới được." Diệp Thần không muốn mặt giả bộ đỏ mặt ngượng ngùng nói.

"Nuôi cái đầu ngươi. Diệp Thần, ta nói cho ngươi biết, hiện tại chuyện của ngươi chúng ta bất quản, sau này ra ngoài đường bị người ta đánh chết. Nể tình chúng ta có quen biết, bọn ta nhất định giúp ngươi nhặt xác." Chúng nữ không nhịn được chửi lên. Thật thà, ngươi mà thật thà không biết lừa của ai một đồng ta nghĩ thiên hạ này nhất định ai ai cũng là người tốt vô cùng thật thà.

"Oa, các ngươi độc ác như vậy? Có thể độc ác hơn sao?" Diệp Thần nhìn các nàng nói.

"Ngươi sẽ không bị ngũ mã phanh thây đó chứ? Không chúng ta nghĩ ngươi tội nặng như vậy, chết mất xác cũng còn có thể." Chúng nữ thảo luận nói.

"Quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà." Diệp Thần lắc đầu thở dài nói.

"Ngươi còn không nhìn ngươi, đây là vấn đề ăn ở. Thật là chuyện tốt không có chuyện xấu có thừa?" Chúng nữ lắc đầu nói. Về sau ra đường nhất định không được nói, ta chơi thân với Tiêu Dao phái giáo chủ không nhất định bị ném chết.

"Ta? Chuyện tốt ta làm rất nhiều, các ngươi không nên như thế phủ định ta. Vẻ đẹp bề ngoài cùng trí tuệ của ta đều như nhau, là hóa thân của tạo hóa và anh hùng." Diệp Thần nhìn chúng nữ phản đối.

"Ngươi nói thử một chút?" Chúng nữ nghi ngờ cái tên này mà biết làm việc tốt sao? Nếu có nhất định ngày đó là tận thế.

"Ta giúp một cái nhà tìm lại đứa con trai đi lạc." Diệp Thần tươi cười nói.

"Lúc đó là do người nhà đó là cái vương gia nào đó treo thưởng rất nhiều tiền. Giáo chủ đại nhân mới hăng hái phái người đi làm. Cứu người xong xuôi hắn liền băt cóc luôn vị công tử đó, bắt gấp mười lần tiền thưởng mới giao người. Không giáo chủ hội đem hắn đưa đến nam kỹ viện mỗi ngày phục vụ trăm vị khách qua lại để hắn từ thẳng thành cong không thể bẻ lại." A Tử đại khái giải thích nói.

Chúng nữ trợn mặt, ngươi làm vậy liền có thể làm việc tốt sao?

" y ây, các ngươi làm sao như vậy thái độ. Cái quan trọng là ta giúp gia đình đó tìm được người. Tên đó trắng trẻo như vậy, nếu như để trong kỹ viện, mấy cái cơ lão nhất định thích vô cùng, gấp mười lần tiền thưởng đã là ta chịu thiệt thòi. Với lại ta dưới chướng nhiều ăn em như vậy, muốn mua xương cho họ gặm cũng cần tiền." Diệp Thần mặt dày nói.

"Bỉ ổi." Chúng nữ tức giận phun ra hai chữ.

"Ta còn đỡ một cái bà lão qua đường." Diệp Thần lại nói.

"Giáo chủ khi đó đỡ bà lão qua đường là một cái phú bà, giáo chủ liền nói nàng sống không lâu dụ dỗ nàng trước khi chết mua cái bảo hiểm tính mạng giá trên trời để đầu tư cho tương lai tươi sáng hơn. Chưa tính giáo chủ còn lừa cái đó bà lão thuê chúng ta dịch vụ đám tang biệt đội khóc thuê của Tiêu Dao phái." A Tử đại khái giải thích lần nữa.


"Đây chính là việc tốt mà ngươi làm?" Chúng nữ càng tức giân, tên này già trẻ lớn bé không tha.

"Ta… ta nhưng còn giúp các đệ tử tìm tân nương." Diệp Thần liền lại nói.

"Tìm tân nương?" Mọi người nhìn sang A Tử đợi nàng giải thích.

"Quả thật giáo chủ tốt vô cùng, tìm giúp bọn họ tân nương. Nếu không môn phái bên trong đệ tử đều là độc thân cẩu một dạng cả đời đâu." A Tử mở miệng nói.

"Đó các ngươi xem." Diệp Thần liền cười hắc hắc.

"Nhưng… không hiểu sao, các tân nương này đều nói tân lang của họ không có bằng giáo chủ. Còn nói bọn họ không phải nam nhân. Chưa kể họ trước khi gả cho các đệ tử đều là hoàng hoa khuê nữ, không hiểu sao gả cho các đệ tử sau khi đều trở thành cái dâm phụ thân chí còn thất thân trước khi bái đường đâu." A Tử khinh bỉ nhin Diệp Thần giải thích.

"Dâm tặc, cả nữ nhân người khác cũng động đến. Ngươi rốt cuộc xấu xa đến mức độ nào?" Chúng nữ nhìn Diệp Thần một bộ dáng tức giân.

"A Tử ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm." Diệp Thần mặt có chút đen lại nói.

A Tử lè cái lưỡi nhỏ không tiếp tục nói. Chuyện xấu Diệp Thần làm giáo chủ chỉ có gần nửa năm thôi có kể đến xuân thu đại mộng cũng không hết.

"Nếu A Tử không nói, chúng ta làm sao biết ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy chứ?" Chúng nữ nhìn Diệp Thần một bộ dáng không biết hối cải lắc đầu, sau này họ sinh nữ nhi nhất định không để tên này nuôi dưỡng, nếu không nhất định sẽ đào tạo ra những cái đại lừa đảo. Thiên hạ này không loạn mới là lạ.

"Ta làm việc cũng không xấu xa đến vậy, ngươi không thấy chứ ta nhưng rất lương thiện, ví dụ như Tiêu Dao phái quan tài cửa tiệm, ta bán chiếu cuốn cùng quan tài đều là mua một cái lớn tặng một cái nhỏ đâu. Ngoài ra ta còn có công lao đưa ngành kinh tế bán đồ cho người chết từ eo hẹp, thậm chí nói có thể thất nghiệp lên một tầm cao mới, thậm chí có thể phát triển thành đứng đầu cả nước." Diệp Thần ngại ngùng nói.

"Ngươi hại chết nhiều người như vậy. Họ mua trước dự trữ không phải sao? Đợi nghành kinh tế đóng quan tài đứng đầu cả nước, ta nghĩ lúc đó nơi dâu cũng là nghĩa địa." Chúng nữ khinh bỉ, tiệm quan tài làm ăn khá khẩm còn không nhờ ngươi phúc phận sao?

"Các ngươi yên tâm, ta có dịch vụ hỏa táng giá cả cũng vô cùng tiện nghi. Tính cả rồi yên tâm. Hiện tại đất chật người đông, ta đây là góp phần trong phong trào kế hoạch hóa gia đình chống gia tăng dân số." Diệp Thần chỉ chỉ mình cái đầu đắc chí nói.

"Ngươi thật là nhiệt tình không cần thiết. Ngươi làm như vậy thiên hạ này ai ai cũng là ngươi kẻ thù. Bằng hữu cũng sẽ không có tới một cái, người tận trung với ngươi lại càng không có một ai." Chúng nữ mắt giật giật nói. Càng nói, càng thấy tên này vô sỉ.

"Bằng hữu?" Diệp Thần cười lạnh sau đó cười lớn lên đầy vẻ khinh thường.

"Ngươi cười cái gì chứ?" Chúng nữ nhìn Diệp Thần.

"Bằng hữu là loại người đi theo ta lúc khi mặt trời lên, nhưng sẽ bỏ ta khi ta cô đơn lạnh lẽo trong đêm tối. Loại bằng hữu này, không cần có." Diệp Thần lắc đầu nói.

"Không phải bằng hữu nào cũng sẽ như vậy." Chúng nữ lắc đầu nói.

"Đó là các ngươi nghĩ, con người là hiện hữu của sự tham lam. Trên đời không người nào không ích kỷ. Các ngươi nói ta độc ác, các ngươi nhìn xung quanh xem. Không độc ác? Tiêu Dao đệ tử có thể sợ ta sao? Chúng đã sớm muốn trèo lên đầu ta rồi? Không độc ác? Không tham lam? Thì dịch vụ mở quan tài cùng mấy cái bảo hiểm kia, ta không phải là người bán, mà là người dùng rồi. Hiện tại thứ các ngươi quen nhiều là người còn bằng hữu? Không tồn tại khái niệm này, người có thể là bằng hữu thì họ đã trở thành các ngươi không thể tách rời thân nhân rồi. Vì chỉ có thể thân nhân mới không quay đầu lại khi người chẳng còn gì." Diệp Thần ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc nói. Khi cha mẹ hắn chết đi, hồ cẩu bằng hữu hắn có cái nào ở bên hắn, một lời hỏi thăm không có thì thôi. Còn khắp nơi cho hắn nói xấu.

"Nhưng ngươi làm vậy cũng sai lầm chứ? Ngươi cứ tự lấy cho mình cái cớ để làm việc xấu." Chúng nữ khuyen can.

"Ta chẳng lấy cớ đâu, ta cũng chẳng muốn nói thêm nhiều chi. Nói thẳng, ta không lừa chúng, thiên hạ cũng sẽ lừa bọn chúng. Giang hồ cũng sẽ lừa chúng. Ta chỉ đi trước thời đại thôi. Đồng Mỗ ngươi sáng tạo Sinh Tử Phù còn không vì không thể tin tưởng người khác sao? Các ngươi tin tưởng người khác thì học võ công phòng thân làm gì?" Diệp Thần không nhận sai nói. Người ngoài có chết thì sao? Liên quan đến chúng ta?""

"Ngươi như vậy thiên hạ sẽ chửi rủa, ngươi sẽ là ma đầu lưu danh thiên cổ. Đừng tiếp tục sai xuống. Ngươi chỉ có một mình muốn cùng thiên hạ đấu. Họ mỗi người nhổ một bãi nước bọt liền chết ngươi. Vẫn là an an ổn ổn rời xa giang hồ đi, chúng ta tới nuôi ngươi." Chúng nữ lắc đầu thở dài, họ chỉ không muốn về sau Diệp Thần sẽ bị dồn vào đường cùng.

"Chẳng cần màng người ngoài nghĩ sao. Vì ta tự biết mình muốn làm gì. Chuyện này ngừng ở đây. Cũng đừng lại nhắc lại. Sớm muộn các ngươi cũng biết được ai mới là người thắng, nam nhân của các ngươi là người có thể một mình chống lại thiên hạ. Các ngươi cũng đừng nghĩ dạy đời ta." Diệp Thần bức xúc nói. Mặc dù biết họ chỉ muốn hắn không gặp nguy hiểm nhưng bị nữ nhân của bản thân mình như vậy không tin tưởng còn bị khinh bỉ hắn vẫn cảm thấy có chút tức giận.

"Đúng rồi, ngươi là Diệp Thần, nhất định trên người có bảo vật, mau mau lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng một cái." Chúng nữ thấy Diệp Thần như vậy tức giận liền chuyển hướng chủ đề.

"Các ngươi không phải thấy rồi sao?" Diệp Thần làm một bộ dạng nghi vấn nói.

"Nó đâu nha? Chẳng lẽ nó biết tàng hình?" Chúng nữ háo hức. Đây là thiên hạ truyền tới có được bảo vật có được thiên hạ nha.

"Nó không biết tàng hình thậm chí còn vô cùng trói mắt?" Diệp Thần cười bí ẩn nói.

"Chói mắt? Ánh mặt trời sao?" Chúng nữ nghi ngờ.

"Các ngươi thật không nhìn thấy? Mắt các ngươi kém như vậy?" Diệp Thần ngạc nhiên.

"Ngươi nói luôn ra đi, cứ như vậy úp úp mở mở khiến chúng ta rất muốn đánh ngươi." Chúng nữ tức giận nói.

"Có thể các ngươi đứng quá xa. Lại gần một chút nhìn thử đi." Diệp Thần nghéo tay gọi cái nàng đến.

Chúng nữ tập chung căng mắt nhìn vào Diệp Thần đợi hắn lấy ra bảo vật.

"Thấy rõ rồi chứ? Có phải cảm thấy vô cùng đáng giá, vô cùng giá trị, thậm chí cảm thấy sốc không? Bảo vật như vậy nói nhỏ cho các ngươi trên đời chỉ có một, các ngươi phải chú ý bảo vệ nó, chăm sóc nó, không để nó lạnh, không để nó nóng còn phải nâng niu chiêu chuộng nó." Diệp Thần mở miệng nói.

"Ngươi rốt cuộc nói cái gì, chúng ta đều căng cả cơ mắt đều nhìn không thấy cái gì." Chúng nữ mắt đều có chút đau nhức, các nàng cả nháy mắt cũng không dám nhưng vẫn không nhìn thấy cái gì.

"Các ngươi mắt không ngờ đều kém quá đó. Thật là… vầng hào quang trói lóa sáng ngời tỏa ra từ bản thân tuyệt vời như ta. Các ngươi không nhìn thấy sao? Thật sự không có mắt nhìn. Ánh hào quang của ta tỏa ra chiếu sáng cả căn phòng như vậy cơ mà." Diệp Thần làm một bộ dạng cô đơn nói.

"..." Chúng nữ có chút lặng im. Tên này bảo họ nâng niu chăm sóc không để nó ấm không để nó lạnh thường xuyên ôm là đang chỉ chính mình đó hả.

"Các ngươi nhìn vậy là có ý gì? Có phải rất sốc không? Có phải đang nghĩ làm thế nào chăm sóc ta không? Nói thật cho các ngươi biết. Ta cũng thực sự tuyệt vọng lắm, ông trời sinh ra ta hoàn mỹ như vậy người. Để ta làm bảo vật hiếm có của nhân gian, trên đời cũng chỉ có một cái, không có cái thứ hai. Chính vì bản thân ta là bảo vật quý giá quá không thuộc về ai được nên đành phải tự bảo vệ mình khỏi những nữ nhân trong thiên hạ." Diệp Thần làm một bộ dạng vô cùng ưu thương nói.


" Ta nói các nàng. Hôm nay ta muốn trao cho các nàng một thứ mà dù thế nào cũng không thể đổi lấy được, là thứ có một không hai, là thứ mà chỉ cần là nữ nhân thì ai cũng mong muốn. Đó là một thứ tồn tại và… có vẻ như các nàng đã đoán ra rồi. Không sai, chính là bổn thiếu gia đây!" Diệp Thần nhìn chúng nữ sững sờ liền ho khan đánh thức họ, sau đó tuyên bố.



"Ngươi nói đùa không có vui. Ngươi nghĩ ngươi là ai? bộ ngươi là phật tổ, là ngọc hoàng đại đế chắc. Bảo vật là ngươi?" Chúng nữ một bộ biểu thị ngươi không đáng tin. Ngươi nói quả thực sốc nhưng suy nghĩ chăm sóc thì không có, họ đang suy nghĩ xem giết kẻ trước mắt này như thế nào.

"Phật tổ? Ngọc Hoàng đại đế? là ai vậy? Hai người này giàu hơn ta sao? Các ngươi nhìn gì vậy? Hắn giàu hơn ta? So với bảo vật xuyên thế giới như ta còn quý? Mà cũng chưa chắc, đẹp trai giàu có còn quyền lực cũng không tính là đáng sợ bảo bối, mấy cái hàng rẻ tiền như hai tên đó làm sao bằng ta được. Quan trọng là thần thái của ta nhất định hơn bọn họ. Không tin ta sao? Được. Các ngươi nhìn xem đây là tư thế soái ka bãi biển trong tư thế quần sịp màu hồng phấn. Năm đó cùng ba mẹ đi biển ta có chụp qua." Diệp Thần ngốc nghếch hỏi.

"..." Chúng nữ nhìn bức ảnh có chút ngạc nhiên về bức tranh này quá giống thật xong lại nhìn Diệp Thần nghi ngờ tên này thực sự là biến thái đến mức độ này?

"Khụ khụ, hôm nay ta bị các ngươi nhìn yêu thương hơi nhiều thì phải. Mặc dù tự biết mình anh tuấn phi phàm, các nàng đừng nhìn nữa. Cũng phải! Đàn ông như ta khi nào cũng tỏa ra sự quấn hút, thật sự rất bảnh bao. Hơn nữa còn là bảo vật xuyên thế giới có một không hai, sao có thể tuấn tú bình thường được? Hôm nay cho nhìn miễn phí nhìn nhiều chút. y, ta hoàn hảo quá, phải làm sao bây giờ." Diệp Thần tự luyến nói.

"Bảo vật quý giá quá ngươi tự ôm ấp đi. Nhìn ngươi nhiều chúng ta muốn hại thị giác." Chúng nữ khinh bỉ nói.

"Ta nói thật các ngươi lại không tin ta. Ta thật sự là bảo vật nha, các ngươi còn không tin, xem ra chỉ còn cách này." Diệp Thần cởi xuống mình quần.

"A… ngươi biến thái muốn làm cái gì?" Chúng nữ lập tức cảm thấy có khí tức nguy hiểm.

"Một lần hành động hơn mười lời nói. Bảo bối ta đây không những giàu có, đẹp trai, quyền lực, mạnh mẽ, còn có thể sinh con. Bốn phương diện đã chứng minh. Hiện tại ta liền cho các ngươi thấy diệu dụng thần kỳ nhất chức năng sáng tạo con người. Không cho các ngươi từ chối. Mà làm sao từ chối được nhỉ, người đàn ông tài sắc vẹn toàn như ta, nữ nhân nào có thể từ chối đâu." Diệp Thần hắc hắc cười nói hướng các nàng đi tới.

"Chạy được liền chạy. Mệnh ai nấy chạy." Chúng nữ lập tức phân tán muốn chạy.

Diệp Thần búng tay quán ăn lâp tức đóng cửa thả Diệp Thần. Chúng nữ hôm nay không thoát. Hắn lập tức hướng một người gần nhất chộp tới.

"A… buông ta ra." Vương phu nhân Lý Thanh La khóc không ra nước mắt. Nàng ăn no quá không chạy kịp. Diệp Thần không khỏi có chút vui vẻ, không nghĩ tới nữ nhân đầu tiên sẽ lại là nàng.

"Ba tháng trước ngươi nợ ta, hôm nay đừng nghĩ quỵt nợ." Diệp Thần kéo bê nàng vào phòng mặc kệ cho nàng giẫy dụa cầu cứu. Nữ nhân khác cũng chỉ có thể cầu nguyện. Bọn họ biết rõ khi cánh cửa mở ra, tên sắc lang này sẽ tiếp tục săn bắt. Nhưng nhà hàng quỷ dị này các nàng thoát không có ra.

Một lát sau, trong phòng Diệp Thần truyền đến từng tiếng tiếng mê người âm thanh. Không cần miêu ta cũng biết bên trong thế nào. Còn nếu có đoạn miêu tả chi tiết cũng chỉ tác mới có quyền xem.