Chương 363: Muốn Giết Ta Trở Thành Nữ Nhân Của Ta
" Ba ba ngươi bị điên rồi. Vừa rồi nếu ta không kịp thu trảo ngươi đã sớm chết rồi. " Diệp Ly Ly liếm nhẹ máu của Diệp Thần trên trảo, máu ca. Sau lại không có ý tứ nhìn một cái vết cắt ngọt sâu trước ngực của Diệp Thần, máu đều ứa ra tràn đầy tội lỗi.
" Tiểu Diệp, ngươi chảy nhiều máu quá... Đừng hù ta, ta còn chưa muốn làm quả phụ. " Tuyết Linh lo lắng cho tỷ tỷ, sau đó liền hướng về Diệp Thần nơi đó vết thương, nước mắt đều dàn dụa.
" Đừng khóc, ta còn chưa có chết mà. Ngươi khóc hiện tại, mai ta chết, ngươi làm sao khóc. Định thuê khóc mướn chắc. " Diệp Thần không nhịn được chọc cười cái này tiểu nha đầu. Hắn không thích nhìn thấy phụ nữ khác.
" Đúng, Linh Nhi không khóc, ngày mai Tiểu Diệp chết Linh Nhi mới khóc. Nhưng nước mắt nó không ngừng rơi được... hu... hu hay là ngươi chết sớm đi. Ngày mai mới chết, ta sợ không có nước mắt khóc. Thực sẽ phải thuê khóc mướn ngươi đám tang. " Linh Nhi khóc nức nở ngây thơ nói.
" Này, này... " DIệp Thần cười khổ gãi mặt nhắc nhở. Đừng nói như muốn ta đi chết vậy chứ.
" Ba ba, ngươi không thấy đau chứ? " Tiểu Ly Ly quan tâm hỏi han.
" Ta không có sao cả. Không đau chút nào cả. " Diệp Thần cười cười nói. Sau lại nhìn mình bộ quần áo ra bị chảo thành cám lợn. Không khỏi khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là vừa mới mua, còn chưa mặc được nửa ngày đâu, không biết có bảo hành đổi trả không nhỉ. Đây là bộ quần áo đầu tiên, hắn mua đắt như vậy a. Đại ca anh không thấy mình thương thế sao mà còn lo cho cái áo.
" Thật không đau chút nào. Một tý vết thương nhỏ mà thôi. " Diệp Thần thổi phòng coi vẻ không có vấn đề gì nói.
" Thực sự không đau chút nào sao hả? " Tuyết Linh đưa tay ra trước ngực của DIệp Thần bóp một cái ngây thở hỏi.
" Hự, một chút cũng không có đau. " Diệp Thần nước mắt đều chảy ra nói. Ngươi cứ thử xem có đau hay không hả?
" Ba ba ngươi rơi nước mắt rồi kìa. " Diệp Ly Ly là cái tiểu hồ ly làm sao không biết phụ thân đang chết vì gái là cái chết tê tái đâu.
" Đó là vì ta cảm động quá khi Linh Nhi quan tâm đến ta ấy mà. " Diệp Thần nhịn đau cắn răng kèn kẹt nói.
" Ai quan tâm đến ngươi cơ chứ. " Tuyết Linh đỏ mặt đánh mạnh vào ngực của Diệp Thần thương thế.
" Hự, … ta mong còn không được đâu. " Diệp Thần cắn răng chịu đau nói. Quan tâm cộng ngu ngốc sẽ bằng phá hoại a. Đau chết ta rồi, cô gái này nhất định là hắn trong đời này khắc tinh a.
" Ba ba ngươi không sao chứ? " Diệp Ly Ly lo lắng, vừa rồi tuy nàng không có dùng nhiều sức, nhưng cũng rất mạnh đòn a.
" Ta không có sao. Hai người đi ra ngoài một chút, ta còn có chút việc cần giải quyết. " Diệp Thần mở miệng nói.
" Ta không muốn ra, ta phải ở lại chăm sóc tỷ tỷ. Còn có nếu chẳng may Tiểu Diệp mất, cũng có thể khóc một thể, tiện cả đôi đường. " Linh Nhi ngây thơ nói.
" Ta cũng không muốn ra. " Diệp Ly Ly nghiêng đầu sang một bên nói.
" Ly Ly ngươi lại không nghe lời, ta thực sự sẽ không cao hứng. " Diệp Thần mở miệng nói.
" Hứ, ta không để ý ba ba. " Diệp Ly Ly giận dỗi, vì một cái ma ma tương lai mà lại muốn không cao hứng nàng. Nàng mới là không cao hứng được không.
" Ly Ly ngoan ngoãn nghe lời được không? Tối đến ta liền cho ngươi ngủ cùng ba ba. " Diệp Thần mở miệng cười nói.
" Đi thôi nào. " Diệp Ly Ly đuôi liền biến màu hồn nhảy khỏi bàn đưa móng ngoắc một cái Tuyết Linh kêu nàng rời khỏi.
" Ta không muốn đi. " Tuyết Linh thà chết không đi.
" Linh Nhi ngươi đi theo ta, ta liền cho ngươi sờ ta lòng bàn chân rất mịn màng. " Diệp Ly Ly khiêu khích nói.
" Được là hồ ly nói. Ta theo ngươi. Còn phải cho ta ôm ngươi nữa. " Linh Nhi ánh mắt đều sáng lên. Nàng đối với động vật nhỏ liền như vậy yêu thích nha.
" Đi thôi. " Diệp Ly Ly biểu thị đồng ý, lập tức bị Tuyết Linh ôm vào lòng.
" Tiểu Diệp, ta đi nơi này một lúc, Tiểu Diệp ngươi nhất định không được chết, nhất định muốn chờ ta trở lại chăm sóc. " Linh Nhi ngốc nghếch mở miệng nói.
" Được rồi đi đi. " Diệp Thần đến hàng nói. Hắn cảm giác như mình đang bị bán đi a. Giá của hắn còn không bằng một cái ôm của hồ ly sao. Hai người liền bước ra khỏi phòng, còn lại chỉ còn có Diệp Thần cùng với cả Tuyết Cơ đang nằm trên đất đầy thương tích. Cái này thời đại ngày càng hỗn loạn a, đến cả chết cũng cần xin phép.
" Đừng tiếp tục ngủ, ta biết ngươi còn chưa có ngất đi đi. " Diệp Thần ngồi xuống trước mặt của nàng nói.
Tuyết Cơ cũng không có tiếp tục giả vờ ngất, ngồi dạy nhìn Diệp Thần. Nàng tuy nhìn bên ngoài có chút thê thảm, nhưng thực chất là vết thương ngoài da mà thôi. Diệp Thần đã giúp nàng hứng trọn đòn vừa rồi. Hắn thương thế so với nàng còn có thể nói là nghiêm trọng. Chẳng qua việc hắn cứu mạng nàng, thực khiến nàng bối rối. Vậy nên một mực nhắm mắt giải ngất.
" Hừ đã biết vậy, thì giết ta đi. Nếu không ta nhất định giết chết ngươi. " Tuyết Cơ nhìn thằng vào mắt của Diệp Thần không chút lo sợ nói.
" Ngươi vẫn muốn giết ta? Được đó là một thái độ rất tốt, vậy hãy thử xem nào. Nhưng nếu muốn giết ta trước tiên ngươi phải sống đã, không phải sống tốt hơn ta trước đã chứ. " Diệp Thần mở miệng cười nói.
" Ngươi sẽ hối hận. " Tuyết Cơ cắn răng nói. Hiện tại trong lòng của nàng thực rất loạn. Vừa muốn giêt hắn, lại vừa sợ mất đi hắn. Thật không biết cái cảm giác này tên gọi là gì.
" Ta sẽ không hối hận... a... " Diệp Thần ngồi dạy nói. Bỗng nhiên một cái cảm giác đau nhức từ bên trên ngực truyền tới khuyến hắn lập tức khụy gối lại. Vừa rồi Ly Ly thực sửa đòn quá mạnh rồi. Hắn cứ tưởng nàng chỉ dạy dỗ một chút mình tương lai mẫu thân mà thôi. Không ngờ lại muốn Tuyết Cơ mạng, Vết thương này đối với hắn tuy vấn đề không lớn, nhưng trong thời gian ngắn, sẽ không thể kịp hồi phuc.
" Ngươi không sao chứ? Ngươi ngồi đây ta đi kiếm thuốc trị thương. " Nhìn Diệp Thần thương thế nghiêm trọng, Tuyết Cơ lập tức muốn gấp rút nói.
" Ta không có sao cả. Ngươi đang lo lắng cho ta sao hả? " Diệp Thần nhìn nàng mở miệng cười, cái cô gái này rõ ràng là đối với hắn động tình đi.
" Đừng có ảo tưởng, ta mới không có ý định gì với ngươi. Chẳng qua ta muốn đích thân giết ngươi. Vậy nên sẽ không thể để ngươi như vậy chết đi được. Với lại đối với a miêu, a cẩu ta thấy chúng bị thương đều sẽ cứu giúp. " Tuyết Cơ lúng túng đỏ mặt nói.
" Vậy Tuyết Cơ sẽ không ngại bao nuôi cái này a miêu a cẩu chứ? Người ta nhưng mà không có nhà để về đâu. " Diệp Thần tự chỉ đến mình mở miệng nói.
" Cầm lấy, tự mình bôi đi. Ta đi nghỉ ngơi một chút. " Tuyết Cơ ném thuốc cho Diệp Thần mở miệng nói. Nàng vốn định giúp hắn thoa, nhưng cái tên này miệng không thể nào thơm hơn được đi. Nếu để hắn biết mình bỏ lỡ một cơ hội để mỹ nữ phục vụ, không hiểu có muốn chết hay không đây.
" Cái thuốc này, không có hữu hiệu với ta. " Diệp Thần không có bôi liền ném sang một bên nói. Hắn cũng không phải cái gì nhân vật tiểu thuyết, giữ lại cái bình thuốc của mỹ nữ, xem như báu vật, có mà điên.
" Hừ, vậy ngươi cần thuốc gì? " Tuyết Cơ liền mở miệng hỏi. Nàng không đành lòng nhìn hắn như vậy.
" Cần ngươi. " Diệp Thần không chút do dự đáp.
" Chán ghét. " Tuyết Cơ quay mặt đi đỏ mặt nói. Cái tên này, thương thế đều nặng như vậy, còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
" Bộ ngươi không nghe, ái tình là liều thuốc tốt nhất, chữa lành tất cả mọi bệnh tật sao hả? " Diệp Thần lười nhác nói bước đến cạnh Tuyết Cơ.
" Ngươi muốn làm cái gì hả? " Tuyết Cơ đề phòng hắn nói. Cái tên này là một cái phần tử nguy hiểm nha.
" Đứng im nào. Thật ngọt, đúng như ta nghĩ, ngươi rất ngon miệng. " Diệp Thần đưa lưỡi liếm một cái vào vết thương đang chảy máu trên mặt của Tuyết Cơ cười nói.
" Biến thái. " Tuyết Cơ lập tức giật mình lùi lại, che lại mình cái má vết thương nói.
"Ha ha…" Diệp Thần chỉ cười cũng không có nói gì đi.
" Không đúng? Vết thương đâu rồi? " Tuyết Cơ nhận ra nói. Vừa rồi nhất định má của nàng có vết thương nha. Vốn định tìm thuốc bôi tránh để lại sẹo, nhưng vết thương sau khi bị Diệp Thần liếm liền biến mất a. Người đàn ông này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì đâu.
" Á, ngươi muốn làm cái gì? Thả ta xuống mau. " Tuyết Cơ thất thần lúc, liền bị Diệp Thần bế lên. Nàng liền liên tục dãy dụa muốn thoát thân nha.
"Đừng náo, ta sẽ đau." Diệp Thần mặt đều đau đớn nói.
" Xin lỗi, ngươi không sao chứ? " Tuyết Cơ thấy vậy liền xót xa nói. Dù sao hắn bị thương nặng như vậy đều là vì cứu nàng. Nàng cảm thấy có trách nghiệm với hắn.
" Ta bị thương rất nặng nha,hiện tại đã bị thương đến kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng. " Diệp Thần liền giả vờ trọng thương nói. Miệng cũng lập tức phun ra một chút máu, một cách đúng kỹ thuật ảnh đế. Thực chất, vết thương chỉ có chút sâu mà thôi. Rất nhanh liền sẽ khép lại, hiện tại cũng chỉ là ngoài da vết thương, tuy có chút đau, nhưng cũng dần dần tan biến.
" Ngươi thương nặng như vậy. Còn không mau thả ta xuống? Á, ngươi làm gì vậy. " Tuyết Cơ nhìn thấy Diệp Thần phun ra một chút máu lo lắng nói. Lập tức liền bị hắn bê ném lên giường nha.
" Giúp ta trị thương. " Diệp Thần ném mình quần áo rách rưới sang một bên nói.
" Ngươi muốn làm gì? " Tuyết Cơ đỏ mặt nói. Cái tên này thân hình cũng được đó chứ. Phi, phi ta nghĩ cái gì lung tung.
" Hiếp ngươi, có vấn đề gì sao? " Diệp Thần nhìn Tuyết Cơ nói. Nàng không phải giả ngu đó chứ?
" Ngươi vô liêm sỉ. Không có chút nhân phẩm nào sao? " Tuyết Cơ đỏ mặt nói. Cái tên này nói như vậy mặt vẫn tỉnh bơ ra nha. Giống như là hắn ngủ nàng, là cái chuyện đương nhiên vậy.
" Nhân phẩm? Ta làm gì có? Ngươi đánh giá ta cao quá làm ta ngượng ngùng đó. Đi ngủ nào. " Diệp Thần cười bỉ ổi nói. Nhân phẩm thứ này không thể ăn nha. Nói thật nếu nói đến nhân phẩm, hắn còn lâu mới có thể sống sót đến bây giờ, nếu có nhân phẩm đã không hạ thuốc, còn muốn tỷ muội song thu.
" Ngươi tránh ra. Ta không quen ngươi. Ngươi đi ra đi. " Tuyết Cơ đuổi đi Diệp Thần nói.
" Đừng đuổi ta nha, ta rất nhát gan, ta còn bị bệnh sợ sáng. Vậy nên ngủ cùng ta đi. " Diệp Thần tội nghiệp, mặt dày nói.
" Hiện tại ta đã biết tại sao Băng Thanh Kiếm của ta không chém thủng ngươi tay, quả thực dày mà." Tuyết Cơ mặt đều đen nói. Ngươi nhát gan, đến ngũ đại tông môn đều cho chọc, ngươi nhát gan giết người không chớp mắt, ngươi sợ sáng? Mẹ nó, đừng đùa, ta nghe bệnh sợ tối, chứ cáo bệnh này quá hư cấu rồi.
"Đa tạ khen." Diệp Thần mặt dày cởi ra quần nói.
" Ngươi làm cái gì, ngươi đừng tới đây, còn tới ta hét lên. " Tuyết Cơ che mặt lại nói.
" Im lặng đi, ngươi có kêu rát họng cũng không ai nghe đâu. Hiện tại tốt nhất dể dành ca lo tý nữa, ngươi chỉ việc rên thôi. Đừng có nói nhiều lời, bộ thấy thằng nào đi hiếp dâm lại quan tâm đến việc ngươi có quen hay không hả? " Diệp Thần bá đạo nói.
" Không nên như, ta là ngươi chị vợ nha. Chúng ta làm như thế là sai trái. " Tuyết Cơ khóc không ra nước mắt nói. Cái tên này cần thiết phải thật thà như vậy không hả. Thẳng thắn đứng trước mình chị vợ nói ta hiếp mi. Nghe như truyện đùa vậy.
" Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta là tội phạm, mà tội phạm thì làm gì cũng là sai trái. Với lại sống chung với chị vợ cũng rất tốt." Diệp Thần mặt dày nói.
" Đợi đã dùng bảo hiểm được sao? " Tuyết Cơ biết không tránh được nói.
" Hiện tại ngươi bảo ta đi đâu mua bảo hiểm? Với lại ta đi hiếp, ngươi là người bị hiếp. Ngươi có quyền rên ở đây, không có quyền lên tiếng, mọi quyền lợi của ngươi sẽ là rên và ra, ra và rên. Không có thương lượng. Ta đến đây…" Diệp Thần lập tức lao đến tấn công. Bộ thấy thằng nào đi hiếp dùng bảo hiểm sao. Hư cấu….
"Á…" Tuyết Cơ bị đột kích kêu lên một tiếng đau đớn. Sau đó liền mặc kệ cho hắn trên mình cơ thể tung hoành ngang dọc. Tư thế ngang có mà dọc cũng không phải dạng vừa đâu.
Căn phòng lập tức liền vang vọng tiếng chuông hồi xuân tới. Sau trận chiến, vết thương của Diệp Thần đã khỏi hẳn, Tuyết Cơ các vết thương cũng biến mất không chút dấu tích nào. Nàng chỉ có nằm tại trên dường, xấu hổ nghĩ lại vừa rồi mất mặt cảnh tượng. Tại sao vừa rồi, lại còn theo hắn phối hợp lên xuống chứ. Nàng điên thật rồi.
" Tiểu Cơ Nhi ngươi còn đau sao? " Diệp Thần quan tâm tại trên cơ thể nàng vuốt ve nói.
" Hừ, kém như vậy kỹ thuật. Ta làm sao có vấn đề được chứ? " Tuyết Cơ khinh thường nói. Thực chất nàng cố ý nói để trả thù nha. Tên bại hoại chết tiệt, khốn nạn. Hai chân nàng đều tê tái rồi. Làm sao đi được đây.
" Kỹ thuật kém? Lúc nãy vừa rồi không biết ai còn rên rỉ dưới ta thân đâu. " Diệp Thần thấy Tuyết Cơ mạnh miệng liền nói.
" Không cho nhắc lại … " Tuyết CƠ mặt đỏ bừng nói.
" Ta không nhắc lại… " Diệp Thần cười nói.
" Ngươi làm cái gì? " Tuyết Cơ mở miệng hỏi.
" Ta không nhắc lại, ta giúp ngươi nhớ lại. " Diệp Thần cười bỉ ổi nói.
" Ta không cần. " Tuyết Cơ mở miệng nói.
" Nhưng ta cần nha, với lại ta cũng không có ngại, coi như ủng con heo cũng được vậy. " Diệp Thần làm bộ thiệt thòi nói.
" Ngươi nói ai là con heo? Ngươi không ngại, nhưng ta ngại. Hay là ta giúp ngươi tìm gái đến, ngươi tha cho ta được sao? " Tuyết Cơ tức giận nói.
" Ngươi nhìn mặt ta quan tâm sao? Với lại ta muốn hiếp chỉ có mình ngươi. Không phải ngươi muốn giết ta sao? Trở thành ta nữ nhân, ở bên cạnh ta. Như vậy ngươi sẽ sớm có cơ hội giết được ta. " Diệp Thần khinh bỉ nói tấn công nàng.
" A… Diệp Thần… ta với ngươi không đội trời chung. Ta nhất định muốn giết ngươi. " Tuyết Cơ bị Diệp Thần tấn công đều tức giận hét lên.
Căn phòng lần nữa reo vang. Còn Tuyết Linh lúc này đang ở phòng nàng.
" Mặc bộ đồ này nha. Thật đẹp... Đúng rồi đợi chút, ta phải thắt nơ cho ngươi. Tiểu hồ ly đừng chạy mà. " Tuyết Linh mang ra một đống quần áo nhỏ con còn có dây nơ nói.
" Ta không mặc, mau thả bổn tiểu thư ra. Hồ ly trên thế giới bị ta làm mất hết mặt mũi mà. Ba ba cứu mạng nha …" Diệp Ly Ly khóc không ra nước mắt nói. Bắt nàng mặc quần áo thì thôi. Còn bắt nàng bán manh chụp ảnh lại nữa chứ.